Vào năm 2005, những huyện nhỏ như Bạch Mai không có các khu vui chơi quy mô lớn như ở thành phố lớn. Chúng giống như phiên bản tiền thân của các khu vui chơi lâu đài bơm hơi sau này.
Đây là một tổ hợp khu vui chơi đa năng bao gồm cầu trượt, bạt nhún, xích đu, hồ bóng nhựa,... Tuy nhiên, về độ an toàn thì rõ ràng thấp hơn so với các khu vui chơi toàn bộ bằng dụng cụ bơm hơi.
Trẻ nhỏ không dám chơi, trẻ lớn thì thấy trẻ con quá, chúng thích đến phòng game hay quán net hơn. Vì thế những khu vui chơi kiểu này dần dần bị đào thải.
Tất nhiên, vào thời điểm hiện tại, khu vui chơi ở huyện Bạch Mai vẫn là thiên đường trong mơ của bọn trẻ.
Cả nhóm đến khu vui chơi mà Mễ Nhã hằng ao ước. Ngay trước cửa khu vui chơi, trên nền đất la liệt những đôi giày nhỏ của lũ trẻ.
[Chỉ dành cho trẻ em dưới 10 tuổi]
[Trẻ em dưới 6 tuổi phải có người lớn đi kèm]
[Vé vào cửa 10 tệ, người đi kèm 5 tệ]
Mai Phương trả tiền định vào, kết quả bị bà đứng canh cửa chặn lại.
"Tiền không đủ, các cháu không phải ba người sao?"
Mai Phương nhíu mày nói: "Hai đứa bọn cháu là người đi kèm, bà nhìn xem bọn cháu lớn thế này rồi, không chơi đâu."
"Đọc chữ đi, đọc chữ!!! Cháu là người lớn à? Chắc chắn cháu cũng vào chơi."
Mai Phương định cãi tiếp với bà già, Hạ Duyên bên cạnh vội khuyên ngăn:
"Thôi mà Mai Phương... không sao đâu."
Hạ Duyên trả nốt 10 tệ còn thiếu.
"Cậu lúc nào cũng dễ tính thế, rồi có ngày bị người ta bắt nạt đấy."
"Họ cũng kiếm tiền vất vả mà, cũng không dễ dàng gì..."
Hạ Duyên cười híp mắt nói: "Thôi mà thôi mà. Đừng để ý mấy chuyện nhỏ nhặt nữa, vào chơi nhanh đi kẻo mất vui."
Mười tệ đối với hoàn cảnh nhà Hạ Duyên thật sự không phải số tiền lớn, nhưng ngay cả Mai Phương bây giờ cũng thấy vô lý.
Chỉ có thể nói việc được nuôi dạy trong nhà giàu có học thức đã nuôi dưỡng được tính cách tốt đẹp này của cô bé.
Lúc này Mai Nhã đang kéo tay cậu giục vào nhanh, Mai Phương cuối cùng cũng nén lại ý định muốn dạy dỗ Hạ Duyên.
Mai Nhã vừa vào khu vui chơi, lập tức như ngựa hoang sổng chuồng nhảy nhót khắp nơi.
Ở đây toàn trẻ con từ năm đến mười tuổi, Mai Nhã thuộc loại nhỏ tuổi nhất, nhưng cô bé vẫn cùng các anh chị đi trượt cầu trượt. Hạ Duyên lo cho sự an toàn của Mai Nhã nên cũng đi theo, và bảo Mai Phương đứng ở trong hồ bóng dưới cầu trượt đón Mai Nhã.
"Woa!"
Mai Nhã không cho anh trai Mai Phương đỡ, mà vui vẻ lao thẳng vào hồ bóng, rồi lại chui ra khỏi hồ bóng, kéo Hạ Duyên vừa đi xuống leo lên lạ cầu trượt. Mai Phương nằm ườn trong hồ bóng, tuy tiếng trẻ con ồn ào nhưng ở chỗ này cũng khá thoải mái.
Hạ Duyên phồng má.
"Tớ mua vé cho cậu đấy, phải chơi với tớ!"
"Đúng rồi đó, anh hai mau chơi cùng bọn em đi, không được phí tiền của chị Duyên Duyên!"
Mai Phương bị ép buộc phải chiều theo, cùng hai người chơi cầu trượt.
"Hồi nhỏ tớ chưa từng đến đây... Trước đây nghe Lâm Hữu Hề nói về chỗ này, tớ cứ muốn đến thử."
"Tiếc là cậu không phải con gái của bố mẹ tớ." Mai Phương thở dài, "Ngày xưa hai người họ rảnh là lại kéo tớ đến khu vui chơi này chơi."
"Anh hai, anh nói thật không?"
Mai Nhã đứng bên cạnh tỏ vẻ kinh hãi tột độ, đôi mắt mở to như thể linh hồn sắp bay khỏi cơ thể. "Sao bố mẹ không bao giờ dẫn em đi chơi vậy! Có phải vì em là con gái không!"
"Vì bố phải nuôi cả nhà bốn miệng ăn, áp lực công việc lớn hơn mà! Mấy năm nay bà ngoại sức khỏe không tốt, mẹ vừa phải chăm sóc bà, vừa phải lo cho chúng ta."