Khi Dịch Phong về đến nhà đã là bảy giờ tối, vừa hay gặp bác tài giao máy tính dưới lầu.
“Bác vất vả rồi.” Dịch Phong cười nói, thanh toán ngay tiền vận chuyển.
“Haha, cảm ơn cậu nhé! Có cần tôi giúp mang lên không?” Bác tài trung niên cười chất phác, thấy hai bộ máy tính, đoán rằng một mình cậu mang lên sẽ khá vất vả.
Dịch Phong cảm thấy mắt cá chân hơi đau, bất đắc dĩ nói: “Vậy làm phiền bác nhé, đây là 50 tệ, bác nhận lấy đi.”
Cậu rút thêm 50 tệ từ ví, coi như tiền công khuân vác.
Bác tài rất ngạc nhiên và liên tục cảm ơn.
Hai người cùng nhau chuyển máy tính lên lầu.
Dịch Phong mở cửa vào nhà, phát hiện cha mẹ cậu không có nhà, chắc đã sang nhà đối diện chúc mừng sinh nhật Cố Mộc Hi rồi.
Từ nhỏ đến lớn, sinh nhật của cậu và Cố Mộc Hi đều do hai nhà tổ chức chung, càng đông càng vui mà.
Sau khi đặt máy tính vào phòng, Dịch Phong đi rửa mặt cho tỉnh táo. Nhưng vừa rồi khuân vác máy tính, mắt cá chân lại càng đau hơn.
Uống ngụm nước, cậu sang nhà đối diện, gõ cửa.
Là Cố Mộc Hi mở cửa.
“Dịch thiếu, cậu về đúng lúc ghê, vừa kịp bữa tối đó!” Cố Mộc Hi cười nói.
“Tớ đói sắp xỉu rồi đây, tối nay phải ăn hẳn hai bát cơm!” Dịch Phong cười hì hì.
Vào nhà, mẹ cậu – Mạnh Hiểu Vân và mẹ Cố Mộc Hi – Lý Uyển đang bận rộn trong bếp, còn cha cậu – Dịch Kiến Binh và cha Cố Mộc Hi – Cố Hưng Trung thì ngồi trò chuyện vui vẻ trong phòng khách.
“Con trai về rồi à, lại đây nào.” Dịch Kiến Binh vẫy tay gọi cậu.
“Cha, có chuyện gì vậy ạ?” Dịch Phong bước đến, thắc mắc hỏi.
“Nghe Hi Hi nói dạo này con thi thử được điểm tốt lắm hả? Đứng top 10 lớp?” Dịch Kiến Binh ngạc nhiên hỏi.
“Đúng ạ, lần này làm bài khá ổn, chỉ có môn Lý, Hóa, Văn cần phải ôn tập thêm.” Dịch Phong cười toe toét.
Dịch Kiến Binh hỏi tiếp: “Vậy con có tự tin thi đậu trên mức điểm sàn của trường Nhị Bản không?” [note68586]
“Muốn vào đại học tử tế, ít nhất phải trên Nhị Bản.”
“Thành tích của Hi Hi luôn rất tốt, cha nghĩ nếu con chịu khó một chút, hai đứa có thể cùng vào một trường đại học, như vậy sau này có thể chăm sóc lẫn nhau.”
“Hai đứa từ tiểu học đến cấp ba đều học chung lớp, vào đại học cũng học chung thì cha mẹ lại càng yên tâm.”
Dịch Phong nhếch mép cười, cha cậu không tin tưởng cậu đến thế sao?
Nhị Bản?
Cô mong cha mẹ luôn mạnh khỏe.
Mong… Dịch Phong thi cử suôn sẻ, sự nghiệp thăng tiến.
Hừ, coi như vì cậu ấy tặng mình máy tính nên giúp cậu ấy cầu một điều vậy!
Cố Mộc Hi nghĩ thầm.
“Cố Mộc Hi, có phải cậu ước điều gì liên quan đến tớ không?” Dịch Phong ghé sát lại, cười gian hỏi.
Mặt Cố Mộc Hi đỏ bừng, “Không có, cậu đừng có mà tự luyến, hừ~”
Nói xong, cô thổi tắt nến.
“Khoan khoan, còn chưa hát bài chúc mừng sinh nhật mà!” Dịch Phong ngạc nhiên.
“Dịch thiếu, cậu hát lệch tông như thế nào, tớ nghe suốt mười mấy năm nay rồi, đừng hành hạ lỗ tai tớ nữa.” Cố Mộc Hi lườm cậu.
“Tớ…”
Dịch Phong cười bất lực, trước kia đúng là cậu không có năng khiếu ca hát, nhưng sau này khi học đại học cậu đã chọn nhạc làm môn tự chọn, thậm chí sau khi tốt nghiệp còn đi học thanh nhạc.
Giờ chắc chắn không tệ đâu!
Thôi được, xem ra Cố Mộc Hi không có cơ hội nghe ‘giọng ca thiên phú’ của mình rồi.
Cố Mộc Hi cắt bánh kem, chia cho người lớn trước, rồi lấy một miếng lớn đưa cho Dịch Phong, còn mình chỉ ăn một ít.
“Sao cậu ăn ít vậy?” Dịch Phong tò mò hỏi.
“Bánh kem nhiều kem quá, tớ sợ béo, cậu ăn nhiều chút đi.” Cố Mộc Hi đáp.
“Cậu dáng chuẩn thế này, cần gì giảm cân?” Dịch Phong cười.
Cố Mộc Hi tuy thấp hơn cậu nửa cái đầu nhưng cũng cao đến 1m7, ở miền Nam, con gái mà có chiều cao thế này thì cũng thuộc hàng hiếm rồi.
Quan trọng hơn, cô không chỉ cao mà cơ thể còn cân đối hoàn hảo. Như người ta hay nói, thêm một chút thì béo, bớt một chút lại gầy, mà cô thì vừa vặn không thừa không thiếu.
Dáng người như thế, chắc chắn khiến không ít nữ sinh trong trường phải ghen tị.
“Hứ~ tớ thích thế đấy, cậu quản được chắc? Thôi, vào phòng ăn đi.”
Cố Mộc Hi thấy Cố Hưng Trung và Dịch Kiến Binh chuẩn bị hút thuốc, khứu giác cô rất nhạy, mà cô lại không muốn ngửi mùi thuốc lá chút nào.