Sở Thanh Linh nhìn Dạ Mặc Hiên, thật lâu không nói gì.
"Nhưng mà, lời của ta đều là thật. Ta yêu tỷ, rất yêu rất yêu. Ta yêu tỷ không hề ít hơn Đông Phương Thiểu Tư " Dạ Mặc Hiên rủ lông mi xuống, tay khẽ run, "Ta thật hận mình, thật hận ông trời! Tại sao khiến chúng ta trở thành tỷ đệ, tại sao khiến chúng ta tách ra? Tại sao khiến chúng ta trở thành kẻ địch? Tại sao lại khiến ta tự tay làm thương tổn tỷ? Tại sao! ! Tại sao ông trời bất công với ta như vậy?" Dạ Mặc Hiên kích động gầm nhẹ, tay đã nắm thật chặt thành quả đấm, móng tay đâm sâu vào trong da thịt. Từng giọt máu nhỏ xuống mặt đất.
Sở Thanh Linh kinh ngạc nhìn Dạ Mặc Hiên đau thương ở trước mắt, không nói ra được câu nào. Đúng vậy, tại sao chuyện biến thành như bây giờ? Rốt cuộc là tại sao chứ?
"Mặc Hiên ——" Sở Thanh Linh nhẹ nhàng mở miệng, nhưng không biết nên nói cái gì. Giờ phút này tất cả lời nói đều suy yếu, vô lực như vậy.
"Hắn đối xử với tỷ tốt không?" Dạ Mặc Hiên phức tạp nói.
"Ừ, tốt." Sở Thanh Linh quay đầu lại tìm Đông Phương Thiểu Tư đứng ở cách đó không xa, trên mặt lộ ra nụ cười hạnh phúc thỏa mãn.
Dạ Mặc Hiên nhìn Sở Thanh Linh nở nụ cười hạnh phúc, cũng cười. Có điều, sự chua xót trong lúc cười chỉ có mình hắn mới hiểu được.
"Vậy thì tốt." Dạ Mặc Hiên mỉm cười, ánh mắt dời đến trên bụng của Sở Thanh Linh, "Khi nào thì đứa bé ra đời?"
"Còn hơn ba tháng."Sở Thanh Linh nhẹ nhàng vuốt bụng của mình, thỏa mãn nở nụ cười.
"Ta tới, chỉ muốn gặp tỷ một lần, chính miệng nói với tỷ, thật xin lỗi, tỷ tỷ." Dạ Mặc Hiên nhìn chằm chằm Sở Thanh Linh, nói ra lời vẫn muốn nói.
"Không sao." Sở Thanh Linh cười rực rỡ, nhìn người đang kinh ngạc ở trước mắt, trong thoáng chốc, giống như trở về năm ấy. Tên thiếu niên ngây thơ ấy, luôn đi theo sau lưng mình. Cảnh tượng ấm áp như thế, làm cho người ta lưu luyến như thế.
"Cám ơn tỷ, tỷ tỷ."Dạ Mặc Hiên cười lên, "Cám ơn tỷ."
"Làm một hoàng thượng tốt."Sở Thanh Linh cười lên, vươn tay tự nhiên sửa lại cổ áo của Dạ Mặc Hiên.
"Ừ, ta hiểu rồi. Tỷ tỷ, tỷ nhất định phải hạnh phúc." Dạ Mặc Hiên cởi áo choàng của mình xuống, khoác ở trên người Sở Thanh Linh, "Chỉ cần ta còn sống, Thành Hạ tuyệt đối sẽ không phát động chiến tranh với Thiên Vận."
"Cám ơn ngươi, Mặc Hiên." Sở Thanh Linh thỏa mãn cười.
"Tỷ phải tự chăm sóc mình cho tốt."Dạ Mặc Hiên dứt lời bỗng nhiên lại cười lên châm chọc, "Tên nam nhân kia nhất định sẽ chăm sóc tỷ thật tốt."
"Mặc Hiên, hãy quý trọng người tốt với ngươi. Mai quý phi " Sở Thanh Linh chợt nhớ tới nữ tử có gương mặt đáng thương đó.
"Đừng nói nữa." Sắc mặt của Dạ Mặc Hiên biến đổi. “Chính là con tiện nhân đó đã hạ thuốc vong tình với ta, khiến cho ta làm ra những chuyện không thể cứu vãn với tỷ! Ta tuyệt đối sẽ không tha cho nàng ta!”
“Cái gì?” Sở Thanh Linh kinh hãi, nhìn chằm chằm vào gương mặt dữ tợn của Dạ mặc Hiên. Không có nghe lầm chứ là Mai quý phi hạ độc? Thuốc vong tình. Tại sai, tại sao nàng ta phải làm như vậy? Chẳng lẽ nàng ta không biết, hạ thuốc như vậy, vĩnh viễn nàng ta cũng không chiếm được tình yêu của Mặc Hiên sao?
“Được rồi, tỷ tỷ, chúng ta không nói chuyện này nữa.” Dạ Mặc Hiên cười lên, vì Sở Thanh Linh nắm thật chặt áo choàng, “Tỷ vĩnh viễn là tỷ tỷ của ta thích nhất.”
“Đứa ngốc.” Sở Thanh Linh cười, “Ngươi tới chỉ vì muốn nói những lời này với ta sao?”
Dạ Mặc Hiên cười thật tươi: “Đánh chiếm Thương Châu quốc, ta đã hao phí không ít thực lực của một nước, thật ra thì nhiều người không muốn khai chiến lần nữa. Ta cũng chỉ tìm một cái bậc thang để lui binh.”
Chợt Sở Thanh Linh lấy một cái túi thơm từ trong ngực ra, đưa cho Dạ Mặc Hên: “Cái này, ngươi lấy đi. Về sau hãy tự chăm sóc mình cho tốt.”
“Đây là?” Dạ Mặc Hiên có chút mừng rỡ nhận lấy túi thơm trên tay của Sở Thanh Linh, “Tỷ tỷ tự tay thêu sao?’
“Ừ.” Sở Thanh Linh gật đầu một cái, sở đầu của Dạ Mặc Hiện, chợt cười lên. “Mặc Hiên, đúng là ngươi đã lớn rồi, không còn là một đứa trẻ, mà đã trở thành một nam nhân rồi.”
Đọc đầy đủ truyện chữ Tù Sủng Phi Của Vương Gia Tà Mị, truyện full Tù Sủng Phi Của Vương Gia Tà Mị thuộc thể loại Ngôn Tình cực kỳ hấp dẫn và kịch tính tại: Tù Sủng Phi Của Vương Gia Tà Mị