Tuy rằng giữa chừng buổi thọ yến có xảy ra chút bất ngờ nhưng cũng nhờ đó mà không khí trở nên sôi động hơn dự kiến. Dù sao thì so với Chấp Đình thượng tiên, Hàm Dương bí cảnh càng khiến người ta mong chờ hơn, mà hiện nay người từng đến Hàm Dương bí cảnh chỉ có mình Chấp Đình thượng tiên, muốn để Hàm Dương bí cảnh xuất hiện còn phải nhờ vào hắn. Do đó những tu sĩ và tông môn muốn dựa dẫm vào hắn lúc ban đầu không hẹn mà cùng tặng thêm lễ vật để biểu hiện thành ý của mình.
Nếu như là trước kia, nghe người ta xướng tên danh sách quà tặng thì ai nấy đều hoảng hồn, ngưỡng mộ trước đống thiên tài địa bảo tầng tầng lớp lớp đó. Nhưng, so với những linh bảo linh vật mà Chấp Đình thượng tiên lấy ra lúc nãy thì những lễ vật các tông môn tặng chẳng còn dày bao nhiêu nữa.
“Ngươi nói coi Chấp Đình thượng tiên đang âm mưu cái gì vậy, nếu ngài ấy không nói thì ai mà biết ngài ấy có nhiều đồ ngon nghẻ như vậy, nhiều linh bảo linh vật cỡ đó mà lấy ra nói tặng không hề chớp mắt luôn. Ta thấy mấy món hôm nay ngài ấy tặng đi còn nhiều hơn lễ vật nhận được ấy, như vậy chả lỗ à.” Một vị tu sĩ trẻ tuổi lắc đầu, biểu cảm đáng tiếc giống như người tặng đồ là hắn ta vậy không bằng.
Hắn nói xong thì bị những đồng bạn bên cạnh cười nhạo.
“Ngươi nghĩ vậy là không đúng rồi. “Thất phu vô tội, hoài bích có tội”, cho dù là Chấp Đình thượng tiên có nhiều bảo vật làm người ta đỏ mắt cũng sẽ bị ganh ghét thôi. Vả lại Hàm Dương bí cảnh là bảo khố gì chứ, ngài ấy giấu được nhất thời nhưng có giấu được cả đời không? Huống chi một mình ngài ấy cũng không mở được bí cảnh, chi bằng làm chuyện hào phóng như bây giờ. Chấp Đình thượng tiên người ta có tính toán lớn hơn, đợi chừng nào Hàm Dương bí cảnh thuận lợi mở ra thì thứ có được còn nhiều gấp trăm lần ngàn lần những thứ đã bỏ ra. Người chỉ biết trông theo lợi ích như ngươi thì chẳng làm được chuyện lớn gì đâu.”
Tu sĩ trẻ tuổi bị nói đến đỏ cả tai, những tu sĩ xung quanh cũng thấy hơi chột dạ. Không ít người có suy nghĩ giống như tu sĩ trẻ nọ, tài nguyên của tu tiên giới hiếm có, tu sĩ nhỏ như bọn họ thường xuyên phải tranh giành ta sống ngươi chết vì một chút tài nguyên ấy, đâu giống tu sĩ ở các tông môn có thiên tư cao. Thế nên bọn họ càng quan tâm đến chuyện tài nguyên hơn.
Có người cảm thấy tiếc thay Chấp Đình thượng tiên, có người âm thầm suy đoán mưu đồ của Chấp Đình thượng tiên, có người cho rằng mình hiểu thông rồi, đương nhiên cũng có người tán thưởng cách làm của Chấp Đình thượng tiên, khen ngợi hắn không ngớt.
Một vị trưởng lão của sơn mạch Long Nha cười gật đầu khen: “Hành động lần này của Chấp Đình thượng tiên thật là mưu cầu vì tu tiên giới, đại công vô tư khiến người ta bội phục.”
Sơn mạch Long Nhai là một trong các động thiên phúc địa Chấp Đình thượng tiên nói sẽ đặt mắt trận. Sơn mạch Long Nhai bọn họ được chọn trúng thì thật là cơ hội tuyệt vời. Mắt trận được đặt ở chỗ bọn họ, sau khi Hàm Dương bí cảnh xuất hiện, bọn họ sẽ được lợi nhiều hơn những nơi khác.
Chấp Đình thượng tiên hành động như vậy chẳng phải vì danh tiếng tốt lành sao, nếu là thế thì mai này chắc chắn hắn sẽ không bạc đãi các môn phái bố trí mắt trận. Vị trưởng lão sơn mạch Long Nhai này mừng thầm trong lòng, bắt đầu tính xem những ai sẽ được vào Hàm Dương bí cảnh.
Rất nhiều người khác cũng có suy nghĩ như ông ta, đặc biệt là đám tu sĩ có chút năng lực, hai mắt cứ sáng bừng bừng.
Lúc nãy Chấp Đình thượng tiên đã nói rồi, ít hôm nữa sẽ tổ chức đại hội tiên đạo, năm ngàn người chiến thắng sẽ có tư cách bước vào Hàm Dương bí cảnh. Những đệ tử của tứ đại tiên sơn và các đại môn phái chẳng lo đánh mất cơ hội vào Hàm Dương bí cảnh, nhưng con số năm ngàn này đối với các môn phái nhỏ và tán tu thì là cơ hội quá tốt.
Không chừng lần này đi gặp may thì sao? Ai nấy cũng nghĩ vậy nên càng thêm háo hức, sau đó quay đầu đánh giá thực lực của những người xung quanh, lặng lẽ tính toán.
Lời của Chấp Đình thượng tiên khiến hơn phân nửa tu sĩ tu tiên giới điên đảo nhưng bản thân hắn vẫn vững vàng như núi.
Thậm chí hắn còn bắt đầu chuyển chủ đề sang chuyện khác nhưng lúc này làm gì còn ai có tâm trạng đi nghe hắn kể cây hoa quế trên đỉnh núi chỗ hắn nở thế nào, trong đầu bọn họ bây giờ chỉ toàn là Hàm Dương bí cảnh mà thôi.
Hàm Dương bí cảnh đó tựa như một miếng thịt treo trước mặt mọi người làm bọn họ thèm thuồng chảy nước dãi, gần trong gang tấc như vươn tay ra là có thể chạm đến.
Yến tiệc vừa mới kết thúc, trưởng lão của các môn phái tiên sơn đã ngồi không yên rồi, bắt đầu ám chỉ thương lượng thêm chuyện Hàm Dương bí cảnh, tốt nhất là nhanh chóng xác định quy trình cần thực hiện.
“Các vị không cần gấp gáp thế đâu, ta đã luyện tập Tứ Tương Thất Tinh Hòa Hợp trận vô số lần rồi, chắc chắn sẽ thành công mở Hàm Dương bí cảnh. Nay còn nhiều việc cần chuẩn bị, không nóng vội nhất thời được.”
“Chi bằng ngày mai, chúng ta sẽ cùng thương nghị.”
Chấp Đình đã nói vậy thì bọn họ có gấp đến cỡ nào cũng phải đợi thêm một ngày. Huống chi những người có mặt hiện nay cũng không thể đại diện cho tất cả môn phái tiên sơn, một vài người vẫn cần phải về báo cáo lại.
Mọi người lục đục ra về, riêng hai đệ tử của Thương Lâm Tị thay mặt Đại Dư tiên sơn đang định đi thì Chấp Đình lên tiếng ngăn lại.
“Chuyện Hàm Dương bí cảnh rất quan trọng, Lâm Tị thượng tiên thân là sơn chủ Đại Dư tiên sơn, nếu buổi thương nghị ngày mai không có mặt thì sợ rằng chuyện này không thể thuận lợi.”
Nghe Chấp Đình nói vậy, mặt hai đệ tử nọ thoáng biến sắc, không dám nói gì hơn, chỉ cúi đầu dẫn người ra về.
Lâm Tị thượng tiên không đến nghe nói là vì bệnh cũ tái phát, nhưng rốt cuộc thế nào thì trong lòng ai ai cũng rõ. Lúc bấy giờ nhìn hai đệ tử Đại Dư vội vã rời khỏi, biểu cảm của không ít người trở nên vi diệu.
Giờ phút này, Thương Lâm Tị bị đồn bệnh cũ tái phát còn đang dưỡng bệnh ở Đại Dư tiên sơn hiện đang có mặt ở Doanh Châu tiên sơn, trong phòng đan của Thẩm Thanh Kha.
Còn chủ nhân của căn phòng này là Thẩm Thanh Kha đang nhắm nghiền hai mắt, bất động nằm một góc trong phòng.
Một người giống y đúc Thẩm Thanh Kha bước vào từ ngoài phòng, quỳ bái Thương Lâm Tị. Thương Lâm Tị nghịch viên đan dược trong tay, hỏi: “Sao rồi?”
“Thẩm Thanh Kha” quỳ ở đó đã biến thành một nữ tử da trắng tóc đen, giọng nàng ta khàn khàn nói: “Đã tiết lộ cho Tắc Tồn biết rồi ạ. Đệ tử thấy hắn đích thực có dao động, chỉ là không biết hắn có thể thuận lợi lấy được chìa khóa từ tay Tắc Dung không.”
Thương Lâm Tị vứt viên thuốc đi, bật cười, “Đôi huynh đệ Tắc Dung Tắc Tồn này vừa nực cười vừa ngây thơ, bọn họ sẽ làm gì đều nằm gọn trong lòng bàn tay ta.”
Tắc Tồn Tắc Dung không đáng e ngại nhưng Chấp Đình lại không dễ đối phó tí nào. Con chó nhà có tang này đáng lẽ phải chết từ lâu rồi, ba lần bốn lượt phá hoại bố trí của hắn ta, sớm biết như vậy, năm đó nên nhân lúc hắn chưa trưởng thành diệt trừ để tránh hậu họa về sau. Chỉ tiếc lúc đó, hắn ta chưa biết thân phận thật của Chấp Đình. Thương Lâm Tị nghĩ đến đây, lại nhớ tới vết thương cũ mãi chưa thể lành của mình, lòng đầy căm hận.
Nữ tử quỳ dưới chân Thương Lâm Tị nhìn hắn ta, biểu cảm cuồng nhiệt mà kính sợ.
Đọc đầy đủ truyện chữ Trở Về - Phù Hoa, truyện full Trở Về - Phù Hoa thuộc thể loại Tiên Hiệp cực kỳ hấp dẫn và kịch tính tại: Trở Về - Phù Hoa