“Ừm, tôi không muốn liên quan, nhưng tôi khá lo về chuyện đó đấy, nên có thể kể cho tôi không? Nếu cứ thế này thì khi về nhà, tôi sẽ không thể ngủ vì lo lắng mất.”
Bà lão nói vô tư, nhưng có vẻ trưởng gia tộc và cố vấn không muốn cho tôi biết về chuyện ‘hiến tế’.
Họ đang có biểu cảm cay đắng hiện rõ trên mặt.
Tôi không có nghĩa vụ phải giúp gia tộc Minazuki, nhưng tôi nghĩ rằng họ đang bị lừa bởi một tên thần giả, có lẽ tôi sẽ giúp họ.
“Nếu chuyện đó có thể chia sẻ giữa chúng ta, thì tôi sẽ kể cho cậu.”
“Được.”
Có vẻ như chia sẻ thông tin sẽ tốt hơn để tôi nghi ngờ.
Kaya, trưởng gia tộc, liếc nhìn Mio trước khi bắt đầu nói.
“Gia tộc Minazuki đã tôn thờ một thủy thần, mượn sức mạnh của người qua nhiều thế hệ.”
“Ừm, để cho chắc thôi, vị thần có thật chứ?”
“Tất nhiên.”
Kaya tự tin nói.
Tôi quyết định bí mật điều tra sâu hơn về gia tộc Minazuki.
Mặc dù có những nơi mà tôi không hiểu do phong
ấn hoặc rào cản nào đấy, tôi không cảm thấy sự hiện diện thần thánh nào như Koume cả. Thay vào đó, tôi chỉ cảm thấy tàn dư của một lực đối nghịch.
“Vị thần giúp đỡ người dân. Tuy nhiên, cái giá cũng rất đắt; họ trở nên ô uế và không thể giữ được thần lực.”
“Và đấy là lúc hiến tế à?”
“... Đúng vậy. Nó đã được thực hiện 5 lần rồi. Và cậu có thể nghĩ rằng điều đó thật ngu ngốc trong thời hiện đại, nhưng Mio đã trở thành vật hiến
tế.”
(Hiến tế 5 lần… Họ đang bị lừa, đúng không? Hay đấy chỉ do sức mạnh của thủy thần chỉ là tạm thời, họ sẽ lại bị ô uế, và lại cần thêm một lần hiến tế nữa à?)
Tôi định nói về suy nghĩ của mình về sự lãng phí đó, nhưng ngay lập tức ngậm miệng.
Nói những thứ không cần thiết đối với vị thần mà gia tộc Minazuki tôn thờ và có khả năng trở thành kẻ thù của họ thì rất rắc rối. Kể cả khi ở trước mọi người, tôi sẽ giữ suy nghĩ đó cho riêng mình.
Mặc dù tôi có thể xử lý tất cả nếu họ tấn công, nhưng giải quyết tàn cuộc có vẻ sẽ rất rắc rối đấy.
“Nhưng, tại sao lại là Mio?”
“Bởi vì Mio là một thất bại!”
“... Bà có vẻ hơi ồn ào so với một người vừa mới ngất đấy. Cả Natsuki-kun cũng bất ngờ luôn.”
Bà lão vừa ngất lúc nãy đứng dậy, nhổ nước bọt và chỉ vào Mio.
“Cô ta còn vô dụng hơn cả cậu đấy.”
“Tại sao?”
“Mẹ cô ta có thể là Kaya, nhưng cha của nó thì không biết là ai! Lý do đấy. Nó thiếu đi năng lực siêu nhiên và tài năng, kém hơn Miyako ở mọi mặt! Thế nên cô ta chỉ có thể là vật hiến tế thôi!”
(Cái gì, tởm thật! Mio rõ ràng có tiềm năng. Hửm…? Chờ đã, có lẽ nào…)
“Tôi không định can thiệp vào tình hình gia đình của mấy người đâu.”
“Thế thì tốt!”
“Nhưng–”
“Gì!?”
“Cơ bản thì Mio được cho là vật hiến tế bởi vì cô ấy vô dụng, phải không?”
“Rồi sao!? Đây là vấn đề của gia tộc Minazuki! Không phải thứ mà người ngoài nên quan tâm!”
“Không phải thế, bà lão. Tôi muốn nói rằng bà có ổn với việc đó không?”
“Bà lão… Gì cơ?”
Bị gọi là ‘bà lão’ bởi tôi có vẻ khiến bà ấy ngạc nhiên, nhưng bà lại tỏ ra hứng thú hơn với ý nghĩa đằng sau lời mà tôi nói.
“Nghĩ kỹ đi. Có tác dụng gì không khi hiến tế một người vô dụng?”
“... Là sao?”
“Được rồi. Ví dụ nhá, như kiểu gạo ý. Tôi không biết nhiều lắm, nhưng không phải gạo chất lượng cao sẽ bán chạy hơn sao? Bà không muốn mua loại gạo kém chất lượng đâu nhỉ?”
“... Đúng là thế.”
“Nên tôi nghĩ rằng những vị thần cũng nghĩ thế. Nếu tôi là thần và vật hiến tế lại là một kẻ vô dụng, tôi sẽ tự hỏi tại sao con người không hiến tế ai tốt hơn. Tôi sẽ tức giận, và nguyền rủa con người. Nguyền rủa họ suốt bảy thế hệ!”
“...Việc đó…”
“Bà lão, hãy thử nhìn từ góc nhìn của thần đi. Nếu bà được hiến dâng một thứ, và họ nói rằng họ dâng nó bởi nó vô dụng, không phải bà sẽ tức giận sao? Phải chứ?”
“--Cậu nói cũng đúng.”
(KHÔNG THỂ NÀO!?)
Kể cả khi chính tôi là người nói, tôi lại là người bất ngờ.
Tôi không nghĩ rằng bà ấy thật sự nghe đấy.
“Đúng vậy, thằng nhóc nói đúng. Nếu vật hiến tế là vô giá trị, nó sẽ chẳng là gì ngoài sự nghi ngờ. Nếu được thì tôi sẽ làm vật hiến tế. Nhưng vật hiến tế cần phải là một người phụ nữ trẻ. Ước rằng mình trẻ đi 10 năm.”
“Lố bịch thật! Ý bà là 50 năm à!?”
“Thằng nhóc trơ trẽn! Vừa mới nói mấy thứ có nghĩa xong cơ mà, 60 tuổi là đủ trẻ rồi!”
“... Xin lỗi. Không có gì đâu.”
“Đúng là bọn trẻ ngày nay! Kaya, không, trưởng gia tộc.”
“Sao thế, Unkai-dono?”
Kaya bất ngờ khi bà lão, người vẫn còn giận dữ lúc nãy, đã bình tĩnh lại.
Hơn thế nữa, Kaya không thể giấu đi sự kinh ngạc khi tôi thuyết phục được bà lão.
“Qua cuộc thảo luận, không thể phủ nhận việc Mio mang dòng máu của trưởng gia tộc. Vậy thì chọn người tốt hơn như Miyako làm vật hiến tế và câu thêm thời gian thì sao?”
(Bà lão linh hoạt đến mức kỳ cục luôn rồi! Mình định phá một chút, nhưng lại không thể theo kịp bà ấy được!)