Myra nheo mắt, chăm chú nhìn vào Karami.

Từ anh ta, cô cảm nhận được luồng khí tà ác mà trước đó không hề có. Luồng khí đó rất giống với năng lượng tỏa ra từ quái vật.

Mắt cô đảo một vòng quanh hiện trường.

Nhìn những xác quái vật nằm la liệt xung quanh, cô đoán anh ta đã kiếm được vài chiến lợi phẩm.

Tuy nhiên…

“Tôi phải kiểm tra đồ của anh.”

Luồng khí tà ác này…cô phải kiểm tra mức độ ảnh hưởng của nó.

Nhưng Karami lại chần chừ, không chịu giao ra cuốn sách ma thuật.

“Sao tôi phải làm thế? Cô nương đây là muốn trả thù cho lần trước à?”

“Chắc là anh nghĩ nhiều đấy. Chuyện này với chuyện ở quán rượu là hai chuyện khác nhau hoàn toàn nhé. Vật phẩm thu được ở ngục tối thường chứa năng lượng hắc ám, vậy nên theo quy định của Hội, chúng tôi phải xác minh tính an toàn của những thứ đó. Vừa hay tôi ở đây, nên tôi muốn kiểm tra ngay bây giờ.”

Quy định này Karami quả thực không biết gì.

Với lại, anh cũng chẳng có ý định kiếm sống bằng nghề mạo hiểm giả, thành ra cũng không quan tâm mấy quy định làm gì cho mệt người.

“Rồi cô có trả lại cho tôi không?”

“Nếu giải quyết được bằng thanh tẩy thì xong việc chúng tôi sẽ trả lại. Nhưng nếu không, thì chúng tôi sẽ tịch thu. Không thể để những vật phẩm nguy hiểm trôi nổi ở bên ngoài được. Hội sẽ xử lý những thứ như vậy theo cách hợp lý.”

“Còn khoản bồi thường thì sao?”

“Từ khi nào mà có chuyện bồi thường chứ? Đúng ra anh phải biết ơn vì chúng tôi đã bảo vệ cái mạng của anh đi. Mà đúng hơn, không phải anh mới là người nên trả tiền để chúng tôi kiểm tra sao?”

Vãi, ăn cướp giữa ban ngày à.

Suýt chút nữa Karami thốt ra câu chửi thề, nhưng may là kìm lại được. Vật phẩm trong ngục tối có giá trị khác hoàn toàn so với vật phẩm phổ thông.

Một số thì chẳng có giá gì, số khác thì có giá bằng vàng.

Lấy đi một vật phẩm như thế chỉ vì nó có năng lượng ma quỷ, thậm chí cũng chẳng có bồi thường à? Khác quái gì đòi tiền chủ nhà lúc đào sân nhà người ta để khai quật hiện vật cổ đâu.

Nếu không có vấn đề gì thì không sao, nhưng quyển sách này lại do một pháp sư Goblin rơi ra mới khổ chứ. Đã thế nội dung trong cuốn sách là ma thuật thao túng linh hồn.

Để khẳng định nó có nguy hiểm hay không thì…khó nói lắm. Lỡ như có gì bất trắc, quyển sách bị tịch thu thì kế hoặc thả tự do hoàn toàn cho Mirabelle coi như đi tong.

“Chà…Bây giờ đưa ra thì…khó cho tôi quá. Cô cho chúng tôi chút thời gian được không?”

Một khi Mirabelle học được ma thuật , thì quyển sách lúc đó coi như vô dụng. Khác với trò chơi, chỉ cần click một cái là xong, là hiện thực nên sẽ tốn chút thời gian.

Anh không chắc sẽ mất bao lâu, nhưng với tài năng của Mirabelle thì không quá lâu đâu. Cùng lắm sẽ mất vài ba ngày.

Nhưng Myra lại không chấp nhận ngoại lệ, cô lắc đầu kiên quyết.

“Không là không. Chính việc xin thêm thời gian của anh lại càng đáng ngờ. Có vẻ anh biết mình đang giữ thứ gì nhỉ?”

Myra mạnh mẽ tiến về phía trước.

Tâm trí Karami rối bời.

Không lẽ phải đánh nhau ở đây?

Nếu phải đánh thật thì không thể thiếu Mirabelle, tuy nhiên bây giờ cô không ở trạng thái tốt nhất. Không có gì đảm bảo chiến thắng nếu chiến đấu.

Nếu vậy thì…

“Chậc, con quái kia vẫn chưa chết à?”

Karami chỉ tay về phía sau những giáo sĩ. Ngay lập tức, tất cả đều quay đầu lại.

Karami liền nhanh chóng đặt tay lên viên đá dịch chuyển xuất hiện sau khi đánh bại con boss. Ngay khoảnh khắc đó, một cảm giác lơ lửng như lúc bước vào ngục tối bao trùm lấy cơ thể họ. Một tiếng rít vang lên và cả hai biến mất khỏi ngục tối.

“Hả? Tên khốn đó!?”

Chuyện xảy ra nhanh đến nỗi mọi người không kịp phản ứng, Julius lên tiếng hỏi Myra.

“Thế giờ sao?”

Myra tức tối gãi đầu.

Cô đã sẵn sàng để khoan dung cho thái độ trước đó của anh ta, cũng đã định nhắm mắt làm ngơ món đồ đó trừ khi nó đặc biệt kỳ lạ. Nhưng nếu anh ta chạy thì mọi chuyện đã khác.

“Bắt họ lại để thẩm vấn. Nhớ đừng quá thô bạo.”

***

Cả hai được dịch chuyển đến lối vào ngục tối, một cánh đồng xanh tươi chào đón họ trở về.

“A! Là ông đẩy tôi lúc này này!”

Và Karami lại chạm mặt nhóm mạo hiểm giả nhiệt huyết trước đó. Cậu bé trong tổ đội kia ngay lập tức nhận ra và chỉ vào anh.

Ê, mày bảo ai là ông chú đấy? Thằng ranh con mất nết.

Anh muốn cãi lại, nhưng tính hình quá cấp bách, vả lại nhìn khuôn mặt sưng vù của cậu bé khiến anh có chút áy náy.

Karami bế Mirabelle trên tay, phóng hết tốc lực về thành phố. Dù anh chạy không nhanh hơn mấy nhóc tỳ ở quê là bao, nhưng có còn hơn không.

Phải đi đâu bây giờ?

Trốn cũng chẳng ích gì. Muốn đi nơi khác hai người vẫn phải dùng xe ngựa.

Thời gian là vàng là bạc. Nếu thành phố nhận được thông tin và ban hành lệnh truy nã lẫn tăng cường bảo mật thì phiền phức lắm.

Nghĩ vậy, Karami quyết định trở lại Delphine trước khi chuyện đó xảy ra.

Lúc Karami đến cổng thành Delphine.