Khi đã tránh được rắc rối trong gang tấc vào hôm qua, cuối cùng cũng sang ngày mới.
Tôi nói với Mirabelle.
“Hôm nay chúng ta nghỉ xả hơi nhé?”
Con người, máy móc, động vật hay gì đều cần được nghỉ ngơi đầy đủ.
Nếu Mirabelle có thể nhanh chóng học được ma thuật sẽ sẽ tiện cho tôi hơn, nhưng ép cô ấy quá mức chỉ khiến cô kiệt sức thôi. Ngay cả trong TOS, nô lệ sẽ bị tăng stress nếu phải làm việc quá nhiều.
Khi đó sẽ khó để làm việc hơn, nếu mệt mỏi đến mức tối đa có thể sẽ dẫn đến những sự cố liên tiếp.
Do bản chất của game Tycoon là mọi thứ đều liên kết với nhau như bánh răng, nếu một bộ phận bị trục trặc thì sẽ ảnh hưởng không nhỏ đến các bộ phận khác.
Phải biết cân bằng giữa làm việc và nghỉ ngơi mới đem lại hiệu quả cao nhất.
Vì ngục tối phải vài ngày sau mới xuất hiện, thế nên tôi quyết định cho MIrabelle nghỉ một ngày. Những sự việc ngày hôm qua vẫn còn đọng lại trong tâm trí tôi.
“Em muốn đi đâu nào?”
“Em muốn đi đâu cũng được ạ?”
“Gần đây em đã làm việc chăm chỉ mà. Đây là phần thưởng cho em.”
Mirabelle nghiêng đầu.
Ánh mắt cô như muốn nói “Nô lệ chăm chỉ không phải đương nhiên ư?”. Tôi cũng từng nghĩ thế, nhưng hóa ra không phải lúc nào cũng vậy.
Tôi thấm thía điều này khi bắt đầu nuôi nô lệ thú nhân. Một số nô lệ thì chăm chỉ làm việc, trong khi số khác lại lười nhác, ăn bám công sức của người khác.
Giờ trò chơi đã thành hiện thực rồi, chắc chắn sẽ có những người sống ký sinh vào công sức người khác trong số những nô lệ của tôi như bất cứ nơi nào trên thế giới.
Nhưng anh đây là ai?
Anh là người Hàn Quốc hàng thật giá thật đấy.
Bất kể là chuyện gì, nếu không đạt được hiệu quả tối đa thì tôi không thể nào thỏa mãn, nhất là khi đây là trò chơi kinh doanh.
Trời ạ, mình thề là mình không thể chịu nổi cảm giác đấy.
Tôi sẽ sùi bọt mép, lên cơn co giật nếu hiệu suất công việc giảm sút.
Bất cứ thứ gì làm giảm hiệu suất công việc đều khiến tôi thấy chán ghét. Sau khi cân nhắc lợi hại, tôi quyết định thưởng thay vì trừng phạt.
Chỉ có chủ nhân tồi tệ mới trừng phạt nô lệ thôi.
Thế nên tôi thường thưởng cho những nô lệ làm việc hiệu quả. Có thể là bữa ăn đặc biệt hoặc tiền tiêu vặt. Sau đó, những nô lệ khác sẽ noi theo mà làm việc chăm chỉ để được đồ ăn ngon.
Tương tự như thế, đây là lúc để khen thưởng cho Mirabelle vì nỗ lực của cô ấy.
“Gì cũng được. Em muốn đi đâu hay mua gì, cứ thoải mái nói ra, ta chiều tất.”
“Vậy thì…em muốn quần áo mới…”
“Từ từ. Để ta hỏi em một câu…Mirabelle, em thích bộ đồ hầu gái đúng không?”
“Không…”
“Em thích, em bảo ta vậy mà. Mirabelle trong đầu ta rất thích thú và muốn ta mua thêm cho em vài bộ nữa đấy.”
“...”
Mirabelle nhìn tôi bằng ánh mắt lạnh lùng.
Em là người đi quá giới hạn, Mirabelle à. Bộ đồ hầu gái là thứ duy nhất tôi sẽ không thỏa hiệp. Tôi nhìn cô ấy không chút nao núng, quyết không lùi bước.
Màn đấu mắt giữa hai chúng tôi kéo dài vài giây. Mirabelle là người bỏ cuộc trước. Có vẻ Mirabelle này cũng thích đồ hầu gái.
Mirabelle lại ngẫm nghĩ thêm một lúc.
“Vậy thì…”
“Người kia là anh trai còn sao?”
“Không ạ, đó là chủ nhân của con.”
“Chủ nhân?”
“Con là nô lệ ạ.”
Khi từ nô lệ thốt ra từ miệng Mirabelle, bà lão trừng mắt nhìn tôi đầy sát khí. Ánh mắt bà như muốn nói “sao tên cặn bã này có thể biến cô bé dễ thương thế này thành nô lệ được?”.
Gì? Muốn tỉ thí võ nghệ à? Cháu có thể thua Mirabelle, nhưng đừng nghĩ cháu sẽ thua bà, bà lão ạ.
Bà lão nhanh chóng quay lại nhìn Mirabelle vì cảm thấy không thắng được tôi. Hôm nay tôi thắng 2 thua 0 nhá.
Ánh mắt vừa nãy còn nhìn như thấy cô cháu gái dễ thương, giờ đây lại chuyển sang ánh nhìn thương hại một nô lệ tội nghiệp. Bà lão chỉ biết thở dài cho Mirabelle.
Mirabelle hơi do dự một lúc. Sau đó, cô nhanh nhảu quay lưng lại với bà cụ. Chỉ từ góc nhìn của tôi mới thấy được biểu cảm của cô lúc này.
Hả…?
Tôi thề cô ấy có đảo mắt nhìn tôi trong một khoảnh khắc. Khi mắt chúng tôi chạm nhau, cô ấy nở một nụ cười tỏa nắng, sau đó biến mất không dấu vết. Là do tôi tưởng tượng à?
“Đi thôi, Chủ nhân.”
“Em có chắc là không định mua gì không?”
“Ở nơi như thế này chẳng có gì đáng mua cả.”
“Ừm, hiểu rồi…”
Thế là chúng tôi ra về mà không mua món gì.
“Còn chỗ nào em muốn đến không? Nếu không thì—”
“Có, vẫn còn một nơi.”
Mirabelle nói bằng giọng kiên quyết. Bằng những bước chân tức giận, cô đi thẳng đến một cửa hàng phụ kiện.