Vạn lời muốn nói, trăm lời muốn kể đều bị nghẹn trên bàn cơm với lời tuyên án của mẹ vợ.
"Trên bàn cơm không thể nói chuyện."
Tiệp Hạo ủy khuất muốn chết, nhưng so với Khắc Hoàng vẫn còn tốt chán. Tiệp Hạo tuyệt không thừa nhận mình cười trên nỗi đau người khác. Sẽ có báo ứng đấy.
Tuy nhiên, dù cho hắn không cười báo ứng vẫn tới, Lăng Duệ một phát ngang hắn ngoài cửa treo tấm bảng "Miễn chính sự".
Vì thế, kế hoạch mượn chuyện chính sự tranh thủ nuôi dưỡng tình cảm vỡ từ trong trứng nước.
Dưới tác động của ngoại lực (mẹ vợ) và nội lực (vợ), Tiệp Hạo triệt để biến thành người chồng thập nhị tứ hiếu, mà tất cả vì lấy lòng vợ.
Một ngày nọ, rốt cục tiếng ồn bàn bạc đã đánh thức khủng long bạo chúa Lăng Duệ.
Cậu che miệng ngáp, mắt lắng đọng nước mắt sinh lý, tia nhìn sắc lẻm soi từng kẻ địch đã khiến cậu rời khỏi ổ chăn thân yêu.
Âu Thiệu Dương cười khan:"Lăng Duệ, sớm a."
Mặt trời trên đỉnh đầu bên ngoài:....
Tiệp Hạo chân chó chạy tới ôn nhu hỏi:"Vợ à, em muốn ăn gì?"
Lăng Khuyết giơ tách trà lên:"Anh trai, uống trà không?"
Y Mẫn:"Bánh quy thì sao?"
Lăng Duệ vô cảm:"Chuyện gì?"
Tiệp Hạo lấy lòng cười giả lả:"Không có gì, chỉ là phái đảng Tây Bắc thôi mà."
Chỉ vì phái đảng Tây Bắc nhỏ nhoi đó mà mấy người làm ồn tôi đây thân thiết với ổ chăn!
"Trực tiếp đưa quân tấn công đi! Người đông thế mạnh dùng để nhìn sao! Mạt thế, cường giả vi tôn! Ngu ngốc!" Lăng Duệ buồn bực đẩy Tiệp Hạo ra, đi xuống bếp rót sữa uống.
Một câu, thức tỉnh người trong mộng!
Một đám mắt sáng rực nhìn nhau lập kế hoạch tấn công. Tiệp Hạo nhìn bóng dáng thản nhiên của Lăng Duệ không khỏi cười ba tiếng trong lòng: Ha ha ha, vợ nhà ta quá giỏi.
Lăng Duệ hơi ngả người lên thành băng ghế, bắc chéo chân, đầu ngửa ra sau thở một hơi.
"Sao hả!? Phái đảng Tây Bắc không đủ để con chơi sao?"
Mẹ Lăng ngồi cạnh mỉm cười cất tiếng. Sớm biết khi con trai lớn này trở về, cậu ta chắc sẽ quậy một trận đã đời, thế nên bà mới không triệt tiêu phái đảng Tây Bắc.
Chẳng qua...phái đảng Tây Bắc đúng là nhỏ nhoi thật.
"Nhàm chán! Không có gì đặc sắc." Lăng Duệ phất phất tay nghiêng đầu nhắm mắt lại.
Mẹ Lăng tặng cho Lăng Duệ một cước, thờ ơ nói:"Có ngủ thì về phòng ngủ. Đừng ở đây chướng mắt ta."
Có lão mẹ như ngài thiệt làm ta xúc động muốn chết đó.
Nhưng, đến tối, cậu mới chân chính hiểu được cái gì gọi là xúc động muốn chết.
*Cộc*cộc*
Khi Lăng Duệ mở cửa ra, điều đầu tiên thấy không phải là người gõ cửa mà là oán khí của lão cha và bộ dạng ngại ngùng của lão mẹ.
Khóe môi Lăng Duệ giật nhẹ:"Mọi người làm gì trước phòng tôi vậy?"
"Ta muốn tâm sự với "con dâu" tương lai một chút." Không thèm để ý đến Tiệp Hạo, Lăng ba kéo Tiệp Hạo đi khuất dáng.
Không quen nhìn bộ dáng quỷ dị của mẹ Lăng, Lăng Duệ xoa trán:"Lão mẹ, đừng nói đó không phải tác phẩm của ngài."
Đọc đầy đủ truyện chữ Tung Hoàng Mạt Thế, Trêu Chọc Zombie!, truyện full Tung Hoàng Mạt Thế, Trêu Chọc Zombie! thuộc thể loại Đô Thị cực kỳ hấp dẫn và kịch tính tại: Tung Hoàng Mạt Thế, Trêu Chọc Zombie!