Ở trước mặt bọn họ còn có một đôi tân nhân, thần phụ đang vì bọn họ chứng kiến, mỗi một người vẻ mặt thoạt nhìn rất hạnh phúc, trong giáo đường còn chật ních người tới chúc phúc.
Nhưng y một chút cảm giác hạnh phúc đều không có, ngược lại cảm thấy bị tổn thương.
Anh Thiên Ngạo thật sự muốn y thú một nữ nhân? Hắn thật sự có thể chấp nhận?.
Dựa theo hiểu biết của y đối với hắn, căn bản không có khả năng chấp nhận a! Nam nhân này chiếm dục siêu cường, cái gì thuộc về hắn ai cũng không có thể loạn bính, chẳng lẽ hắn lại đổi tính?
Hay là y nghĩ sai, Anh Thiên Ngạo căn bản không có đem y đặt trong lòng?
Hàn Tử Hằng còn đang vì vấn đề này buồn rầu, bất tri bất giác đã đến phiên y cùng Cao Bình.
Thần phụ vừa lòng nhìn bọn họ ôn nhu cười cười, thật sự phi thường hợp đôi.
Sau đó thần phụ bắt đầu đọc một đoạn dài dòng nghìn năm không đổi.
Hàn Tử Hằng ngay cả nghe đều nghe không lọt tai, trong lòng y có một ngàn cái, một vạn cái không muốn a; còn Cao Bình quá mức khẩn trương, hưng phấn, cũng không chú ý nghe thần phụ nói cái gì, liền sợ hãi nói câu con đồng ý.
Sau đó nữa, chuyện đáng sợ cứ như vậy xảy ra.
Hàn Tử Hằng đột nhiên bị kéo qua bên cạnh, y thấy có một nam nhân xa lạ nhảy vào vị trí y vừa đứng, Cao Bình cúi đầu thẹn thùng căn bản không có phát hiện có gì không thích hợp, thần phụ đem lời kịch dài dòng kia lập lại một lần, nam nhân kia cũng sảng khoái nói con đồng ý.
Y bị cảnh trước mắt này dọa ngốc.
Khi thần phụ nói có thể hôn tân nương, Cao Bình thẹn thùng đến không dám mở mắt, cứ như vậy để nam nhân vén khăn voăn lên, nhắm ngay môi nàng hôn xuống, rồi nàng mới chậm rãi mở mắt ra...
“Anh anh anh....!” Cao Bình không thể tin được biến thái ngày hôm qua lại xuất hiện? Trời ạ, đây là chuyện gì a? Nàng nhìn nhìn vốn hẳn là Hàn Tử Hằng ở trước mặt nàng, không biết từ thời điểm nào đã bị Anh Thiên Ngạo ôm vào trong ngực.
Kia kia... Người vừa cùng nàng kết hôn không phải y?
Thần phụ nhìn chú rể thay đổi người, vẫn chỉ có thể mê muội lương tâm bỏ lại một câu cuối cùng.
“Dư Úc Nhiên, Cao Bình, chúc mừng các ngươi chính thức kết làm vợ chồng.”
Cao Bình nghe tên lại một trận kinh hách, trí nhớ của nàng nhạy lắm, Dư Úc Nhiên không phải là đối tượng vốn phải cùng nàng kết hôn sao? Người trước mắt là Dư Úc Nhiên?
Dư Úc Nhiên không nhìn Cao Bình hoang mang, thân thủ ôm chầm thắt lưng nàng, cũng ở bên tai nàng nói.
“Lão bà, không cần vui quá, chúng ta nên rời khỏi, đem sân khấu lưu lại cho tân nhân tiếp theo đi.”
Nói xong, Dư Úc Nhiên một tay che miệng Cao Bình, một bên kéo nàng mang ra ngoài, thuận tiện vứt cho Anh Thiên Ngạo một cái ánh mắt cảm tạ.
Hàn Tử Hằng đột nhiên hiểu được hết thảy.
Cái đệt! Anh Thiên Ngạo quả nhiên đùa giỡn y!
“Cho nên, từ đầu tới đuôi anh đều biết?” Hàn Tử Hằng hỏi Anh Thiên Ngạo.
Thuận tiện giải khai cái tay đang ôm thắt lưng y, chẳng lẽ hắn không biết có không ít người đang nhìn bọn họ sao?
“Anh cái gì cũng không biết.” Anh Thiên Ngạo nhún nhún vai, giả ngu.
Đọc đầy đủ truyện chữ Tuyệt Đối Phục Tòng, truyện full Tuyệt Đối Phục Tòng thuộc thể loại Sắc cực kỳ hấp dẫn và kịch tính tại: Tuyệt Đối Phục Tòng