Cậu ngạc nhiên, miệng vừa thì thào gọi “Anh ơi”, thì bàn tay Thần chợt khẽ chạm lên mặt.
Thông thường, Omega vừa được đánh dấu hoàn toàn sẽ có tâm lý ỷ lại rất mạnh vào Alpha của mình.
Đỗ Vân Đình cũng không tránh được quy luật này. Huống chi cậu còn là một chàng trai hơi mong manh và yếu ớt, người ta mới chạm nhẹ xíu thôi mà cậu đã tự giác nhích lại gần, rút ngắn khoảng cách giữa mình và người kia hơn, mắt thì nhìn chằm chằm vào người đàn ông trước mặt.
Mùi hương tin tức tố rất nồng nặc. Đỗ Vân Đình hơi run chân, đưa tay lên thăm dò đôi mắt màu vàng của người kia.
Thần đứng yên không nhúc nhích, mặc cho cậu đưa tay sờ soạng. Ngón tay nhỏ trắng nõn của nhóc tín đồ đang chạm lên bờ mi vừa dày vừa dài khẽ rũ xuống của hắn, chúng cũng mang màu vàng, phía trên như phủ một lớp ánh vàng cực mỏng, trông bờ mi cứ như khoác lên một tấm rèm kết thành từ vô số những viên đá quý có kích thước siêu nhỏ.
Sau khi Đỗ Vân Đình sờ xong, dường như cuối cùng cũng xác định được điều gì đó. Cậu nhìn chằm chằm nốt ruồi nhỏ quen thuộc trên xương lông mày của người đàn ông kia, tiếp tục đưa ngón tay thử thăm dò chạm vào nó.
Động tác cứ như một đứa trẻ tò mò chạm vào món đồ mà nó chưa từng thấy bao giờ.
Thần ngồi ngay ngắn như pho tượng, mặc cậu sờ tới sờ lui.
Những đám mây dày chậm rãi cuộn lên, điện Thần sáng sủa hẳn bởi những ánh sáng chẳng biết từ đâu chiếu đến. Nhóc tín đồ do dự trong chốc lát rồi rụt tay về, không ngừng lùi lùi về phía sau.
… Chiện này là xaooo?
Rõ ràng người trước mặt này là Cố tiên sinh, mà người lúc trước cũng là Cố tiên sinh…
Đỗ Vân Đình nghi ngại lên tiếng hỏi 7777: [Hai tám iu dấu, cậu đúp bồ cho tôi hai món lun hả?]
[…]
7777 cảm thấy cậu còn chìm sâu trong giấc mơ tươi đẹp này quá, bởi vậy tới giờ vẫn chưa tỉnh.
Một cục tui cũng không thể cho cậu, ở đó mà hai với chả ba, vớ vẩn!
Sao cậu không leo lên đầu tôi rồi nhảy đầm trên đó luôn đi, hoặc bay thẳng lên trời cũng được.
Đỗ Túng Túng nói: [Hình như bây giờ tôi cũng đang ở trên trời thì phải.]
[…]
[Cho nên cậu đã thật sự tặng tôi hai vị Cố tiên sinh sao?]
[Không hề!] Hệ thống giận dữ trả lời cậu, [… Dù là một vị cũng không hề! Vì sao lại có hai vị thì cậu đi mà hỏi người đàn ông nhà cậu đi!]
Sao mà Đỗ Vân Đình dám hỏi chứ, lỡ đâu vị Cố tiên sinh này vốn không biết có một vị Cố tiên sinh khác đang tồn tại thì sao!!! Thế thì chẳng khác nào cậu tự làm lỡ chuyện, sau đó trở thành hiện trường mối tình tay ba oan nghiệt bị chính cung bắt tại trận là ăn cứt luôn.
Trái tim cậu rất chung thủy, cũng rất nghiêm túc từ chối cơ hội trải nghiệm Tu La tràng đáng sợ này.
Nhưng rất nhanh sau đó, Đỗ Vân Đình không còn tâm trạng để suy nghĩ những chuyện này nữa. Không biết có phải nguyên nhân do người đàn ông đang ngồi bên cạnh hay vì điều gì khác, chưa đầy một chốc mà trong máu thịt cậu như có miệng núi lửa phun trào, nham thạch nóng bỏng chảy róc rách đến từng tế bào trên cơ thể, đột nhiên cánh tay cậu mất sức, ngay lập tức ngã oặt ra giường mây, nhiệt độ cơ thể tăng cao cũng khiến mồ hôi tí tách nhỏ giọt trên đám mây trắng ngần. Bụng dưới của cậu vẫn còn hơi phồng lên, những tinh hoa trước đó còn chưa được hoàn toàn tiếp thu hết giờ đây kêu lên một tiếng đau đớn, chỉ có thể vươn tay túm lấy tay áo người đàn ông kia. Đôi mắt như được ngâm trong suối nước nóng, trong trẻo, ướt sũng và trĩu nặng, màn sương mỏng khẽ giăng trên đôi con ngươi cũng ánh lên vệt nước.
“Anh… Anh ơi…”
Thần cúi đầu nhìn cậu bằng đôi mắt chăm chú. Bây giờ không có dải lụa trắng che mắt nhóc tín đồ, Thần có thể nhìn thấy rõ ràng mọi thứ trong đôi mắt xanh của cậu.
Trong đôi mắt ấy không hề có những dung tục phản cảm, cũng không có những cảm xúc cuồng nhiệt đến mức điên loạn như những tín đồ bình thường khác. Lúc vị linh mục này nhìn hắn, ánh mắt chỉ sáng trong một vẻ, nhưng lại chứa chan sự chân thành khiến lòng người say đắm, không hề có chút hư tình giả ý nào trong đó.
Thần chỉ dừng lại một chút rồi cúi người hôn lên môi cậu. Túng Túng kéo tấm Thánh bào trên người hắn, cổ họng phát ra tiếng rên trầm thấp, thoáng nghe như tiếng nghẹn ngào của con thú nhỏ bị thương đang cầu cứu.
Lần này thậm chí còn mãnh liệt hơn trước đó. Sau khi đã hoàn toàn trải nghiệm cảm giác được tưới nước là gì, không đợi Đỗ Vân Đình suy nghĩ rõ ràng thì cơ thể của cậu đã tự động nhận ra hương vị tin tức tố quen thuộc, không cần điều khiển đã tự động mở ra toàn bộ.
Sự ân sủng của Thần rộng như biển lớn, mà Đỗ Vân Đình thì chỉ có thể làm con thuyền nhỏ xuôi theo số phận, nước chảy bèo trôi lênh đênh trên sóng nước.
Cậu bị con nước ngầm ném lên tận đỉnh sóng, rồi lại từ đỉnh sóng hung hăng ngã xuống biển nước, từng cú dập vén lên màn bọt nước trắng xóa đến tận trời… Bao nhiêu bọt nước được dập ra đều vây kín bốn phía con thuyền nhỏ, văng tứ tung khắp nơi mất kiểm soát.
Nhóc tín đồ run rẩy một chút, trong chốc lát sau đã nhanh chóng mềm ra như bãi nước, chỉ có thể miễn cưỡng treo trên thân người đàn ông kia. Hai thế giới trước đây đã ít nhiều nuôi Túng Túng thành một cậu bé yếu ớt, sau khi kêu lên một tiếng đau đớn, cả người được sung sướng thì bắt đầu đẩy Thần ra
“Khó chịu…”
Thiệt ra là không khó chịu gì lắm đou~ Dường như trời sinh ra cơ thể Omega là để đặc biệt phục vụ cho chuyện này, mỗi một tế bào trên người cậu đều đang đồng loạt hát vang bài ca “Ca tụng” với vị Thần đã chăm chỉ trồng trọt. Trông Đỗ Vân Đình như một con sứa được hút no nước, no đến mức ngay cả bơi cũng lười, cứ trôi tới trôi lui trong biển nước mênh mông, khả năng suy nghĩ gần như cũng bị người ta ấn turn off.
Cậu mơ hồ hơi sợ loại cảm giác mất khống chế này, Đỗ Túng Túng mơ hồ cảm thấy Cố tiên sinh ở thế giới này đã hoàn toàn phát rồ rồi.
Như vậy càng giống sự khác biệt giữa súng lục (súng ngắn) và súng tiểu liên (súng tự động có kích thước dài hơn súng lục). Cái đầu tiên chỉ là một khẩu súng dùng để bắn, còn có bắn trúng hay không thì chưa biết; nhưng súng tiểu liên thì không giống thế. Nó mạnh mẽ dùng đạn chặn kẻ thù trong chiến hào, rồi lại mạnh mẽ dốc cả băng đạn điên cuồng nã vào cậu. Chưa hết thuốc súng, chưa hết đạn thì tuyệt đối không buông kẻ thù ra.
Nếu Đỗ Vân Đình là một cái sàng thì chắc chắn đã bị khẩu súng tiểu liên có hỏa lực dày đặc này bắn thủng trăm ngàn lỗ trên người rồi. Cậu sờ cái bụng hơi nhô ra của mình, cơ thể co rút hồi lâu mới có thể cảm giác được bộ phận dưới da bằng phẳng lại lần nữa, nhìn cứ như chưa từng xảy ra chuyện gì.
Nếu không phải vừa nãy cánh hoa còn không khép lại được, Đỗ Vân Đình cũng nghi ngờ có phải mọi chuyện vừa diễn ra chỉ là một giấc mơ hay không.
Cậu lặng im lúc lâu, rồi đưa tay đặt lên bụng mình.
[Hey bé Sáu.] Đỗ Túng Túng lo lắng gọi hệ thống, [Chắc tôi không phải là bọt biển thành tinh đâu hén?]
Sao cơ thể này lại có chức năng hút nước thần kỳ thế nhỉ?
7777: […]
Rồi mắc cái gì mà ngày nào cậu cũng chỉ nghĩ những thứ ba láp ba xàm này thế!?
Mạch não của ký chủ nhà nó có liên kết với rãnh Mariana dưới đáy đại dương à?
Chính bản thân Đỗ Vân Đình cũng không đếm hết được, rốt cuộc đã mấy ngày trôi qua thế này rồi. Dường như khoảng trời này từ trước đến nay chưa từng đổi màu đen bao giờ, khung cảnh trong điện Thần cũng trống rỗng. Ngoài bọn họ ra, có cố mấy cũng không tìm được một bóng người nào khác. Mỗi ngày, hơn phân nửa thời gian của cậu trôi qua bằng việc vận động “lành mạnh” với Cố tiên sinh, chỉ có phần ít thời gian của ngày là còn miễn cưỡng duy trì được sự tỉnh táo.
Hôm đó, từ khi Tổng Giám mục thấy Thần mang con nuôi của mình đi, trong lòng ông cũng đã có suy đoán, ông biết điều này có nghĩa là con nuôi đã hoàn toàn được Thần yêu mến, ngay sau đó cũng mở tiệc ẩm thực trong vài ngày liền.
Thần đứng trên đàn tế trông thấy lễ vật, biết ngay đây là đồ dành cho nhóc tín đồ nhà mình, bèn mang hết cả mâm đi. Miễn lúc nào nhóc tín đồ tỉnh táo thì sẽ đút cho cậu ăn. Hắn giải thích với cậu rằng, cậu bị tiêu hao thể lực nghiêm trọng do thời kỳ đặc biệt của Omega, cho nên phải ăn nhìu thiệt nhìu zô (• ▽ •)
Nhóc Omega mơ mơ màng màng nhăm nhăm mấy miếng trên tay hắn, đôi mắt vẫn đỏ hồng ầng ậc nước. Có vẻ như cậu không thích sữa bò lắm, chỉ uống được hai ngụm là không chịu ghé môi thêm lần thứ ba, ngoảnh đầu đi tỏ ý từ chối.
Thần biết cậu không thích món này, tay chân luống cuống chẳng biết làm sao cho phải.
Đây là lần đầu tiên có người phàm xuất hiện trong điện Thần. Trước đây, Thần chưa hề chú ý tới người thường sống thế nào… Đây cũng là một người bình thường. Vốn dĩ những người này được một tay Thần tạo ra, Thần ban tặng cho Alpha những đặc tính đặc thù, rồi lại dạy bọn họ biết yêu, biết suy nghĩ và biết cầu nguyện.
Mà trước đây, Thần cũng đã một mình đợi chờ, vượt qua mấy trăm vạn năm. Vốn dĩ hắn cũng từng sinh ra cảm xúc hào hứng với những sinh vật mới lạ khác, sau khi phát hiện ra con người cũng sẽ tồn tại những suy nghĩ, ý tưởng riêng, rồi từ những suy nghĩ riêng ấy lại hình thành dục vọng chinh phục và tranh đoạt quyền lực lẫn nhau. Chút hào hứng vừa chớm nở trong lòng hắn cũng nhanh chóng lụi tàn, rút đi như thủy triều.
Cho dù bàn tay Thần đã tạo ra loài người, ấy vậy mà có vài nhân cách của con người bẩn thỉu chẳng khác gì lũ ác quỷ đáng xua đuổi ngoài kia.
Từ đó về sau Thần không hề quan tâm đến chuyện của loài người nữa. Mặc cho chính quyền đổi thay ra sao, từng Giáo hoàng đổi nhiệm kỳ thế nào, hắn cũng chỉ thỉnh thoảng ngó xuống trần gian qua những buổi lễ tế Thần, hoặc đại điển gì đó.
Nhóc tín đồ này là điều bất ngờ kỳ diệu nhất.
Thần cũng không biết rốt cuộc phải chăm sóc Omega này thế nào. Đợi đến khi linh mục Treece chìm vào giấc ngủ say, hắn lại truyền lời dụ cho Giáo hoàng dưới trần gian.
“Hiến tế tất cả đồ ăn trong thiên hạ lên đây.”
Lúc Giáo hoàng nhận được tin này thì hoảng sợ vô cùng. Đồ ăn trong thiên hạ, bao nhiêu mới là đủ…!!!
Ông lờ mờ cảm thấy điều này thật vô lý, nhưng cẩn thận nghĩ lại, trong lòng cũng hài lòng chút ít. Giáo hoàng không chậm trễ, ngay lập tức đánh chuông triệu tập, gọi tất cả người hầu trong nhà thờ đến chỉ thị.
“Thần nói: Ngài muốn tất cả đồ ăn trong thiên hạ.”
Câu nói này nhanh chóng truyền đi từ trụ sở chính của Giáo hội, như con gió bay đến khắp nhà thờ to to nhỏ nhỏ mọi nơi. Tiếng nói của Giáo hội đã hoàn toàn phát huy tác dụng. Bao nhiêu là trâu, dê, yến mạch vừa thu hoạch… Tất cả lương thực và rau quả, thịt thà đã chế biến,… Từng sọt nặng trĩu thi nhau chuyển đến nhà thờ. Bọn họ tuyển ra đầu bếp lành nghề nhất để bắt tay vào chế biến, tay được ngâm rửa bằng nước thánh thật nhiều lần rồi mới dám kính cẩn chạm lên mâm sứ dâng Thần. Từ đầu đến cuối đồ ăn trên đàn tế chưa bao giờ vơi bớt, chỉ cần có món nào được Thần lấy đi thì nhanh chóng sẽ có món mới bổ sung ngay tức khắc. Trong phút chốc, đầu bếp lại trở thành nghề hot bỏng tay, không ít quý tộc chẳng tiếc tiền vung ra núi vàng núi bạc thuê họ, để họ gắn tên tuổi gia tộc mình trên món ăn dâng Thần.
Tất nhiên Thần rất hài lòng với điều này. Sau đó mấy ngày, khi Giáo hoàng thức giấc thì bỗng nhận ra, vậy mà mái tóc bạc trắng của mình đã đổi màu đen mạnh khỏe tự bao giờ.
Ít nhất ông đã trẻ ra mười tuổi so với trước đây. Mười năm mệt mỏi già nua đã được Thần rút khỏi tấm thân này. Giáo hoàng thử vươn tay mình ra xem, không ngờ lại phát hiện những đốm đồi mồi đặc trưng của người già đã vơi đi không ít, đến khi ông đứng lên thử đi vài bước thì lại nhận ra, bước chân đã nhẹ biết bao nhiêu. Cơn đau buốt nơi xương khớp gối hành hạ ông mấy năm qua cũng đã hoàn toàn biến mất… Ông nhìn chằm chằm bản thân trong gương, khó nén được phải cảm ơn tấm lòng nhân từ của Thần.
Có người hầu vào phòng giúp ông thay trang phục, đột nhiên thấy Giáo hoàng thay đổi thế này cũng giật mình.
“Thưa ngài…” Người hầu lắp ba lắp bắp không tin nổi vào mắt mình, “Ngài…”
Giáo hoàng cười mỉm siết chặt cây Thập Tự Giá trong tay.
“Ngài… Sao ngài lại thế này?” Người hầu cảm thán, “Dường như ngài trẻ ra…”
“Đây là ân sủng Thần đã ban tặng, con của Cha.” Giáo hoàng khoác tấm Thánh bào nặng trịch lên người rồi thản nhiên trả lời.
Tràn đầy đôi mắt người hầu là nỗi ước ao, hâm mộ không sao che giấu nổi, cũng có chút cảm xúc tự hào khôn xiết. Anh ta nói, “Ngài đúng là đứa con được Thần thương yêu…”
Nhìn khắp Giáo hội này, còn có ai được nhận những vinh hạnh đặc biệt thế này chứ? Không chỉ xuất hiện nửa ngày trong buổi tế lễ, mà thậm chí còn ban thưởng cho ông niềm ân huệ quá mức đặc biệt thế này, khiến thời gian như trôi ngược khỏi cơ thể Giáo hoàng. Thái độ của người hầu với ông lại càng cung kính hơn, anh ta khom gối lại gần rồi cúi đầu chỉnh vạt áo cho Giáo hoàng.
Bỗng dưng Giáo hoàng lại khẽ lắc đầu với anh ta.
“Con sai rồi.” Giáo hoàng nói rồi nâng tay lên, “Có bao giờ Cha là đứa con cưng của Thần chưa?”
Đứa con thân yêu chân chính của Thần là một người khác hoàn toàn. Chỉ là mọi người không ai biết được, cũng sẽ không thể biết được. Nếu biết việc Thần dành tình yêu cho nhân loại, trong mắt người trần sẽ là điều phi lý.
“Nhắc mới nhớ…” Người hầu chỉnh trang vạt áo sau lưng cho ông rồi hỏi nhỏ, “Đã mấy ngày rồi không thấy linh mục Treece đâu cả…”
Anh ta nói rồi cười lên.
“Mấy hôm nay cũng có không ít người đổ về nhà thờ lớn để được gặp cậu ấy.”
Tên tuổi linh mục Treece đã bay đi khắp nơi từ lâu. Bởi cậu không chỉ có nhan sắc xinh đẹp tươi vui, mà nhân phẩm cũng rất hiền lành ngoan đạo, đặc biệt được sự ưu ái của các tiểu thư quý tộc. Sau khi cậu trở về nhà thờ lớn thì số lần thăm viếng nhà thờ của những quý tộc này cũng tăng lên không ít, mỗi giây mỗi phút đều có các tiểu thư một tay phe phẩy cây quạt, một tay nhấc vạt váy cẩn thận bước xuống từ trên xe ngựa. Ai ai cũng đi tới đi lui trước bục cầu nguyện, rồi lại hỏi dò tin tức của vị linh mục kia.
Giáo hoàng khẽ nhăn mày, bỗng nhiên trong lòng sởn lạnh, ông lắc đầu ngăn không cho anh ta nói thêm điều gì nữa.
“Yên lặng.”
Người hầu không biết mình lỡ nói sai điều gì, sợ sệt nín bặt lại. Giáo hoàng nhướng mắt lên nhìn theo hướng bụi gai nhọn, rồi không dấu vết nhìn thoáng qua vị trí trên đó. Ở đó có khắc một bức tượng Thần nho nhỏ, vạt áo khoác tung lên đầy tao nhã, khuôn mặt đối diện với ông.
Đọc đầy đủ truyện chữ Túng Túng, truyện full Túng Túng thuộc thể loại Huyền Huyễn cực kỳ hấp dẫn và kịch tính tại: Túng Túng