Ngày 14 tháng 2 năm 2023, Bằng Thành.
Mai Phương từ cửa sổ tầng thấp của công ty nhìn xuống dòng xe trên phố vẫn đang chạy không ngừng, ước chừng sẽ bị kẹt xe rất lâu nếu bây giờ về nhà. Anh quyết định tối nay sẽ tiếp tục làm thêm giờ một tí.
"Anh Mai, hôm nay là ngày Valentine, anh biết đấy... Tối nay em sẽ không OT nhé."
"Được rồi, không vấn đề gì, cứ thư giãn đi."
"Anh Mai, em cũng vậy!"
"Anh Mai, thế thì em cũng..."
"Tiểu Tào, cậu đâu có người yêu, hôm nay lại còn náo nhiệt làm gì?"
"Em sẽ đi OT ở thùng rác [note68718], ha ha ha!"
Những đàn em cùng nhóm dự án lần lượt chào từ biệt Mai Phương. Mai Phương nhìn họ rời đi, không còn những người bạn ăn cơm thường ngày, chút nữa chắc là anh sẽ phải tự đi ăn một mình.
Phòng ăn ngày thường thường xuyên phải xếp hàng hôm nay cũng không có mấy người. Mai Phương vừa ăn vừa xem điện thoại, chẳng mấy chốc đã ăn xong rồi quay lại làm việc. Trong công ty giờ không còn mấy người, chỉ có ông chủ là anh Ư vẫn đang chiến đấu ở vị trí của mình.
Khoảng chín giờ, anh Ư đứng dậy khỏi bàn làm việc. Anh trước hết đi lấy nước, sau đó quay sang hỏi Mai Phương ở bên cạnh:
"Mai Phương à, tiến độ dự án hiện tại thế nào?"
"Hiện tại tiến độ vẫn khá lạc quan... Miễn là không thay đổi quá nhiều thứ, tôi tin tháng tới sẽ có thể xuất sản phẩm để kiểm tra."
"Ừ, cậu vất vả rồi! Khi công ty vượt qua giai đoạn này, nếu có cơ hội lên sàn, cổ phần chắc chắn sẽ không thiếu anh."
"Vâng, cảm ơn anh Ư đã bồi dưỡng."
"Hôm nay là ngày Valentine, đừng OT muộn quá đấy, người yêu của cậu... à... Đúng rồi, dù không có người yêu thì cũng nhớ phải chăm sóc bản thân mình nhé."
"Biết rồi, ha ha."
"Để tôi nghĩ... Năm nay công ty đạt KPI, để tôi mai mối cho cậu một người."
"Không cần đâu, ha ha."
Mai Phương cười và gãi đầu, "Đến tầm tuổi này của tôi, nhà không có điều kiện, bản thân cũng vậy. Giờ nói thật chắc chỉ nghĩ đến chuyện kiếm tiền."
"Ối chà! Không thể như vậy được, phải cân bằng giữa gia đình và sự nghiệp, cuộc đời mới trọn vẹn chứ."
Ông chủ còn muốn nói thêm vài câu với Mai Phương, rồi liếc đồng hồ, cầm áo khoác chào Mai Phương: "Tôi phải đi xem biểu diễn, không thì chị dâu cậu lại mắng tôi."
"Anh Ư mau lo đi đi."
Mai Phương mỉm cười tiễn ông chủ, sau đó thở phào nhẹ nhõm, bắt đầu tập trung vào tiến trình công việc dự án.
Không có chương trình hỗ trợ, việc hiểu rõ quy trình sẽ mất thêm chút thời gian, nhưng dù sao cũng đã tiếp xúc lâu rồi, nhiều thứ anh cũng đã có thể tự xử lý.
Nhưng mà, nếu như hồi đại học mình học lập trình thì giờ có phải sẽ dễ dàng và thảnh thơi hơn không, tiến độ dự án có thể sẽ nhanh hơn chăng?
Mai Phương không khỏi cảm khái.
Những ngày đã mất sẽ không quay lại. Bây giờ để anh học lại code, với cường độ tăng ca như thế này, anh cũng không có năng lượng để học thêm.
Ước gì dự án sớm được triển khai.
Triển khai được sớm thì tốt rồi.
Như vậy ít nhất cũng có thể lấy được một khoản tiền thưởng, số lương trước kia có lẽ còn có thể tăng lên nữa...
Sau đó, khoản nợ của bố mình sẽ được trả sạch. Căn nhà mới mua ở quê cũng có tiền để sửa sang rồi.
Sau đó thì sao nữa?
Mai Phương không nhịn được phải hắt hơi. Anh nhìn ra ngoài cửa sổ với bầu trời đêm lờ mờ, giờ công ty chỉ còn một mình anh.
Hôm nay mọi người đã về nhà rồi.
Thực ra chẳng mấy ai có người yêu, phần lớn hẳn đang tranh thủ ngày lễ để nghỉ ngơi sớm đi...
Nhưng mà, cũng dễ hiểu thôi.
Hôm nay mình cũng về sớm vậy.
Cô vẫn giữ nguyên một động tác cứng đơ.
...
Mai Phương thực sự hơi lo lắng về tình trạng của cô ấy, anh hắng giọng rồi nhẹ nhàng gọi:
"Này... Cô ổn không? Mỹ nữ ơi?"
Người phụ nữ hơi động đậy theo tiếng Mai Phương, cô xoa xoa khuỷu tay bị tê và nhìn Mai Phương với vẻ mơ hồ, ánh mắt đầy hoài nghi.
Đồng thời, thẻ nhân viên đeo trên cổ cô rơi xuống.
Mai Phương hơi ngẩn người khi nhìn thấy tên trên thẻ nhân viên, vừa định mở lời thì điện thoại lại đổ chuông.
"Xin lỗi..."
Người gọi video là mẹ Mai Phương - Hướng Hiểu Hà, Mai Phương vội vàng tắt cuộc gọi video, chuyển sang gọi điện thoại âm thanh. Hai người bắt đầu trò chuyện bằng phương ngữ quê nhà.
"Chỗ này sóng không tốt, có chuyện gì à?"
"Không phải đang quan tâm con sao?"
"Chẳng phải mới liên lạc vào cuối tuần sao?"
"Con vẫn đang ở ngoài à, đã ăn cơm chưa? Đừng bảo là vẫn đang làm thêm chứ?"
"Không, đang ở ngoài..." Mai Phương ngừng một chút, "Đang ăn cơm với bạn!"
"Hôm nay là ngày Valentine, hẳn là với một cô gái chứ?"
"Ừm... mẹ đừng lo."
"Được rồi, mẹ không can thiệp, không can thiệp, các con cứ tự trò chuyện, ha ha... đừng làm thêm nhiều, sức khỏe mới là quan trọng."
"Con biết rồi."
Mai Phương vội vàng cúp máy, rồi thấy người phụ nữ anh vừa đánh thức vẫn đang nhìn mình chăm chú.
"Xin lỗi... lúc nãy thấy cô cứ không động đậy nên tưởng là đã ngủ."
Đối phương lắc nhẹ đầu, "Cảm ơn, tôi không sao."
"Ừ..."