Edit & Beta: Cafesvictim
~ Đây là quyền lợi pháp luật trao cho anh ~
Nhà băng được dựng trên một cánh đồng tuyết ở chỗ khuất gió, nóc nhà phủ cỏ khô thật dày. Phòng rất hẹp, giường làm từ da thú và cỏ khô, tuy rằng đơn sơ, nhưng ngồi lên cũng không lạnh.
Augustine nhìn xung quanh một chút, đánh giá chân thực: “Rất đặc sắc.”
“Nếu bây giờ anh hối hận, chúng ta có thể trở về du thuyền.” Dạ Phong Vũ ngồi bên giường nhìn anh.
“Thi thoảng thử một buổi cũng không sao.” Augustine đặt áo măng tô xuống bên cạnh, “Chỉ cần không phải năm nào em cũng muốn đến đây ở mấy tháng.”
“Phòng rách cũng có cái lạc thú của phòng rách.” Dạ Phong Vũ rót trà trong cốc giữ ấm cho anh.
“Lạc thú của anh không ở chỗ phòng ở.” Một tay Augustine bóp mông cậu kéo về phía mình, “Mà là ở em.” Đây cũng là một trong những điểm tốt mà hôn nhân mang lại —— lúc nào cũng có thể thích làm gì thì làm, so với trước khi kết hôn, đương nhiên là nhiều hơn một chút, lời cam kết đã được nhà nước thừa nhận.
Đêm dài người tĩnh, hai người chen chúc trong một cái túi ngủ, ngây thơ chơi trò bắt ngón tay nhau.
“Mấy lần.” Dạ Phong Vũ hỏi.
“Mười hai.” Augustine nhanh chóng trả lời.
“Mười bốn.” Dạ Phong Vũ sửa lại.
“Anh không nghĩ là ngay cả cái này anh cũng đếm không chính xác.” Augustine bất mãn.
“Chính là mười bốn!” Dạ Phong Vũ nhấn mạnh.
“…….” Augustine vẻ mặt lãnh khốc thỏa hiệp, “Được rồi, mười bốn, em thắng.”
Dạ Phong Vũ cười ôm lấy anh: “Ngủ ngon.”
“Ngủ ngon.” Augustine cài nút túi ngủ, “Chúc em mơ giấc mơ đẹp trong nhà băng.”
“Vậy nhất định phải có anh trong đó.” Dạ Phong Vũ chôn mặt trong ngực anh, lười biếng nhắm mắt lại.
Tay Augustine nhẹ nhàng vuốt ve lưng cậu, một chút buồn ngủ cũng không có.
Tuy rằng đích thật là một gian phòng ngủ rất không ra gì, nhưng bởi vì đây là tuần trăng mật, cho nên mọi thứ đều trở nên mới lạ và đáng chờ mong. Trước đó, Augustine cho tới bây giờ đều xem hôn nhân như một cái cam kết, thậm chí một loại thủ đoạn, để cho tình nhân nhỏ của mình không bị khuyết thiếu cảm giác an toàn, để cho hai người đang yêu nhau ở vào trạng thái an toàn, chứ không hơn. Nhưng sau khi kết hôn, lại phát hiện thì ra hôn nhân không chỉ thể hiện lời hứa cùng với sự chuyển biến thái độ của mình, mà còn nhiều hơn nữa ——– mỗi sáng sớm hay đêm khuya, nhìn thấy người bên cạnh mình, trong lòng đều tràn ngập cảm giác hạnh phúc không gạt đi được. Như là ngọn lửa trong ngày đông giá rét, cũng như là sau khi đi qua con đường gập ghềnh, đột nhiên xuất hiện một căn nhà gỗ nhỏ thuộc về chính mình.
APP còn đang tận chức tận trách mỗi ngày đều đẩy bài, trừ ảnh chụp cùng tin tức, còn có một mục nho nhỏ là lời chúc phúc của fan, mà trong đó hơn nửa đều là anh anh anh ——- dù sao loại chuyện rõ như ban ngày là ông xã đã bị người khác chiếm mất, nghe cũng rất là cần một thời gian chữa lành vết thường thật dài, dù là hồ ly tinh hay tổng tài bá đạo thì cũng thế.
Một tay Augustine ôm Dạ Phong Vũ, tay kia thì lướt màn hình, chỗ bình luận có người dán ảnh Dạ Phong Vũ chụp tạp chí lúc trước, ngón cái Augustine còn chưa có ấn vào, màn hình di động đã bị che lại.
“Không được xem.” Dạ Phong Vũ nằm trên người anh, giọng nói có chút khàn khàn chưa tỉnh ngủ.
“Anh không để ý cái này.” Augustine vỗ vỗ cậu.
“Em biết anh không ngại.” Dạ Phong Vũ tì cằm lên ngực anh, “Nhưng vẫn không được xem.”
“Ngủ đi.” Augustine lấy ngón cái cọ cọ trán cậu.
“Em không phải Simba.” Dạ Phong Vũ cười né tránh.
“Em không phải Simba, mà là báo con.” Augustine ôm lưng cậu, khiến hai người thay đổi vị trí cao thấp, “Anh yêu em.”
“Yêu bao nhiêu?” Dạ Phong Vũ nhìn vào mắt anh.
“Rất nhiều rất nhiều.” Augustine ôm chặt cậu, “Em mang đến cho anh thế giới hoàn toàn bất đồng, mới mẻ và ấm áp.”
“Mới mẻ rồi sao?” Dạ Phong Vũ ghé vào tai anh nói nhỏ.
“Trở thành người nhà nương tựa vào nhau, nghe có vẻ rất không tệ.” Augustine cười cười, “Không ai có thể cướp anh khỏi em, cũng không ai có thể mang em đi khỏi anh.” Mà có thể sở hữu lẫn nhau, chỉ có lẫn nhau.
Sao lóe sáng nơi chân trời, mọi thứ đều tốt đẹp và ôn nhu.
Chuyến đi trăng mật này kết thúc, hai người không có về Milan, mà là đến Normandy ——- ở đó tổ chức một hôn lễ ấm áp nho nhỏ, chỉ có người nhà và bạn bè tham gia.
“Thế mà tôi lại không thể tới.” Phillip ở nước Mỹ xa xôi nghe tin cực kì bi thương, cảm giác thật sự thiệt thòi.
“Thật ra cũng không có gì, chỉ là người một nhà cùng ăn cơm mà thôi.” Trình Hạ xuất phát từ chủ nghĩa nhân đạo mà an ủi anh ta.
“Năm tiếng.” Phillip nhân cơ hội yêu cầu trọng điểm.
“Năm mơ, nhiều nhất năm phút đồng hồ.” Trình Hạ như thường lệ chém xuống hơn nửa.
“Không thành vấn đề.” Phillip cười tươi rói, “Chờ tôi trở lại châu Âu, sẽ lập tức đi tìm cậu!”
Trình Hạ: “………..”
Tôi cũng không phải có ý này.
“Tuần trăng mật thế nào?” Kate phu nhân hỏi.
“Rất không tệ.” Dạ Phong Vũ dựa vào ban công, “Con rất chờ mong cuộc sống sau này.”
Trong nhà ăn, Augustine ngồi nghiêm chỉnh, đang chăm chú tán gẫu với Leon tiên sinh, về sự liên quan giữa cánh đồng tuyết Nam Cực với rừng nhiệt đới châu Phi. Tuy rằng một người vẫn như quốc vương nói năng thận trọng, một người vẫn hoàn toàn nghe không hiểu người kia đang nói gì, nhưng so với tình trạng không xong lúc lần đầu gặp nhau mà nói, đã có tiến bộ không hề nhỏ —— ít nhất nhìn có vẻ rất hài hòa.
Phi thường khiến người ta vui mừng.
Mà khi hai người rời nước Pháp, trừ quà tân hôn Kate phu nhân chuẩn bị ra, còn có một chút ngựa gỗ nhỏ thủ công do Leon tiên sinh làm, cái loại có thể ngồi lên trên đó.
“Quà tặng tôi sao?” Phillip kích động đến khó nhịn, hận không thể lập tức bay về Milan.
“Hạ Hạ đoán là cậu sẽ thích.” Dạ Phong Vũ cười nói, “Chúng tôi đều đang đợi cậu trở về.”
Phillip dựa tường lệ nóng doanh tròng, rất muốn viết một bài thơ.
truyện chữ boylove hay
Đọc đầy đủ truyện chữ Truy Trục Du Hí – Trò Chơi Theo Đuổi (Trò Chơi Tình Nhân), truyện full Truy Trục Du Hí – Trò Chơi Theo Đuổi (Trò Chơi Tình Nhân) thuộc thể loại Đam Mỹ cực kỳ hấp dẫn và kịch tính tại: Truy Trục Du Hí – Trò Chơi Theo Đuổi (Trò Chơi Tình Nhân)