“Không đưa cậu về thẳng nhà có ổn không?”
“Không sao đâu. Mẹ tôi không biết gì về chuyện này đâu, nên tôi muốn giữ nó làm bí mật.”
“... Tôi hiểu rồi. Xin lỗi vì tôi không thể gặp người giám hộ của cậu, mặc dù chúng tôi mượn sức của một người trẻ như Yura-sama.”
“Đừng lo. Thật ra thì sẽ tốt hơn nếu mẹ tôi không dính vào chuyện này.”
Tôi không muốn mẹ biết được chuyện này, nhưng lỡ làm lộ ra sự tồn tại của một thiên thần, Koume, hay người ngoài hành tinh Jack hoặc Nancy còn tệ hơn.
Có khả năng nó còn dẫn đến tình huống tệ hơn nhiều so với một vị thần địa phương.
Cũng có một thứ mà tôi muốn tự giải quyết.
“Rồi, vậy thì tôi đi đây.”
“Chúng tôi sẽ liên lạc với cậu sớm nhất có thể. Hãy đợi nhé.”
“Cảm ơn.”
Xuống xe ở trước cổng trường, tôi cúi đầu sâu trước Kaya và đi.
Trong lúc này thì các lớp vẫn đang học, và vẫn chưa đến giờ nghỉ trưa.
Kaya đã mời tôi ăn trưa, nhưng tôi, muốn mua thứ gì đó để ăn hơn, đã từ chối.
Mặc đồng phục, tôi bước vào trong khi ăn một cái hamburger và uống trà ô long. Trên đường, tôi đi qua công viên, nơi tôi từng chơi cùng với Kazuto, và quyết định dừng lại ở đó, hoài niệm thật.
Ngay khi tôi ngồi xuống ghế và định lấy điện thoại ra.
“Này cậu bé, cậu có thể cho ta một ít tiền lẻ được không?”
Tôi giật mình khi một ông lão, người đã ngồi cạnh tôi từ lúc nào đó.
Người đó đang trong giai đoạn đầu của tuổi già, mặc bộ đồ xám và đội một cái mũ lưỡi trai.
Mặc dù mang phong thái thanh lịch, cách nói chuyện lại thô lỗ.
Nhưng tôi không cảnh giác, mà lại là một cảm thấy quen thuộc.
“Ông biết cháu là một học sinh sơ trung, phải không?”
“Ta biết. Nhưng ta mất ví rồi.”
“Thế điện thoại thì sao? Cả gia đình nữa?”
“Ừm, ta và vợ đã cãi nhau, và ta đã bỏ đi, nên không gọi được.”
“Wow, được rồi. Đây.”
Tôi đưa 3000 yên, toàn bộ số tiền tôi có, cho một ông già, người đang cười gượng gạo.
“Này nhóc, không muốn nói đâu, nhưng sao nhóc tin người thế? Nếu ta nói dối thì sao?”
“Những người nói mấy chuyện như thế thường không phải nói dối, cháu nghĩ thế. Không biết có đủ không, nhưng có lẽ ông có thể đi taxi hoặc xe buýt về nhà.”
“... Nhóc không giận nếu ta dùng số tiền này mua bia à?”
“Không. Ông muốn dùng số tiền đó như nào cũng được.”
Tôi muốn giúp những người đang gặp rắc rối nếu có thể.
Có lẽ tôi không quan tâm tới người khác, và ghét những người quá nuông chiều bản thân, nhưng tôi cũng không định ngó lơ những người đang cần giúp đỡ.
Với một học sinh sơ trung, 3000 yên là một số tiền khá lớn, nhưng tặng cho một người lớn tuổi đang cần khiến tôi cảm thấy thỏa mãn vì đã làm một việc tốt.
“Đúng là một người thú vị… Tốt thật. Vậy thì tên của nhóc là gì?”
“Cháu là Yura Natsuki. Rất vui được gặp ông.”
“Ta là Nagi, một ông già. Rất vui được gặp nhóc. Nhóc có thể gọi ta là lão Nagi, hoặc ông Nagi, như nào cũng được.”
“Vậy thì, ông Nagi.”
“Ồ, được gọi thẳng là ‘ông’ khá là mới mẻ đấy, ta không có cháu nên chả có ai gọi ta như thế cả. Ta thích nhóc rồi đấy.”
Cười, ông Nagi nhét tiền vào trong túi áo.
“Nhưng, ta không thể cứ nhận như này được. Để ta nói cho nhóc chuyện này.”
“... Cái gì?”
“Những vị thần không quan tâm nếu nhóc giết Mizuchi đâu.”
“... Hử.”
Tôi nheo mắt, hứng thú nhìn Nagi.
Nhìn qua thì giống người thường, nhưng rõ ràng là ông ấy đã cải trang rất tốt.
Mặc dù đã cố thay đổi vẻ ngoài cho giống với con người, nhưng thần lực trong ông ấy rạng rỡ như mặt trời vậy.
Có cảm giác như nếu tôi nhìn gần hơn thì tôi sẽ bị bỏng vậy.
“Ông là thần, phải không? Còn là một vị thần bậc cao.”
“Ta là ai không quan trọng.”
“Mà tôi cũng không quan tâm lắm.”
“Hahaha, nhóc thú vị thật đấy. Tiếp tục nào. Cứ giết Mizuchi đi. Là một vị thần địa phương, anh ta đã cống hiến trong hơn một nghìn năm rồi. Nếu linh hồn không biến mất, anh ta sẽ tái sinh ở đâu đó. Thần bền bỉ lắm. Hơn cả những điều con người biết, các vị thần có thể bị giết hoặc nghiền nát, nhưng họ sẽ tái sinh ở đâu đấy thôi.”
“Nghe phiền đấy.”
“Nhất là các vị thần thiên nhiên. Khi thiên nhiên vẫn còn tồn tại và vẫn có con người tôn thờ và sợ hãi, họ không thể chết hoàn toàn được. Mặc dù họ sẽ trở thành một thứ gì đó khác.”
Nagi làm sâu các nếp nhăn ở góc mắt khi ông nói gì đó khiến tôi hoang mang.
“Ừm, thứ ta muốn nói là đừng lo về việc giết một vị thần. Con người nghĩ rằng việc giết thần sẽ khiến họ gặp quả báo, nhưng cướp đi mạng sống của ai thì cũng như nhau cả thôi, dù có là người hay thần đi nữa. Người giết một vị thần sẽ chỉ mang theo nghiệp như giết người thường thôi. Nếu sợ giết thần, thì phá hoại thiên nhiên còn tệ hơn đấy.”
“À. Tôi cảm thấy có lỗi vì hành động của loài người quá, mặc dù tôi không đại diện cho tất cả con người.”
“Hahaha! Ta không nói con người phải dừng việc đó lại. Ý ta là thần hay thiên nhiên đều có giá trị như nhau. Chỉ cần biết ơn thiên nhiên là được.”
Nagi đứng lên và vỗ đầu tôi.
Vào một khoảnh khắc, cái tên mà tất cả người Nhật đều biết tới hiện lên thoáng qua tâm trí tôi. Rồi, Nagi đặt ngón trỏ lên môi ông ấy.
“Rồi, rồi, đừng lo. Nếu một vị thần địa phương biến mất; sẽ có người khác thay thế thôi. Có nhiều thần hơn là con người nghĩ đấy.”
“Thế thì tôi yên tâm hơn rồi.”
“Chắc sẽ có vài ảnh hưởng gì đấy, nhưng nó sẽ không tệ như trưởng gia tộc Minazuki nghĩ đâu, và ta cũng sẽ không để nó xảy ra, nên cứ yên tâm.”
“Cảm ơn.”
“Ta thích cậu rồi đấy. À nhân tiện thì ta nghĩ rằng cậu đã nhận ra rồi, nhưng chúng đang đến đấy. Cố gắng nhé.”
Với cái vẫy tay, Nagi nhấp nháy và biến mất. Ngay sau đó,...
“Tìm thấy rồi! Yura Natsuki, tao sẽ giết mày!”
Một giọng nói thù địch và lạ lùng phát ra từ phía trên.