Giang Hạo Thừa, tinh thần tuổi hai mươi bảy, thực tế tuổi hai mươi.
Khuôn mặt xinh đẹp tuyệt trần ở trong hai năm trở nên dài nhỏ, rút đi trẻ con mượt mà thời thiếu niên, tuy rằng vẫn là thực yêu nghiệt, bất quá hắn tổng không có khả năng ở trên mặt gạch mấy đao hủy dung đi? Kia rất đáng tiếc, khuôn mặt này gian ác mê hoặc lòng người, vẫn là thật tâm thưởng thức thật vui mắt nha!
Huấn luyện hai năm, vóc dáng hắn là đẩy dài quá, mặc dù không đến tám o, nưng quá cũng kém không xa! Làm người sẽ không muốn so đo mấy cm kia, không ý nghĩa.
Thân hình thoạt nhìn vẫn là gầy, không có tám khối cơ bụng, cũng không có cơ bắp cường tráng, vừa vặn đường cong cũng là rắn chắc hữu lực, thành quả như vậy, Giang Hạo Thừa coi như vừa lòng.
Nếu nói có cái gì làm cho Giang Hạo Thừa không hài lòng, thì phải là này thân thể trắng tinh này,kéo dài da trẻ con
Một người nam nhân trắng như vậy, còn gọi nam nhân sao?
Nam nhân, phải phơi nắng thành màu đồng cổ dã tính, tản mát ra mị lực khêu gợi, thế này mới kêu nam nhân.
Nhưng là, hai năm đến, hắn hoàn toàn không đen được, Giang Hạo Thừa không tin, hắn tuyệt đối phải biến đen.
Cho nên, một ngày nào đó, hắn cho toàn bộ người lui ra, không cho bọn họ bước vào đình viện từng bước.
Sau đó, hắn toàn thân cởi sạch bách —– để tắm nắng.
Hắn muốn phơi nắng để da đen, hắn muốn vứt bỏ bộ dạng giống cô nương, hắn muốn trở thành một con sư tử,khí phách hiên ngang, tản mát ra gợi cảm dã tính.
Hắn muốn……
Hắn muốn khóc! Phơi nắng bốn giờ, hắn không đen, lại đỏ.
Da thịt trắng nõn bị phơi nắng đỏ bừng, giống trứng tômbị nấu chín, nhẹ nhàng chạm vào, liền đau đến hắn gào thét, chỉ kém không phun lệ.
“Lão bà……” Toàn thân quấn quít lấy mảnh vải trắng, Giang Hạo Thừa giống xác ướp, nằm ở trên giường nhúc nhích không được, chỉ có thể mở to đôi hai mắt đẫm lệ xem xét lão bà thân ái.
Cơ Đan Ngưng không biết nên nói cái gì, bảy tháng nắng nóng, mỗi người trốn vào trong phòng, nhưng hắn lại cởi sạch toàn thân nằm ở ánh nắng, cuối cùng bị thương do phơi nắng, cả người thoát một tầng da.
Giang Hạo Thừa là kêu cứu bị nâng vào phòng, Cơ Đan Ngưng xuất ra băng tuyết cao đáp đầy trên lưng hắn,lại lấy mảnh vải bao toàn thân của hắn, chỉ lộ ra đôi mắt cùng miệng.
Mà cặp ánh mắt kia, lúc này giống con chó nhỏ, ngậm chứa lệ nhìn nàng.
Cơ Đan Ngưng ngay cả khí đều thán không được, nàng chỉ có thể đi lên trước, ngồi trên giường, lập tức một viên đầu nằm lên chân của nàng, mắt phượng đáng thương hề hề nhìn nàng.
Tay nàng cách mảnh vải nhẹ nhàng sờ mặt của hắn, “Chàng đang nghĩ cái gì?” Không có chuyện gì đi phơi nắng?
“Người ta muốn biến đen thôi!” ngữ khí của hắn thật đáng thương.
“Biến đen làm cái gì?”
“Như vậy mới có khí khái nam tử nha!”
Giang Hạo Thừa cúi đầu, ngữ khí thực tự ti. “Lão bà, ngàng không biết là ta rất trắng sao?”
Đọc đầy đủ truyện chữ Tướng Công Là Tiểu Bạch Kiểm, truyện full Tướng Công Là Tiểu Bạch Kiểm thuộc thể loại Ngôn Tình cực kỳ hấp dẫn và kịch tính tại: Tướng Công Là Tiểu Bạch Kiểm