Khúc Tỉnh Bình với hai tên thủ hạ đuổi theo người áo đen nọ, nhưng người bịt mặt áo đen ấy hiển nhiên là một cao thủ thượng thặng của võ lâm nên thân pháp nhanh khôn tả.
Vì vậy, người chạy kẻ đuổi lúc nào cũng cách nhau mười trượng.
Bọn Tỉnh Bình đuổi được mười mấy dặm thì bỗng không thấy hình bóng người áo đen kia nữa.
Tại sao người ấy mất tích chúng cũng không hay.
Phía đằng góc trời bỗng có tiếng hú thật dài và rất đinh tai nổi lên, lúc có lúc không, lúc xa lúc gần.
Tiếp theo đó trên trời bỗng có một cây pháo bông ngũ sắc bắn lên, tỏa ra những bông hoa ngũ sắc chói lọi trông đẹp mắt khôn tả.
Tỉnh Bình đưa mắt nhìn chung quanh, thấy phía nào cũng có pháo bông bắn lên như vậy, y biết quần hào đã bắt đầu tấn công Đại Lượng rồi.
Đêm nay thế nào cũng có một trận đấu kinh khủng.
Y khích động khôn tả.
Y đành phải bỏ cuộc, không lùng bắt người bịt mặt kia nữa.
Lúc ấy, hai mươi tám thủ hạ của nhóm Nhị Thập Bát Tú đã lần lượt chạy tới.
Y liền hỏi chúng rằng:
- Hạ đàn chủ đâu?
- Đang đuổi theo một tên bịt mặt.
Lúc ấy, đằng xa bỗng có giọng nói nghe rất rùng rợn vọng tới:
- Khúc Tỉnh Bình, tối hôm nay ngươi đã tận số rồi.
Chỉ chốc lát nữa, ngươi sẽ đi du địa phủ trình diện với Diêm Vương chứ không sai.
Tỉnh Bình nghe nói tức giận khôn tả, vội nhảy xổ về phía đó quát lớn:
- Bọn chuột nhắt này có mau nộp mạng cho ta không? Nhưng vừa đi được mấy bước thì y đã nghe thấy phía sau có tiếng kêu la thảm khốc.
Y lại quay người, đã thấy nửa số Nhị Thập Bát Tú thủ hạ thân tín của y đã bị chết tốt rồi.
Trong bóng tối, có ba cái bóng đen nhanh như bóng ma chạy sang bốn bên đào tẩu mất.
Tỉnh Bình tức giận không chịu nổi vội rảo cẳng đuổi theo một tên.
Tối hôm đó, Tỉnh Bình mệt nhoài mà vẫn không sao bắt được một kẻ địch nào.
Còn hai mươi tám tên thủ hạ tâm phúc của mình bị giết chết già nửa.
Những tên bị chết toàn là bị đâm lén.
Những người còn sống cũng không sao biết được những người đó bị giết cách nào mà chết nhanh chóng như vậy.
Trời đã sáng tỏ dần, Tỉnh Bình mặt lầm lì, uể oải và rầu rĩ lững thững bước về Nghị sự sảnh.
Trong khi đi về Nghị sự sảnh, y liền tiếp nhận được hai ba tin là kẻ địch đã rút lui ra khỏi núi Đại Lượng rồi.
Mục đích của kẻ địch chỉ vào phá rối thôi chứ không vào tấn công trận pháp A Tu La nhưng những thủ hạ đắc lực trấn thủ bổn sơn đã bị giết chết mất sáu bảy mươi phần trăm.
Trải qua trận đấu đêm đó, y không còn tin tưởng như trước nữa.
Khi y vào tới Nghị sự sảnh, liền hỏi thăm mọi người có ai thấy Hạ Lạc Thiên ở đâu không? Nhưng y vẫn chưa thấy Lạc Thiên quay trở về và cũng không ai trông thấy y cả.
Tỉnh Bình đoán chắc Lạc Thiên có lẽ bị toi mạng rồi cũng nên.
Tỉnh Bình rầu rĩ vô cùng và cũng thấy mình cô độc khôn tả vì không còn có người tâm phúc nào để tâm sự cả.
Tỉnh Bình vội vàng ăn một chút điểm tâm, rồi lại đi tuần các nơi, dặn bảo các thủ hạ cẩn thận canh gác và cách đối phó.
Rồi y lại đi điểm xem trận đấu tối qua đã bị thương và bị chết bao nhiêu người.
Ngày hôm ấy, suốt ngày không có chuyện gì xảy ra.
Không bao lâu, mặt trời đã lặn, màn đêm lại phủ xuống, Tỉnh Bình đứng ở trên đỉnh núi phía hậu sơn chỗ tổng đàn.
Y đưa mắt nhìn xung quanh, vai đeo một thanh trường kiếm làm bằng thép Miến Điện, vẻ mặt nghiêm nghị.
Bỗng đằng xa chỗ sơn cốc có một tiếng hú thật dài nổi lên và bốn phía cũng có tiếng hú phụ họa luôn.
Y biết võ lâm quần hùng lại đến tấn công lần nữa.
Y thở dài một tiếng, trong lòng bối rối vô cùng.
Đột nhiên phía đằng sau có tiếng người niệm phật hiệu và nói:
- A di đà Phật, Khúc thí chủ vẫn mạnh giỏi đấy chứ? Tỉnh Bình giật mình kinh hãi quay lại nhìn thì thấy một lão hòa thượng lông mày trắng, đang chắp tay nhìn mình.
Y không nhận ra lão hòa thượng ấy là ai cả, liền quát hỏi:
- Ngươi là ai? Lão hòa thượng mỉm cười đáp:
- Bần tăng Pháp Nhất của phái Thiếu Lâm.
Bốn mươi năm trước đã gặp thí chủ một lần, chả hay thí chủ quên rồi chăng? Tỉnh Bình nghĩ mãi không nghĩ ra được việc đó mà chỉ nhớ có nghe thấy người ta nói tới cái tên Pháp Nhất thượng nhân của phái Thiếu Lâm nhưng y chưa hề gặp mặt bao giờ hết.
Y cười nhạt đáp:
- Lão phu bình sinh quen biết hàng nghìn vạn người làm sao nhớ được hết.
Đại sư đến đây có việc gì thế? Pháp Nhất thượng nhân đáp:
- Bần tăng đến đây chỉ muốn tặng thí chủ một lời, là mau bỏ con dao mổ heo đi.
Tu hành ngay bây giờ vẫn còn thành Phật đấy.
Trận A Tu La của thí chủ không chắc chắn đâu.
Đây thí chủ chẳng xem bần tăng ra vào rất dễ dàng là gì? Tỉnh Bình cười khỉnh nói tiếp:
- Tại hạ quá si mê rồi, đại sư có lòng như vậy cũng vô ích thôi.
Y tuy nói như vậy nhưng trong lòng vẫn kinh ngạc về vấn đề sao Pháp Nhất thượng nhân vào trong tổng đàn dễ dàng như thế.
Tối hôm qua mình đã bố trí lại rồi và đã kết ba chủ trận thành một khối, không còn để hở một khe nào cho kẻ địch có thể lẻn vào được.
Pháp Nhất thượng nhân lại thở dài một tiếng và nói tiếp:
- Nghìn vạn sinh linh của Đại Lượng đều chôn vùi dưới lòng hờn của thí chủ.
Thôi, bần tăng cáo từ đây.
Tỉnh Bình quát lớn:
- Đi đâu? Y vừa nói và đuổi theo Pháp Nhất thượng nhân.
Pháp Nhất thượng nhân không thèm quay đầu lại nhìn, vẫn lướt đi về phía trước như thường.
Lúc ấy Tỉnh Bình đã nổi sát khí quyết tâm giết chết được một kẻ địch để giảm bớt phần uy hiếp ấy.
Người y đang lơ lửng trên không đã rút kiếm ra, thuận thế đâm luôn một nhát vào sau lưng của hòa thượng.
Pháp Nhất thượng nhân bỗng cảm thấy sau lưng có hơi lạnh lấn át tới liền rùng mình kinh hãi, bụng bảo dạ rằng: "Nguy tai!" Tỉnh Bình thấy kiếm của mình sắp đâm trúng vào sau lưng Pháp Nhất thượng nhân rồi thì đột nhiên nghe thấy phía sau có tiếng quát bảo:
- Lão tặc, ngươi dám giết chóc bừa bãi như thế ư? Tỉnh Bình liền cảm thấy có một luồng sức mạnh dồn vào sau lưng.
Y không kịp giết Pháp Nhất thượng nhân mà phải tự cứu trước, vội giơ tay trái về phía sau chống đỡ một chưởng, Bùng một tiếng thật lớn, cây cỏ ở quanh đó bay tung lên như mưa, thân hình của Tỉnh Bình bị rung động mạnh, rớt ngay xuống đất.
Y quay đầu lại nhìn liền kinh hãi vì thấy xung quanh có ngót ba mươi người xuất hiện, lẹ như bóng ma và người nào người nấy đứng ở chỗ cách y ba trượng.
Một luồng gió lạnh thổi qua, mây trên trời bị lôi cuốn đi nơi khác, mặt trăng lại từ từ nhô ra.
Lúc ấy y mới trông thấy rõ mặt của những người nọ.
Y đã nhận ra những người đó là Hách Liên Yến Hầu, Phẩm Nhi, Quang Bàng Cách, Trưởng lão của Cái Bang Hồng Hoàng, Cửu Chỉ Thần Long Thương Tỷ, Táng Môn Kiếm Khách Linh Phi, Lưỡng Nghi Kiếm Khách Từ Đông Bình, Huyền Dương Tử
- Chưởng môn phái Hằng Sơn, Phi Hà Tử và Phi Long Tử của phái Không Động, Dân Sơn Nhị Độc Đồng Thanh và Đồng Hằng, Nhất Nguyên Cư Sĩ Đồ Cương, Đồ Long Cư Sĩ Tưởng Thái Hư, Cát Thiên Hào, Quan Đức Lân, Tứ Kiệt của phái Thanh Thành là Đoàn Mộc Cương, Phùng Phương Húc, Tiêu Kỳ và Thi Thiệu Tiên, tám đại hộ pháp của phái Thiếu Lâm với Phó Thanh, Bàng Long Giáp Chủ Mục Vân, Điền Trì Điếu Tú, Cốc Dự Luật cùng con trai và con dâu là Cốc Hàm Thanh và Trương Nhân Chân, Ải Cam La Thôi Kích, Ải Phương Sóc Kinh Phương, Diệu Thủ Côn Lôn Tề Hồng, Chưởng môn của phái Võ Đang Lam Tinh Vũ Sĩ cùng hai người sư đệ là Hàm Tinh và Tỷ Tinh Vũ Sĩ, Võ Đang Tam Lão Hoàng Sơn, Vân Tu, Lương Hằng Phổ, Thôi Mệnh Bát Chưởng Tang Lộc, Cao Thiên Đức, Thúc Tôn Minh, Công Dương Xuân, Lôi Tiếu Thiên...!cùng một số thiếu nữ nữa.
Hách Liên Yến Hầu ngẩng mặt lên lớn tiếng cười và nói:
- Khúc Tỉnh Bình, ý muốn làm bá chủ võ lâm của ngươi đã tan rã hết rồi.
Oai lực trận pháp A Tu La của ngươi tầm thường như thế mà ngươi còn dám tự phụ, bốn mươi chín trận bây giờ đã bị phá bốn mươi sáu rồi.
Ngươi nên đầu hàng đi, bằng không lão phu ra lệnh một cái, ngươi mới ăn năn thì đã muộn rồi.
Tỉnh Bình vẫn đứng vững như núi, giơ ngang thanh kiếm, mắt nhìn vào mặt Hách Liên Yến Hầu và đáp:
- Bây giờ mèo nào cắn mĩu nào cũng chưa rõ.
Đừng nói các ngươi có mấy chục mạng, cho dù các ngươi có thiên quân vạn mã, lão phu cũng không sợ.
Nói xong y ngẩng mặt lên hú một tiếng thật dài.
Tiếng hú của y đi khắp mọi nơi và làm cho những người đứng ở đó đều đinh tai.
Ai nấy cũng phải kinh hoàng biến sắc mặt.
Sở dĩ Tỉnh Bình hú như thế là y theo đúng kế hoạch đã định, khi nào y hú thì già nửa số cao thủ ở trong chủ trận sẽ hiện ra bao vây kẻ địch.
Khi ấy sẽ toàn thắng ngay.
Tiếu Thiên cả cười:
- Lão tặc kêu hú như ma kêu như thế làm chi? Có phải ngươi hãi sợ không? Tỉnh Bình sầm nét mặt lại và cười khỉnh đáp:
- Trong đời của lão phu, chưa hề biết sợ là gì.
Y vừa dứt lời đã có một bóng người lướt ra, trầm giọng hỏi:
- Khúc Tỉnh Bình, ngươi có nhận ra lão phu không? Tỉnh Bình định thần nhìn kỹ mới hay người đó là Cốc Dự Luật, trong lòng hơi kinh hãi nhưng cố trấn tĩnh, cười nhạt nói:
- Cốc lão nhi, ngươi muốn chết mà định cướp lại cuốn Ca Diệp Kiếm Phổ phải không? Cốc Dự Luật trầm giọng đáp:
- Phải, lão phu còn muốn đòi mối thù ngươi bỏ thuốc độc vào trong rượu cho ta uống nữa.
Khúc Tỉnh Bình cười như điên khùng, nói tiếp:
- Lão già họ Cốc kia, ngươi muốn báo thù thì trừ khi mặt trời mọc phía tây, nước chảy ngược lên nguồn.
Cốc Dự Luật cười nhạt nói tiếp:
- Ngươi đừng tưởng đã hiểu thấu hết Ca Diệp Kiếm Pháp là vô địch thiên hạ đâu, ngươi lầm rồi.
Nếu ngươi không giở Ca Diệp Kiếm Pháp ra còn không sao, bằng không ngươi sẽ chết không có chỗ chôn cho mà xem.
Tỉnh Bình giơ mũi kiếm lên rung động một cái và trầm giọng đáp:
- Lão phu không tin có ai thắng nổi Ca Diệp Kiếm Pháp.
Ai có gan cứ vào đây thử xem.
Võ lâm quần hùng không ai ra trận cả, trái lại còn lui về phía sau hơn trượng.
Có phải quần hùng sợ Ca Diệp Kiếm Pháp của Khúc Tỉnh Bình không? Không phải nguyên nhân ấy, điều thứ nhất cũng có một số người sợ kiếm pháp ấy lợi hại và còn sợ trong người y có rất nhiều ám khí ác độc nên mới không dám mạo hiểm lên thử, nhưng điều cần nhất là còn nhiều người đang bị giam ở trong chủ trận, phải đợi chờ cứu giúp.
Trước khi chưa cứu những người đó ra, nhỡ Tỉnh Tĩnh Bình bị quần hùng vây đánh, y chạy vào trong chủ trận phát động trận thế thì những người kia sẽ bị tiêu diệt hết nên mới không ai dám tiến lên thử thách là thế.
Hàng trăm con mắt cứ chăm chú nhìn vào mặt Tỉnh Bình.
Vừa rồi Tỉnh Bình hú xong, đứng chờ mãi không thấy người đến cứu viện, y hoảng sợ đến biến sắc mặt và hai mắt đã lộ vẻ kinh hãi rồi.
-oOo-
Hãy nói trận A Tu La có ba chủ trận tên là Thiên Độc, Địa Sát và Nhân Tuyệt.
Trong trận Thiên Độc, do Ô Phùng chủ trì, trận này chất độc gì cũng có, bất cứ ai xông vào bị cắn một cái thì không còn cách gì cứu chữa nữa, lại còn những ổ mai phục rất ác độc không sao đề phòng được, thật là lợi hại vô cùng.
Lạc Dương và Trần Bách Thành nhanh nhẹn phi thân tới ngoài trận.
Hai người mỗi người cầm một thanh bảo kiếm Can Tương và Mạc Tà đã lấy được của Tỉnh Bình.
Lạc Dương đưa mắt ngắm nhìn trong trận một cái rồi lướt vào bên trong thật nhanh.
Chàng thấy trong trận này khói mù mịt và thấy một bóng người hiện ra lớn tiếng quát hỏi:
- Ai dám vào trong trận như thế? Mau báo danh rồi chịu chết đi! Lạc Dương nghe tiếng nói đã nhận ra người đó là ai rồi, chàng liền mỉm cười đáp:
- Thiên Độc trận nho nhỏ này thì diệt sao nổi tại hạ.
Dù xoay ngược trận đồ cũng không làm khó dễ được tại hạ.
Sao ngài không đưa tại hạ đi gặp Ô Phùng? Người nọ tưởng Lạc Dương không biết mình là ai liền cười the thé nghe rất đinh tai và nói tiếp:
- Các hạ ngông cuồng quá!...
Không đợi chờ y nói dứt, Lạc Dương đã đỡ lời:
- Ngài có phải là Đổng Phi Hồng lão sư không? Nói xong, chàng chìa năm ngón tay ra, nhắm đối phương chộp luôn, đồng thời giở Huyền Thiên Thất Tinh Bộ ra lẹ làng tiến thẳng vào trong đám mây mù ấy.
Chàng tài ba thật! Chỉ nghe tiếng nói của đối phương cũng đã biết thân hình của đối phương đứng ở đâu và ra tay chộp một cái đã trúng ngay vai của kẻ địch, năm ngón tay bóp mạnh luôn.
Phi Hồng há mồm kêu rú nhưng không sao kêu ra tiếng được vì y đau đến đỗi mồ hôi trán toát ra như mưa.
Lúc này y mới trông thấy rõ đối thủ là một thiếu niên anh tuấn nhưng không hiểu vì sao chàng lại biết rõ tên của mình như vậy.
Lạc Dương mỉm cười đáp:
- Sao lão sư chóng quên thế? Ở trên bờ sông Đại Lộ, lão sư đã gặp tại hạ rồi nhưng lúc ấy tại hạ hóa trang nên khác bây giờ đấy thôi.
- Các hạ là...
- Phải! Chính tại hạ đấy.
- Các hạ là Hạ Lạc Thiên ư?
- Phải, đó là cái tên hóa danh của tại hạ.
Phi Hồng càng hoảng sợ thêm.
Lạc Dương cười nhạt hỏi tiếp:
- Lão sư đã hạ độc thủ giết chết Ngụy Thừa Yến, người anh kết nghĩa của tại hạ, bây giờ lão sư còn nói năng gì nữa không? Phi Hồng biết không sao thoát chết được, liền lớn tiếng mắng chửi:
- Muốn giết chết thì ngươi cứ việc giết chết ta đi.
Hà tất ngươi còn hỏi nhiều lời làm chi? Lạc Dương cười nhạt một tiếng điểm ngay vào tử huyệt của Phi Hồng luôn.
Phi Hồng chỉ kêu hự một tiếng ngã lăn ra chết tốt.
Trong trận bỗng có tiếng quát tháo lia lịa, bóng người lần lượt nhảy xổ ra, chưởng phong, khí giới, ám khí tấn công tới như vũ như bão.
Lạc Dương cười nhạt một tiếng rút luôn thanh bảo kiếm đeo ở sau lưng ra, múa tít một vòng như muôn ngàn mảnh sao lấp lánh oai mãnh thật là kinh người.
Tiếp theo đó người ta chỉ nghe thấy những tiếng kêu rú thảm khốc và năm sáu tên phỉ đồ đã bị tia sáng kiếm của chàng chém làm mấy mảnh, chết ngay tại chỗ và những ám khí của chúng đều bị hất bắn đi hết.
Các quần tà khác thấy vậy cả kinh, vội nhảy lùi về phía sau để tránh né.
Lúc ấy Trí Hồ Trần Bách Thành đã nhanh nhẹn chạy tới, khẽ bảo Lạc Dương rằng:
- Trần mỗ đã phá hết máy móc ở trong trận rồi, lát nữa Ô Phùng thế nào cũng hiện thân ra nhưng cô nương xin thiếu hiệp bảo tồn tính mạng của y.
Lạc Dương gật đầu đáp:
- Điều đó là lẽ dĩ nhiên rồi.
Bỗng có tiếng rú đinh tai từ trong trận vọng ra, quần tà nghe thấy tiếng rú mừng rỡ vô cùng, tinh thần lại phấn chấn ngay.
Tiếp theo đó, mọi người thấy Ô Phùng dẫn Cửu U La Sát Mông Kỳ và Kim Ty Nhân Vệ Phi Long các người tới.
Mặt y âm trầm trông rất hãi sợ.
Ô Phùng quát lớn:
- Lão phu tưởng là cái thế cao nhân nào, không ngờ lại là hai tên vô danh tiểu tốt.
Bách Thành mỉm cười đỡ lời:
- Chả lẽ Ô sơn chủ không biết câu: "Làn sóng sau tới lấn át ngay làn sóng trước", người mới thay đổi người cũ hay sao? Trận thế Thiên Độc này đã bị tại hạ phá hư hết rồi.
Nếu chỉ thị có võ công thì không sao cầm cự nổi đâu nên theo lời khuyên bảo của tại hạ mà sớm thúc thủ thì hơn.
Ô Phùng mặt lộ sát khí quát lớn:
- Ngươi muốn chết phải không? Nói xong y rung vai phải một cái đã có hai con bò cạp lớn bay nhanh như điện chớp nhe nanh múa vuốt phi ra, mồm nó phun ra một làn hơi độc thật tanh hôi và nhằm mặt Lạc Dương với Bách Thành hai người mà cắn.
Ngờ đâu hai con bò cạp ấy bay tới đỉnh đầu của hai người còn cách hơn một thước nữa mới xuống được thì chúng như bị vật gì đánh trúng phải, liền quay đầu bay ngược trở lại ngay.
Ô Phùng thấy vậy mặt biến sắc, vội lướt sang bên tránh né rồi rút thanh trường kiếm ra khỏi bao.
Bách Thành thấy vậy quát lớn:
- Hãy khoan! Ô Phùng nghe nói ngừng bước cười nhạt một tiếng rồi nói tiếp:
- Nếu ngươi biết sợ thì mau vứt kiếm xuống, thúc thủ chịu trói thì may ra lão phu sẽ tha chết cho.
Cười nhạt đáp:
- Không phải tại hạ sợ Ô sơn chủ.
Đây là lệnh ái khẩn khoản nhờ tại hạ chuyển cáo cho Sơn chủ hay.
Xin Sơn chủ đừng nối giáo cho giặc nữa để khỏi mất hết danh tiếng đã gây dựng từ xưa đến giờ.
Ô Phùng nghe nói rùng mình vội trợn mắt lên hỏi:
- Các ngươi đã bắt giam con gái của lão phu đấy à? Bách Thành mỉm cười đáp:
- Sơn chủ lầm rồi.
Lệnh ái được tại hạ cứu chớ không phải là bắt giam đâu, bằng không tại hạ làm sao mà đuổi được hai con bò cạp kia bay trở về như thế? Ô Phùng nghĩ lại thấy cũng có lý, liền hỏi tiếp:
- Hiện giờ tiểu nữ đang ở đâu? Bách Thành đáp:
- Sau khi Khúc Tỉnh Bình bị tiêu diệt, Sơn chủ sẽ được gặp lệnh ái liền.
Bọn Mông Kỳ các người liền xen lời quát lớn:
- Ô sơn chủ chớ có nên tin y nói bậy.
Chúng vừa nói xong đã nhảy xổ lại múa khí giới tấn công luôn.
Thế công của chúng ác độc khôn tả.
Lạc Dương thấy vậy cười nhạt một tiếng cũng múa trường kiếm lên giở ba thức ra cùng một lúc chống đỡ.
Ba thức kiếm này của chàng đều là những thế kiếm tuyệt diệu của Ca Diệp Kiếm Pháp.
Tiếng động của lưỡi kiếm phá gió kêu vù, vù và ánh sáng kiếm như muôn ngàn điểm sao sa, úp chụp vào đầu quần tà.
Ba thế kiếm của Lạc Dương chưa phản công xong, mọi người đã nghe thấy tiếng kêu rú vọng lên liên tiếp, quần tà lần lượt té lăn ra đất chết tốt, máu chảy thành suối.
Tấn công xong quần tà, Lạc Dương lại nhảy tới trước mặt Vệ Phi Long.
Thấy Lạc Dương múa kiếm xông tới, Phi Long cả kinh thất sắc, vội tránh sang bên và giơ hữu chưởng lên bổ luôn một thế.
Lạc Dương xoay ngược đầu kiếm Can Tương khẽ hất một cái chỉ nghe thấy kêu lách cách hai tiếng, cánh tay độc của Phi Long đã bị gãy liền.
Chỗ vết thương máu phun ra như vòi nước.
Chàng còn nhanh tay điểm luôn vào bảy nơi âm huyệt của y để máu khỏi chảy nữa rồi chàng trầm giọng nói tiếp:
- Không phải tại hạ ác độc đâu.
Vì đây là Tàn Tú trước khi chết có trối trăng, nhờ vả bắt buộc tại hạ phải ra tay như vậy.
Thử hỏi tội hành thích sư phụ, giết anh thì trời đất nào dung thứ cho nên ngày hôm nay mới bị báo ứng như vậy.
Phi Long bị điểm bảy nơi âm huyệt, trái tim đau như bị kim đâm, không sao chịu nhịn được, cứ lăn lộn trên mặt đất kêu rú hoài.
Ô Phùng thấy vậy biến sắc mặt quát lớn:
- Người trẻ tuổi kia, sao lại ác độc đến thế? Lão phu không thể dung thứ cho ngươi được.
Nói xong, y rung người một cái, chín con bò cạp đồng thời bay ra và giơ song chưởng lên nắm chặt đang định tung ra, không cần nói rõ cũng biết trong tay của y có những ám khí rất ác độc.
Đang lúc ấy trên không đã có tiếng kêu gọi của Ô Ngọc Trân vọng tới:
- Cha! Ô Phùng ngạc nhiên vội thâu chín con bò cạp độc lại.
Mọi người trông thấy hai thiếu nữ đẹp tuyệt trần, một mặc áo đỏ, một mặc áo đen phi tới.
Ô Phùng đã nhận ra thiếu nữ áo lụa đen chính là con gái cưng của mình cách biệt đã lâu, nhớ nhung hoài bây giờ mới gặp trở lại.
Ngọc Trân vẻ mặt ai oán, nghẹn ngào, nói:
- Cha hà tất phải nối giáo cho giặc như vậy, theo ác tặc Khúc Tỉnh Bình làm gì? Mau đi về núi hưởng phúc có hơn không? Ô Phùng nghe nói ngẩn người ra giây lát và nhận thấy Ngọc Trân không nói đi về núi cùng với mình nên y vội hỏi:
- Trân nhi sao không theo cha về núi? Ngọc Trân tủm tỉm cười tỏ vẻ ngượng nghịu cúi đầu xuống rồi đáp:
- Con ư...
Nói xong, nàng liếc nhìn Lạc Dương rồi lại hổ thẹn cười khì một tiếng.
Ô Phùng có phải là người ngu dại đâu? Thấy thái độ con gái như vậy đã hiểu liền, bụng bảo dạ rằng: "Có con rể như thế này mới xứng với tài sắc của con gái ta, thật là đăng đối vô cùng và có thể nói là đẹp duyên vừa lứa nữa." Lúc ấy Tô Ánh Hà tức Vệ Ánh Hà trông thấy thảm cảnh của Vệ Phi Long như vậy liền xen lời nói:
- Dương đệ! Dù sao Vệ Phi Long cũng có công ơn nuôi chị bấy lâu nay, hiền đệ cho y chết nhanh nhảu đi thì hơn.
Lạc Dương đưa mắt nhìn Phi Long một cái rồi tiến tới gần đâm luôn một mũi kiếm vào ngay giữa trái tim của đối phương.
Ngọc Trân vội nói:
- Thưa cha! Chỉ năm bữa nửa tháng là cùng, thế nào con cũng về thăm cha.
Bây giờ cha mau mau rời khỏi đất thị phi này đi.
Ô Phùng cười ha hả khoái chí vô cùng liền ra khỏi trận mà đi mất dạng ngay.
Thấy công việc ở nơi đó đã xong, Lạc Dương liền đề nghị:
- Chúng ta mau đi tiếp ứng gia sư đi.
Thế là bốn người quay mình đi luôn.
-oOo-
Trong trận Địa Sát, sương mây ảm đạm sát khí đằng đằng.
Nơi trung tâm của trận pháp là một đống đá lởm chởm.
Trên đống đá có mấy người đang ngồi.
Mấy người đó là Thế Vân thiền sư, Kim Đỉnh thượng nhân, Độc Tý Thần Ma, Mộc Long Tử,...
Đọc đầy đủ truyện chữ Tục Thái A Kiếm, truyện full Tục Thái A Kiếm thuộc thể loại Kiếm Hiệp cực kỳ hấp dẫn và kịch tính tại: Tục Thái A Kiếm