Thời gian trôi nhanh, Tân Độ quả nhiên chỉ cần hai ngày đã bay đến, lúc xuống sân bay ngay lập tức nhìn thấy Vu Hạo Nhiên sáng sớm đã chạy đến đứng chờ, hắn nhộn nhạo trong lòng, trực tiếp đi qua mạnh mẽ hôn một cái.
Vu Hạo Nhiên cẩn thận nhìn xung quanh rồi mới liếc mắt qua: “Đừng có làm càn, ở đây đông như vậy, người ta thấy thì sao.”
“Sợ cái gì!”. Tân Độ gắt gao ôm anh vào trong ngực: “Anh hôn vợ mình chứ đâu có hôn vợ người ta, người ta nhìn cái quái gì!”
Vu Hạo Nhiên bất đắc dĩ khẽ xoay mình, xem thường nhìn hắn: “Ai là vợ anh, không biết xấu hổ!” Nói như vậy nhưng vẫn không kìm được lộ ra một tia ngọt ngào.
Hắn nghe được liền bật cười: “Ai dám nói em không phải vợ anh, anh sẽ đánh chết hắn…”
Chưa nói hết câu, bất chợt hắn nhìn thấy ánh mắt mê màng của một cô gái nhỏ đứng gần đó. Cảm thấy bé hủ nữ này cũng tương đối đáng yêu, hắn liền tiến lên phía trước, tủm tỉm hỏi: “Em có thấy anh này có giống vợ anh không?”
Cô gái nhỏ đang chuẩn bị chụp trộm ảnh thân mật của hai người, đầu óc đã sớm nghĩ tới nghĩ lui đến thiên biến vạn hoá, sau đó còn muốn mang về cho các chị em nhìn thật đã mắt, dù sao gặp được một cặp công thụ đẹp đôi như vậy cũng là hiếm thấy, ai ngờ lại để hai người họ phát hiện, khuôn mặt liền đỏ bừng, trí não đã sớm như giã tỏi.
Tân Độ thấy vậy trong lòng liền hô một tiếng hủ nữ vạn tuế, tiện đà quay đầu cúi xuống nhìn người trong ngực, đắc ý nói: “Em thấy chưa, ai cũng đều hiểu rõ cả.” Dứt lời liền nhẹ nhàng liếm một bên tai của anh, cho đến khi anh giật mình xấu hổ mới chậm rãi nhả ra.
Vu Hạo Nhiên bị cái hành động nhàm chán này của hắn làm cho dở khóc dở cười, đành phải miễn cưỡng thuận theo, chỉ sợ phản kháng một chút hắn lại lên cơn, ngay giữa chốn đông người làm ra loại chuyện kinh thiên động địa gì đó nữa.
Tân Độ vài ngày không thấy Vu Hạo Nhiên thì vô vùng nhung nhớ, nhẫn nhịn đến cửa phòng khách sạn là vứt hết mọi chuyện ra sau đầu, lập tức ôm lấy Vu Hạo Nhiên đặt lên giường mà lăn trái lộn phải.
Mà Vu Hạo Nhiên so với thường ngày cũng chủ động hơn một ít, đơn giản là vì anh cũng không phải loại người già mồm cãi láo, huống chi là đàn ông thì cũng có nhu cầu, đã ở bên Tân Độ thì còn giả vờ cái gì, vài ngày không gặp mặt đương nhiên cũng có chút nhớ hắn.
Mọi khi chỉ có Tân Độ săn đón mà hắn còn hăng say như thế, bây giờ thấy anh chủ động thì vui sướng vô cùng, thiếu chút nữa đã kích động mà nhảy dựng lên, tiểu huynh đệ của hắn trong nháy mắt như vừa được uống thuốc tăng lực, lăn lộn chơi đùa đến hừng sáng vẫn bừng bừng khí thế, đến khi Vu Hạo Nhiên cúi đầu xin tha mới miễn cưỡng thu liễm lại.
Tân Độ biết rằng vì chuyện viên đinh châu mà trong lòng anh vẫn còn áy náy, cho nên thái độ đêm qua hẳn là anh muốn bồi thường cho hắn, nhưng mà chỉ cần anh mở miệng, hắn có thể làm như không hề hay biết, có điều sẽ không buông tha anh dễ dàng như vậy, mấy ngày này cần nỗ lực ăn anh cho thật no, ăn đi ăn lại, như vậy cũng là một kiểu trừng phạt vô cùng tuyệt vời.
Mãi cho đến thứ Sáu, hai người mệt mỏi xiêu vẹo cùng nhau đi ăn cơm trưa, Vu Hạo Nhiên hỏi Tân Độ về chuyện phim ảnh kia, nhưng hắn không nói, bảo đợi hai ngày nữa hẵng hay. Vu Hạo Nhiên cảm thấy tên này chẳng qua là muốn kéo dài thời gian để tiếp tục ăn hiếp anh mà thôi, chỉ là không thể tin được nhân loại lại có cái con người có sức chiến đấu mãnh liệt như thế, anh bị lật qua lật lại đến cả người đau nhức, giọng nói cũng khàn khàn, thế mà hắn vẫn như trước, tinh thần vô cùng sảng khoái phấn chấn.
Ngay buổi chiều thứ Sáu hôm đó, Vu Hạo Nhiên lại đột ngột nhận được tin báo từ Hà Lan, không biết là tin gì mà lại khiến cho một người luôn luôn bình tĩnh như anh ngã ngồi xuống ghế sô pha. Tân Độ đoán rằng ắt hẳn tổng công ty đã xảy ra đại sự gì đó. Vu Hạo Nhiên nhìn thông tin mình đang có trong tay, đi kèm còn có tài liệu thủ tục sau khi sáp nhập công ty, thêm một vài văn kiện pháp luật, mà người gửi những thứ này cho anh, dĩ nhiên là Ba Thị Vu Mẫn Mẫn.
“Tôi xong rồi, hai bàn tay trắng.” Vu Hạo Nhiên thẫn thờ ngồi trên ghế, kinh ngạc nhìn ra bầu trời cách đó không xa, mây đen đang vần vũ che kín mặt biển, sóng nước đen kịt, hàng dừa vì bị gió thổi mà ào ào rung dữ dội, bất giác cảm thấy bản thân cũng giống như mặt biển kia, sợ hãi mà mắc kẹt trong khó khăn, lực bất tòng tâm, cho dù giãy dụa thế nào cũng chẳng thể thay đổi được gì.
Tân Độ biết, công ty Hà Lan chẳng những là căn cứ của Vu Hạo Nhiên mà anh còn là người sáng lập thứ nhất của công ty tinh vi này, dùng từ những viên gạch viên ngói xây lên, giống như con ruột của mình, là do anh đích thân nuôi lớn… Mà tổng bộ Hà Lan, cùng với chi nhánh ở Na-uy và Hồng Kong đều có liên hệ chặt chẽ, cho dù không có quan hệ gì đi nữa, chứng kiến Vu Mẫn Mẫn ẩn nhẫn nhiều năm như vậy dụng tâm khi chiếm nơi này có lẽ đã rõ ràng.
Tân Độ không biết an ủi anh như thế nào, chỉ có thể nhẹ nhàng ôm anh vào ngực, cùng anh lẳng lặng nhìn sóng nước biển Đen cao trăm trượng không ngừng xô lên hạ xuống.
Đêm, hai người vẫn im lặng ngồi trên sô pha, cho đến khi hoàn toàn không thể nhìn rõ khung cảnh hải đảo xa xa kia nữa, tất cả chỉ còn lại tiếng sóng vỗ biển âm vang vọng lại hoà lẫn với tiếng hít thở của đối phương, hai bên đều lặng lẽ suy nghĩ cho con đường tương lai.
Mãi đến lúc gần sáng, Vu Hạo Nhiên mới bắt đầu hoàn hồn, mơ hồ nhìn ánh sáng trước mặt mà mở miệng nói, “Em đưa tâm huyết của anh cho người khác, anh có hận em không?”
Tân Độ không nghĩ tới việc anh sẽ thẳng thắn hỏi hắn chuyện này, nếu anh không nói gì thì hắn cũng chỉ nhất thanh nhị sở, nhưng nếu như anh đã chủ động đề cập, sẽ trở thành anh mở rộng lòng mình và có khả năng tiếp nhận hắn, hắn đương nhiên sẽ nắm bắt, vì thế chỉ dừng một chút rồi trả lời: “Nếu anh đã tặng em, thì em có đưa cho ai cũng là tuỳ em chọn. Chúng ta là người một nhà, ngoại trừ việc em rời xa anh, tất cả những cái khác đều là chuyện nhỏ.”
Đọc đầy đủ truyện chữ Trung Tâm Nghiên Cứu Những Người Không Bình Thường, truyện full Trung Tâm Nghiên Cứu Những Người Không Bình Thường thuộc thể loại Huyền Huyễn cực kỳ hấp dẫn và kịch tính tại: Trung Tâm Nghiên Cứu Những Người Không Bình Thường