Thanh minh ở Giang Nam, thường đổ những cơn mưa phùn nhỏ.
Ta đứng dưới đình, xa xăm nhìn về nơi cây cầu ở bờ bên kia, ở đó có hai người trẻ tuổi một nam một nữ đang đứng, nam tử cao ráo, cúi đầu, yên tĩnh lắng nghe nữ tử cười rạng rỡ nói chuyện cùng chàng.
"Ngươi vẫn còn đang nhìn trộm sao, ngươi đã nhìn trộm mười bảy năm rồi."
Phía sau đột nhiên có tiếng người, ta quay đầu lại nhìn, Vương đại sư chỉnh lại cái kính râm gọng tròn rồi đeo lên, lúc này đã xem bói xong chuẩn bị thu sạp về nhà.
"Ngươi còn không bước lên, Tạ Uyên - cái tên quan trạng nguyên vang danh Trường An này, sẽ bị đương triều Công chúa cướp đi làm Phò mã đó."
"Vương Tử Hàm, không biết cách ăn nói thì ngậm mồm lại."
Đúng đấy, từ đó về sau... Ta điên cuồng náo loạn, tiên giới hoàn toàn thanh tẩy, lại trôi qua mười mấy năm, Tạ Trường Từ chuyển thế đầu thai, trở thành một phàm nhân.
Ta liền theo đến phàm giới, ngây ngốc nhìn người này lớn lên hết mười mấy năm.
Ừm, bất luận chàng đến nơi nào, dường như đều là ưu tú nhất.
"Thôi thôi thôi, năm nào ngươi cũng có cái cớ, cái gì mà hắn ta còn quá nhỏ, không thích thiếu niên lang, bây giờ thì tốt rồi, người ta không chỉ mười tám tuổi, mặt mũi tuấn tú, ngay cả thanh mai trúc mã cũng có rồi, sắp cưới vào nhà luôn rồi..."
"Đứng nói nữa, ngươi phiền quá."
Ta ôm đầu gối ngồi xổm xuống, vùi nửa bên mặt vào trong cánh tay.
"Ta nói này, một Ma thần như ngươi, dụ dỗ một phàm nhân khó đến vậy?"
Khó, thật sự rất khó.
Bây giờ Tạ Trường Từ vẫn mang tính tình lạnh lùng đó, chàng mất đi ký ức của đời trước, mấy hôm trước Vương đại sư bày sạp tới phủ đệ của chàng muốn nhìn nhận chàng, ngay cả sạp và người đều bị ném ra ngoài.
Ta chỉ sợ, chỉ sợ chàng cũng ném ta ra ngoài.
"Ta là yêu quái, chàng là người..."
"Đừng, ta nhớ lúc Tạ Trường Từ là tiên thì đã không để ý ngươi là người hay là quỷ."
"Đó không phải là chàng mất ký ức rồi sao!"
"..."
"Ngươi... Khóc cái gì?" Giọng nói của Vương đại sư đột nhiên trở nên sợ hãi.
Ta hung hãn lau hốc mắt đi, xoay người vung ống tay áo rời đi.
"Ta không cần Tạ Trường Từ nữa, chàng yêu Trách Trách."
Vương đại sư đẩy cái sạp đó của lão ta đuổi theo, còn không quên liên tục cằn nhằn.
"Ngươi nói ngươi không cần Tạ Trường Từ cũng nói mười mấy năm rồi."
"Ngươi đây còn không phải tha thiết mong chờ hắn ta sao."
"Này, ngươi đi nhanh như vậy làm gì..."
"..."
Ngày thứ hai, ta dựa vào bên sạp hàng của Vương đại sư.
"A di đà Phật, lão nạp chuẩn bị tác hợp cho hai người một chút."
"Bớt bớt đi."
Ta giơ tay hứng lấy nước mưa, trời mưa đổ rất lớn, nếu không sẽ không trú mưa ở chỗ lão ta.
"Ta ở trên thoại bản nhìn thấy một biện pháp, cảm thấy vô cùng hữu dụng."
Đọc đầy đủ truyện chữ Trường Từ Tạ Sơn Hà, truyện full Trường Từ Tạ Sơn Hà thuộc thể loại Ngôn Tình cực kỳ hấp dẫn và kịch tính tại: Trường Từ Tạ Sơn Hà