CHƯƠNG 29
«Chúng ghé vào nhau, vừa vặn làm nên một câu chuyện vẹn toàn.»
.
Để chúc mừng Dung Lạc thi châm thành công, Mộ phu nhân đứng ra làm chủ chọn một ngày lành tổ chức tiệc rượu tại gia, mời cả y quán tới tham dự.
Có chuyện vui như thế bảo sao người lớn tuổi nhất trong nhà không háo hức.
Từ khi Mộ Phù Sanh rời nhà tự lập tới nay, Mộ Trầm Khanh rất hiếm khi mới có cơ hội náo nhiệt thế này, cả bữa cười miết, giữa chừng còn liên tục nhận rượu của chúng đệ tử kính lên, không một chối từ.
Đám tiểu đệ tử này gia nhập y quán với mong muốn được trở thành đệ tử chính thức của Mộ Phù Sanh, song hắn lại luôn tự nhận mình năng lực thấp kém mà chỉ nhận có mình Từ Tịch Diễn là đủ, cho nên ai cầu cũng không chịu thu nhận.
Nay cả lũ thấy Mộ Trầm Khanh hòa nhã dễ gần lại dễ thưa chuyện, có cơ hội ngon nghẻ ấy sao lại bỏ phí chứ, thế là cả đám ra sức mà nịnh hót tận lực, nào nâng chén rượu kính, nào một ngụm một câu mà kêu “Tổ sư gia”, “Tổ sư gia” liên tục, gọi đến độ Mộ Trầm Khanh rạng rỡ cả mặt mày, liên tục đáp ứng “đám nịnh thần” rằng nhất định sẽ bảo Mộ Phù Sanh thu nhận toàn bộ.
Mộ phu nhân ngồi một bên, muốn khuyên mà không sao khuyên nổi.
Kính “Tổ sư gia” xong tất nhiên là phải tới kính “Sư phụ”.
Trong đám đệ tử có Trần Duyệt là ranh ma nhất, gã biết Mộ Phù Sanh khó đối phó, thế là đưa chén rượu qua người Mộ Phù Sanh, rướn cổ mà thân thiết gọi “Tiểu Lạc!”
Khi nãy Mộ Trầm Khanh gắp cho Dung Lạc một bát đầy ụ thức ăn, giờ y đang cắm đầu cắm cổ mà cố nhai cố nuốt cho hết, vừa nghe thấy có người gọi tên mình liền ngẩng đầu ngạc nhiên: “Hả?”
Trần Duyệt đi qua: “Tiểu Lạc, đừng có ngồi ăn thức ăn không vậy chứ, ngươi xem, hôm nay ai cũng vui, ngươi cũng phải làm chén rượu chứ nhỉ?”
Dung Lạc nghe vậy quay đầu nhìn Mộ Phù Sanh ngồi bên, thấy hắn không nói năng biểu lộ gì thì đồng ý ngay, cười cười mà buông đũa đứng dậy: “Ta chưa uống rượu bao giờ đâu đó.”
“Không sao không sao, không say đâu mà,” – Trần Duyệt hăm hở thừa cơ mà nhét chén rượu vào tay y: “Nào nào, uống chén của ta trước.”
Tối nay Dung Lạc cũng rất vui, huống chi còn được Mộ Phù Sanh ngầm đồng ý thì y càng phóng tâm, cầm chén rượu trên tay dứt khoát ngửa cổ uống cạn.
Trần Duyệt thấy thế càng thêm phần hý hửng, gã quay lại nháy mắt ra hiệu với đám đệ tử đứng phía sau.
Cả lũ lập tức túm tụm lại, ngươi một câu ta một lời: “Tiểu Lạc, tôi kính cậu!”
“Đây đây, tôi cũng kính.”
“Ta nữa ta nữa!”
“……”
Dung Lạc chưa từng uống rượu, trước kia chỉ thấy phụ thân uống xoàng một chén trong bữa cơm, còn ra vẻ hưởng thụ lắm lắm, thế là lòng ngứa ngáy tò mò.
Giờ thấy chén nào chén nấy ùn ùn không ngừng đưa lên trước mặt mình thì căn bản không từ chối, nhận một chén lại một chén uống toàn bộ.
Cũng bởi lẽ không thắng được sức rượu mà rất nhanh sau đó cả mặt y đã đỏ bừng.
Mộ Phù Sanh biết hôm nay tâm tình Dung Lạc rất tốt, vốn định mặc cho mọi người vui vẻ, song càng lúc càng thấy quá đà thì không khỏi nhíu mày: “Tiểu Lạc còn chưa khỏe hẳn, các ngươi có chừng có mực thôi.”
Mọi người đồng loạt mất hứng: “Công tử bất công lắm nhá, sao lại không cho chúng ta kính rượu chứ.”
“Không sao không sao,” – Dung Lạc giành lấy chén rượu trong tay Mộ Phù Sanh, toét cười với cả đám: “Ta uống, ta uống mà.”
Tất cả vừa thấy, chén rượu càng chăm chỉ mà đưa tới hơn: “Tiểu Lạc thật lợi hại!”
“Chén nữa nào!”
“……”
Trông hai gò má Dung Lạc đã đỏ hồng, rõ ràng có chút men say, thì rốt cuộc Mộ Phù Sanh cũng không tài nào để cả lũ càn quấy thêm được nữa, hắn đứng dậy, lưu loát mà ngăn cản chén rượu đang chuẩn bị đưa lên: “Được rồi, chẳng phải các ngươi muốn bái sư sao, ta đồng ý là được chứ gì.”
Cả lũ chỉ chờ có giây phút này, vừa thấy thế thì “Yê” lên, hoan hô nhảy nhót ầm ĩ như vỡ chợ.
Trần Duyệt càng cười toe, nâng chén rượu đưa tới trước mặt Mộ Phù Sanh, mồm miệng nhanh nhảu sửa ngay tắp lự: “Sư phụ, ngài đã đáp ứng thu nhận chúng ta rồi nhé, để đồ nhi kính ngài một chén nào!”
Vì thế mà cả lũ thành công chuyển mũi nhọn tấn công về phía Mộ Phù Sanh.
A Thải và Từ Tịch Diễn đã say bí tỉ, lúc này đang mềm oặt mà dựa vào nhau ngồi một chỗ ai oán nhìn “Lễ bái sư” náo nhiệt ngất trời phía bên kia, lòng âm thầm đố kị: “Đều là lũ đểu cáng chỉ biết lợi dụng lúc người ta gặp khó khăn, hừ, cứ đợi đấy, mai sau tụi này hành cho chít!”
*
Cho tới khi sức cùng lực kiệt, ai nấy mới buộc lòng giải tán.
Trợ giúp Mộ phu nhân thu dọn tàn cục ổn thỏa xong xuôi, Mộ Phù Sanh mới phát hiện không thấy bóng dáng Dung Lạc đâu cả.
Tìm kiếm khắp nơi một lúc lâu, cuối cùng chạy tới ô cửa sổ trong góc tiểu viện mới thấy y đang ở đó.
Dung Lạc đã ngà ngà say, lúc này đang khom lưng, cả người đu đưa muốn chui qua ô cửa.
Mộ Phù Sanh vội vàng chạy qua kéo y lại: “Tiểu Lạc, ngươi làm gì vậy?”
Dung Lạc say đến mơ mơ hồ hồ, nghe thấy thì mờ mịt quay đầu nhìn Mộ Phù Sanh: “Ta phải về nhà mà.”
Mộ Phù Sanh dở khóc dở cười, nhẹ nhàng khuyên y: “Ngươi say rồi, mau theo ta về phòng, lát nữa ta cho ngươi uống bát canh giải rượu.” – nói rồi nắm tay y muốn dắt về phòng.
Song Dung Lạc cứ đứng ỳ một chỗ không chịu đi: “Ta không say đâu nhé, về phòng làm gì, bên ngoài mát mà.”
Ngoài trời mát thật.
Đêm nay Mộ Phù Sanh cũng bị ép không ít rượu, cả người từng đợt nóng bức, được cơn gió đêm êm dịu phất qua thì thoải mái hơn nhiều.
Dung Lạc đứng đó, dưới ánh trăng bạc dịu dàng, hai gò má hồng hào, đầu khẽ nghiêng, cười hì hì nhìn y.
Mộ Phù Sanh rầu rĩ, kìm lòng không đặng mà đi tới bên y: “Không muốn về phòng à?”
Dung Lạc gật đầu, vẫn cười rúc rích.
Mộ Phù Sanh cúi người ôm lấy y, đi tới bên chiếc bàn đá gần đó mới thả y xuống, cúi đầu hỏi lại: “Ngươi không muốn về phòng thật à?”
Dung Lạc ngả cả người lên mặt bàn đá, chớp chớp đôi mắt sáng trong được chiếu rọi bởi ánh trăng.
Lần này Mộ Phù Sanh không đợi y trả lời nữa, cúi người đè xuống.
Ánh trăng trải dài, rơi trên thân, rồi đổ ra mặt đất.
**
Mặc dù Dung Lạc đã vượt qua thời điểm nguy hiểm, song vẫn cần có phương thuốc trị liệu mới mong diệt trừ tận gốc mầm bệnh.
Kỳ thực thì Mộ Phù Sanh đã sớm phối được phương thuốc, nhưng chỉ vì thiếu một vị mà không thể thi hành trị liệu được.
Và vì số bệnh nhân chưa được chữa khỏi hãy còn rất đông nên nhiều ngày nay y quán vẫn tất bật như cũ.
Ngày ấy, như thường lệ A Thải và Từ Tịch Diễn ở lại Mộ gia ăn chực.
Chỉ cần hai đứa chụm lại với nhau là chẳng đâu được yên, trong lúc mải hơn hớn A Thải đã vô tình nhắc tới vị “Sư phụ” của Diêu Thanh, vốn nó chỉ định bụng cho mọi người cười một mẻ, ai ngờ Mộ Phù Sanh vừa nghe thấy thì đột nhiên hỏi: “Túi hương kia trông thế nào?”
Đọc đầy đủ truyện chữ Tư Quân Nhập Mộng, truyện full Tư Quân Nhập Mộng thuộc thể loại Kiếm Hiệp cực kỳ hấp dẫn và kịch tính tại: Tư Quân Nhập Mộng