Vừa nghe muốn học, Khấu Thu bật người tập trung tinh thần ngoan ngoãn ngồi vào vị trí nghe Lận An Hòa giảng bài.
Lời giảng trật tự rõ ràng, giọng nói cũng rất êm tai. Khấu Thu ngồi thẳng người trợn to hai mắt, nhưng chưa đến mười phút, đã bắt đầu mệt mỏi muốn ngủ.
Buồn ngủ quá a… Cho dù có là Thủy Sam dạy cũng không hề buồn ngủ như vậy, giọng Lận An Hòa giống có ma lực hấp dẫn hắn chỉ muốn đi ngủ.
Rốt cục nhịn không được nhắm mắt lại, hắn bỗng nhiên cảm thấy cả người đều thư thái. Quả nhiên, một khi đưa ra quyết định không học nữa, nhân sinh đều tràn ngập sung sướng.
Play
Unmute
Loaded: 0%Progress: 0%
Remaining Time -0:00
Fullscreen
Lận An Hòa bế Khấu Thu lên, đặt hắn lên giường.
Lận Ngang: “Cầm thú.”
Dùng phương pháp niệm kinh để giảng bài, làm sao có thể không buồn ngủ cho được.
Giọng Lận An Hòa lạnh lại: “Đi ra.”
Toàn bộ căn phòng an tĩnh quỷ dị.
Hắn từ trong ngực lấy ra dao giải phẫu thưởng thức, thỉnh thoảng còn chuyển động vài cái, tạo nên tiếng gió vù vù: “Cơ hội cuối cùng, đi ra.”
Trong tủ treo quần áo đồng thời bước ra hai người run lẩy bẩy.
Lận An Hòa cùng Lận Ngang nhíu mày. Mới vào vào cửa chỉ cảm giác đến có một người hô hấp, lúc này lại đi ra hai người.
Giải thích đơn giản: nơi này người cần hô hấp chỉ có mỗi một người là Lười Biếng. Những người khác cũng giống như những lúc trước hệ thống triệu hồi ra, hoàn toàn không có nhịp tim hay hô hấp. Đơn giản mà nói, không phải là người sống chân chính.
Thực nhanh, trên giường lại đi ra hai người. WC ba người, ban công bước vào một người nữa…
Dù Lận An Hòa có trầm ổn hay lý trí đến mấy, nhìn thấy Khấu Thu giấu đủ loại mỹ nhân phong hoa tuyệt đại đến cỡ này, ánh mắt cũng tối sầm lại.
Lận Ngang đi qua đánh giá. Tính thử đứa cháu nhà mình bị cắm bao nhiêu cái sừng.
Chờ đến phát hiện con số vừa vặn thập toàn thập mỹ, không khỏi hỏi: “Ngươi có biết có một loại sinh vật tên là rùa lông xanh không?”
Lận An Hòa lấy dao ra, không biết suy nghĩ cái gì.
“Chỗ nào tới?”
Một người đứng ra, điềm đạm đáng yêu nói: “Ở đâu thì đến từ đó.”
Dao dựng thẳng lên, Lận An Hòa: “Còn một cơ hội.”
Con ngươi người nọ phóng đại: “Giết người là phạm pháp.”
Lận An Hòa: “Ngay cả nhịp tim cũng không có, thi thể không tính phạm pháp.”
Một đám người lạnh run, chen chúc nhau.
Lận An Hòa dùng mũi dao chỉ vào người đứng bên phải ngoài cùng: “Bắt đầu từ ngươi.”
Làn da trắng nhất: “Ta từ tổng bộ đến.”
Thân thể cường tráng: “Trong cung dạy dỗ ra.”
Thắt lưng nhỏ nhất: “Trên trời rơi xuống.”
…
Đến phiên tóc vàng cuối cùng: “Mới khảo sát từ mặt trăng về.”
Lưỡi dao từ mặt hắn lướt qua.
Tóc vàng run lên, cố gắng thu nhỏ cảm giác tồn tại.
“Nói dối.” Lận An Hòa lạnh lùng theo dõi hắn.
Tóc vàng tỏ vẻ không phục: “Bọn họ còn thái quá hơn ta.”
Lận An Hòa giơ tay chém xuống: “Chỗ nào tới.”
Tóc vàng liên tục trốn tránh, cuối cùng né không nổi, hét lớn: “Ta nhận thua, nhận thua.” Nói xong, chỉ vào người trên giường: “Ta do hắn sinh ra!”
“Hồ ngôn loạn ngữ.” Tay Lận An Hòa phất lên, chuẩn bị phóng một dao qua.
Bị đánh thức, Khấu Thu mở to mắt, chỉ thấy trong ngực nhiều thêm một đầu vàng chóe, nước mắt giàn dụa la hét: “Ba ba cứu mạng!”
Không chút do dự giơ chân lên đá một cái.
Hắn đang bị vây trong quá trình bị người bẻ cong, con ở đâu ra?
Đọc đầy đủ truyện chữ Trùng Sinh Vào Hào Môn – Hệ Thống Thay Đổi Khí Chất, truyện full Trùng Sinh Vào Hào Môn – Hệ Thống Thay Đổi Khí Chất thuộc thể loại Dã Sử cực kỳ hấp dẫn và kịch tính tại: Trùng Sinh Vào Hào Môn – Hệ Thống Thay Đổi Khí Chất