Lớp số 9 là một đám học kém, hầu như không ai có thể nghe ra đây là tiếng Anh trung học cơ sở.
Nhưng Thẩm Niệm và Vương Xuyên thì khác.
Lần đầu tiên trong đời Nhậm Tử Sâm cảm giác được thủy triều lên xuống, hoa nở hoa tàn... Có lẽ đây chính là cái chết xã hội* trong truyền thuyết.
*Cái chết xã hội: cách nói chỉ một ai đó tự làm mình mất mặt, hoặc bị bêu rếu trước mặt công chúng đến nỗi mất hết thể diện, không dám gặp mặt ai hoặc chỉ muốn chết cho xong.
Nhưng...
Mạnh mẽ lên!
Nếu như thua vào lúc này, vậy thì thật sự thua luôn.
Mặt mày Nhậm Tử Sâm dày đặc mây đen, đột nhiên âm u nhiều mây, cậu cười cười, rồi lại thong dong bình tĩnh tạm dừng bài giảng tiếng Anh trên app di động.
"Không được."
Nhậm Tử Sâm cười, biểu đạt ý tứ của mình.
Không được! Không đồng ý!
Cô nhóc tuyệt đối không thể ngồi cùng bàn với Vương Xuyên!
Nhậm Tử Sâm cao 1m86, đứng ở chỗ ngồi, nhìn xuống Thẩm Niệm.
Thẩm Niệm ngẩng đầu, vừa nhìn đã nhận ra nụ cười giả dối của cậu.
Lớp học tiếp tục yên tĩnh.
Mấy chục đôi mắt đều đang nhìn, Nhậm Tử Sâm kiên quyết nói: "Bắt đầu từ hôm nay, cậu phải dạy kèm cho tôi."
Một kẻ mạnh, đương nhiên có thể thừa nhận nhược điểm của mình.
Thành tích học tập của Nhậm Tử Sâm vốn không tốt, trước kia cũng không cảm thấy mất mặt, nhưng... dạo gần đây, không hiểu sao lại cảm thấy trên đầu mình có cái mác "học kém".
Có trời mới biết khi nói ra điều này, trái tim của cậu đang đập với tốc độ như thế nào!
Vương Xuyên nhìn Thẩm Niệm, đang chờ mong cái gì đó.
Thẩm Niệm ngây ngẩn cả người.
Cô vẫn cho rằng Nhậm Tử Sâm rất ghét học tập.
Cô cũng biết cậu có con đường riêng để đi, cho nên cũng không cố dẫn dắt cậu đi theo con đường học tập này.
Nhưng bản thân cậu muốn học tốt hơn, đương nhiên cô sẽ cố gắng giúp đỡ.
Cho nên, Thẩm Niệm áy náy nhìn về phía Vương Xuyên, bày ra biểu cảm "Thật sự xin lỗi".
Vương Xuyên ôn hòa cười cười, không nói gì.
Nhậm Tử Sâm đương nhiên nhìn thấy ánh mắt trao đổi giữa Thẩm Niệm và Vương Xuyên.
"...!!!" Mối quan hệ tốt đến mức này rồi à? Có thể trao đổi sóng não qua ánh mắt?!
Nội tâm Nhậm Tử Sâm vô cùng khó chịu.
Ngay từ đầu Thẩm Niệm chỉ quấn lấy cậu, khiến cho cậu cảm nhận được sự "thiên vị" độc nhất vô nhị.
Đột nhiên xuất hiện một Vương Xuyên, hoàn toàn làm cho Nhậm Tử Sâm có cảm giác nguy cơ.
"Được rồi, hôm nay tôi bắt đầu dạy thêm cho cậu." Thẩm Niệm đồng ý.
Nhậm Tử Sâm rầu rĩ đáp một tiếng: "Ừm." Sau đó, ngồi xuống như không có chuyện gì xảy ra.
Đông đảo các "ớt chỉ thiên": "...", trợn mắt há hốc mồm. Đừng hỏi... hỏi ra thì quá huyền diệu.
Má nó, anh Sâm cũng bắt đầu chăm chỉ học tập rồi.
Bọn họ còn lý do nào để không học hành nữa đây?!
Tuổi trẻ không cố gắng, về già ắt bi thương! (Tham khảo từ bài viết trên page An Lành)
Hai tiết đầu tiên của buổi chiều đều là Toán, Lục Sơn cầm một bình nước hạt đười ươi* đi tới, mỗi lần dạy xong lớp số 9, cổ họng của thầy đều không khoẻ lắm. Nhưng hôm nay kỷ luật của lớp vô cùng tốt, nhóm "ớt chỉ thiên" rất ngoan ngoãn.
*Hạt đười ươi hay còn được gọi là đười ươi, hạt đại hải tử,... được dùng làm thức uống giúp giải khát, thanh nhiệt cơ thể mùa hè.
Khiến cho Lục Sơn cực kỳ khó chịu.
Chẳng lẽ là có ai đó đã qua đời ư?
Thầy nhìn lướt qua, đám "ớt chỉ thiên" ở trong lớp, không thiếu một ai.
Vì thế Lục Sơn mới thở phào nhẹ nhõm.
"Khụ khụ... Hôm nay kết thúc bài học sớm 10 phút, mọi người có vấn đề gì không?" Lục Sơn rất quan tâm hỏi.
Đầu óc của đám "ớt chỉ thiên" mơ màng, sau khi chăm chú nghe hai tiết Toán, nguyên khí bị thương nặng nề... Tế bào não không đủ dùng, ai cũng nằm sấp trên bàn học, giống như cà tím ngấm sương, không có tinh thần, không còn gì luyến tiếc...
Học sinh giỏi quả nhiên là loài không giống nhân gian. Đám học kém như bọn họ khổ quá mà...
*
Hai tiết học cuối cùng là thể dục.
Vẫn do Lục Sơn đứng lớp.
Không còn cách nào khác, học sinh lớp số 9 quá khó đối phó, trước đây không phải không có giáo viên khác, nhưng đều nằm viện, tăng huyết áp, toàn bộ đều bị chơi khăm đến mức phải rời đi.
Lục Sơn hoàn toàn dựa vào vóc dáng cường tráng mới có thể sống đến ngày hôm nay.
Thấy đám "ớt chỉ thiên" đến sân thể dục, từng người từng người một khôi phục nguyên khí, Lục Sơn mới thật sự yên tâm.
Đây mới là phương thức bình thường của lớp số 9.
"Hôm nay mọi người học tập vất vả rồi, hai tiết thể dục này, mọi người tự do hoạt động đi." Lục Sơn luôn cảm thấy đám gấu con lớp số 9 này không thích hợp với việc học tập, thầy không dám ép buộc quá nhiều, học đến hỏng cả đầu óc thì không tốt.
Dù sao, học sinh có thể vào Nhất Trung đều là người học giỏi nhất, hoặc là trong nhà có tiền.
Học có vào hay không cũng không sao cả, người phải bình an khoẻ mạnh.
"Wow! Lão Ban thật là tuyệt vời! "
"Lão Lục à, em thả tim cho thầy!
Đọc đầy đủ truyện chữ Trọng Sinh Được Hotboy Trường Cưng Chiều Trên Đầu Quả Tim, truyện full Trọng Sinh Được Hotboy Trường Cưng Chiều Trên Đầu Quả Tim thuộc thể loại Ngôn Tình cực kỳ hấp dẫn và kịch tính tại: Trọng Sinh Được Hotboy Trường Cưng Chiều Trên Đầu Quả Tim