Trans: Yami.
Edit: Kaguza.
________________________________________________________
Lộc cộc.
Chiếc xe ngựa vừa đi vừa rung lắc.
Lại một chuyến đi trên xe ngựa. Lần này khác ở chỗ tôi không chọn xe có cường hóa chống xóc cho đỡ tốn tiền.
Khác biệt thứ hai chính là Mirabelle. Thay vì ngồi cúi gằm mặt trước tôi như lần trước, lần này thì cô ấy bám cứng trên đùi tôi luôn rồi.
Dù tôi có bảo cô ấy kiếm chỗ nào thoải mái mà ngồi, cô vẫn khăng khăng giữ nguyên đòi ngồi ở đấy. Chả biết chỗ này có thoải mái thật không nữa. Cơ mà thế này thì được ôm Mirabelle thỏa thích nên tôi cũng mặc kệ.
Tôi vòng tay qua phần eo nhỏ nhắn của Mirabelle rồi ôm cô như đang ôm một chú gấu bông. Phải tranh thủ hít hà thật nhiều tinh chất Mirabelle mới được.
Trong khi đó Mirabelle đang tranh thủ học ma thuật từ cuốn Hồn Thư.
Không biết cô học ma thuật kiểu gì nhỉ.
Tò mò quá đi mất.
“Em nhìn qua thôi là hiểu rồi hả?”
“Ừmm, em chỉ cần đọc là mấy kiến thức tự chảy vào đầu rồi tự nhiên em hiểu thôi. Như kiểu nhìn một quả táo và nghĩ ‘Đó là quả táo’, em nhìn thấy ma thuật và nghĩ ‘Ồ, là loại ma thuật này’.”
“Em học ma thuật nghe đơn giản dữ vậy?”
“Khi nhìn một quả táo, ngài có thể vẽ nó thành bức tranh đúng chứ? Đối với em cũng vậy. Em hình dung ma thuật trong đầu mình và sử dụng chúng.”
Dù chả biết cái vẹo gì về ma thuật, tôi dám cá đây là một trường hợp đặc biệt.
Không phải bức tranh nào cũng giống nhau.
Tôi chắc chỉ vẽ được một hình tròn đỏ với cái cuống là hết vị, nhưng một người khác sẽ biết cách đổ bóng và thêm chiều sâu cho tranh.
Để đạt tới trình độ như vậy cần phải có thời gian dài nỗ lực, thế mà Mirabelle bỏ qua luôn bước đó và vẽ thẳng một quả táo hoàn hảo như thật.
Ảo thật đấy.
Cơ mà nghĩ lại thì cũng hợp lý phết. Ở trong game, bạn có thể học kỹ năng với một nút bấm. Còn giờ chỉ khác ở chỗ cô cần thêm một chút thời gian.
“Nhưng Chủ nhân, chuyện này thì liên quan gì tới việc trả thù người đó ạ?”
“Ma thuật này có thể giúp em điều khiển linh hồn. Có nghĩa là dù ông ta có chết cũng không thể thoát khỏi sự tra tấn của em.”
“À ha! Chủ nhân thông minh quá.”
Mirabelle gật đầu, thỏa mãn với lời giải thích ngắn gọn. Rồi cô lại cắm mặt vào cuốn sách, càng hào hứng học ma thuật hơn.
Cô thật sự nghiêm túc về việc dày vò người cha của mình.
Thôi thì nhìn cô bé chăm chú học tập như vậy là vui rồi.
“Thưa hành khách, chúng ta đến nơi rồi~”
Xe ngựa dừng lại và giọng nói của người đánh xe vang lên. Tôi bước xuống, trên tay vẫn đang bế Mirabelle.
“Đến nơi rồi đấy. Đích đến của chúng ta, Fracture.”
Tôi dẫn Mirabelle nhìn khung cảnh toàn thành phố, cố tình cường điệu giọng nói và cử chỉ của mình.
Mirabelle há hốc miệng, đôi mắt cô bé run lên. Bàn tay cô nắm chặt cây Giao ước Thiên đường.
Lúc này cô thấy sốc hơn là trầm trồ.
Cô bé nói với đôi môi run rẩy.
“Chủ nhân, n-nơi này...”
“Ta nhận được thông tin rằng cha của em đang ở đây. Ông ta hẳn đang sống đâu đó trong thành phố này. Mà... sao em lại mang vẻ mặt đó thế?”
Tôi nói bằng giọng bình thản, giả vờ không biết gì cả. Nhưng khóe miệng tôi thì đang co giật mất kiểm soát trước phản ứng dễ đoán của cô.
Đúng rồi đó. Bất ngờ chưa bé. Tất nhiên là bất ngờ rồi.
Tại vì...
...Đây là nơi Mirabelle đã bị cha mình bỏ rơi. [note77587]
***
Tôi tiến vào Fracture cùng Mirabelle.
Còn Mirabelle thì…bình thường hay nắm tay tôi đi bộ thì giờ đang bám dính lấy tôi như đỉa. Cô quay đầu mỗi khi nghe thấy tiếng động dù là nhỏ nhất, khuôn mặt lộ rõ vẻ lo âu.
Hẳn là ngày hôm đó đã khiến cô bị chấn thương tâm lý nặng nề. Tới nỗi mà tôi phải mua một chiếc áo choàng màu nâu từ cửa hàng quần áo và mặc nó cho cô bé.
Nhưng điều đó vẫn chưa đủ. Mirabelle cầu xin được tôi bế, nên là tôi đành phải bế cô lên. Cô bé vòng tay và chân xung quanh cổ và eo tôi. [note77588]
Bọn tôi tới quảng trường.
Ở nơi mọi người thường lui tới đó đang trưng bày hai chiếc đầu lâu đang mục rữa. Chủ nhân của chúng chắc là tội phạm vô cùng khét tiếng đây.
Bọn tôi đi qua hai chiếc đầu lâu và tìm thấy khu chợ nô lệ.
Tiếng hét của nô lệ vang lên đằng sau những thanh sắt.
Vài người khác di chuyển theo hàng, bị trói bởi xích và còng tay.
Một số bị đánh đập vì dám phản kháng.
Những nô lệ trần truồng bị vòi nước xịt mạnh vào, cùng một vài cảnh tượng giới hạn độ tuổi.
Nơi này chả khác gì một khu chợ nô lệ trong phim ảnh,mấy người mang tư tưởng hiện đại hẳn thấy khó chịu. Tôi thì đã đồng bộ với một tên buôn nô lệ nên tất nhiên nơi này với tôi như là nhà.
Trong lúc tôi đang nhìn ngắm xung quanh thì được một người phụ nữ tiếp cận.
“Anh đến khu chợ nô lệ này làm gì thế?”
“Tôi có chút việc ấy mà.”
Ánh mắt bọn tôi chạm nhau.
Dù đúng là lần đầu gặp mặt nhưng tôi không lạ gì cô ta cả. Tôi nhận ra khuôn mặt đó.
Một NPC buôn nô lệ đến từ Fracture, cô ta chính là người tiết lộ những thông tin quan trọng liên quan đến route Giải thoát Mirabelle.
Tên cô ta là Camilla thì phải?
“À, hiểu rồi. Hóa ra là đồng nghiệp~”
Camilla lẽ ra không nên có chút thông tin nào về tôi, nhưng cô lập tức nhận ra tôi đang làm công việc gì.