Mùa xuân năm ấy, Tổng đàn võ lâm mở đại yến mừng lục phu nhân Khổng Lan.
Hơn trăm hào kiệt sáng lập Huynh Đệ hội, giờ đây trở thành đội cận vệ của Minh chủ võ lâm. Thẩm Thuyên Kỳ không còn giữ chức Hội chủ nữa mà giao lại cho Hồ Nam Thần Trượng Giã Đào, Bạch Nhật Thần Thâu Trịnh Cốc và Kɧօáϊ Đao Mạnh Du Tử. Mạnh Du Tử chính là người lãnh đạo đội cận vệ ấy.
Công việc ở Tổng đàn rất bận rộn, hầu như tháng nào cũng có việc phải giải quyết. Trừ những vụ quan trọng, thường thì do Trịnh Cốc và Mạnh Du Tử đứng ra đảm nhận. Với Minh Chủ lệnh kỳ trong tay, họ được hào kiệt thiên hạ tôn trọng không kém bản thân Thẩm Thuyên Kỳ. Một gã sơn tặc, một lão trộm già giờ đây đã trở thành công bộc của võ lâm.
Lôi Hỏa Đầu Đà suốt ngày ẵm bồng đùa giỡn với bọn tiểu hài nhi - con của Thuyên Kỳ. Khi nào gặp đại cao thủ, lão mới theo hỗ trợ bọn Trịnh Cốc.
Sau cái chết của Hỏa Tinh Quân Khổng Thư, võ lâm được an hưởng ba năm thanh bình.
Nhưng hương xuân năm nay chưa kịp nhạt phai thì chim câu của Cái bang từ ba tỉnh Quảng Đông, Quảng Tây và Phúc Kiến bay về, mang theo tin dữ: đúng ngày đầu tháng hai, Kiếm cung của Kiếm Tuyệt Đế Quân và hai phái Không Động, Điểm Thương đã bị thảm sát, không một người sống sót để làm nhân chứng. Phân đà Cái bang tại chỗ đã tiến hành khám nghiệm các tử thi, xác định rằng tất cả đều trúng độc nên mất sức kháng cự, và chết vì những nhát đao hiểm ác.
Thuyên Kỳ vội cho mời ba phái Thiếu Lâm, Võ Đang và Hoa Sơn đến Tổng đàn võ lâm bàn bạc.
Chỉ hai ngày sau, cả ba vị Chưởng môn đều có mặt. Không Từ thiền sư nghe Minh chủ kể lại sự tình, buồn rầu bảo :
- Tổng cộng nhân thủ của ba môn phái ấy gần năm trăm người. Đây quả là vụ huyết án lớn nhất trong lịch sử võ lâm.
Hận Thiên Kiếm Hạ Tri Chương giận dữ nói :
- Hai phái Điểm Thương, Không Động chỉ vừa mới hồi phục sau trận bị Ma Đăng Thần Quân tàn sát. Môn đệ hầu hết là mới gia nhập, võ nghệ chẳng bao nhiêu. Thế mà bọn cuồng đồ kia lại nỡ giết họ, thật đáng căm hận!
Nhàn Vân đạo trưởng vuốt râu tư lự :
- Bần đạo cho rằng bọn chúng làm như vậy là để dụ Thẩm minh chủ xuống vùng Đông nam.
Thuyên Kỳ gật đầu :
- Tại hạ cũng nghĩ vậy. Tuy nhiên vẫn chưa đoán ra lai lịch của bọn hung thủ. Trong đám công địch mà chúng ta đối phó hai năm trước đâu còn sót lại ai?
Chàng quay sang bảo Trịnh Cốc :
- Đường chủ vào mời lục phu nhân ra đây.
Lát sau, Động Đình Tiên Tử Khổng Lan thướt tha ra đến. Nàng thẹn thùng cúi đầu ra mắt ba vị Chưởng môn.
Từ ngày về làm vợ Thuyên Kỳ, Khổng Lan hết lòng hòa thuận với các chị em. Nàng lại chuyên tâm luyện võ nên thân hình săn chắc, khỏe mạnh. Xem ra còn đẹp hơn xưa. Trong bộ xiêm y kín đáo, ai có thể ngờ rằng đây chính là đệ nhất ɖâʍ nữ của võ lâm?
Hận Thiên Kiếm cười ha hả :
- Mời phu nhân an tọa, bọn lão phu nghe tin Động Đình Tiên Tử về sum họp với Thẩm minh chủ mà chưa có dịp chúc mừng.
Khổng lan bẽn lẽn vén áo, ngồi xuống ghế thỏ thẻ :
- Chẳng hay tướng công gọi thϊế͙p͙ lên đây để dạy bảo việc gì?
Thuyên Kỳ nghiêm giọng :
- Chắc nàng đã biết vụ thảm sát ở ba tỉnh duyên hải? Ta muốn hỏi Hỏa Tinh Quân có con cái gì không?
- Thưa không, thϊế͙p͙ là người duy nhất. Nhưng nếu tướng công nghi ngờ hậu nhân của đám đại ma đầu, thì xin lưu ý đến Tả Thiên Lâm - nam tử của Xuân Phong Đế Quân.
Thuyên Kỳ sững người :
- Đúng vậy! Sao ta lại có thể quên gã được nhỉ? Nhưng nàng có biết hạ lạc của hắn không?
- Bẩm tướng công, ngày thϊế͙p͙ còn làm Bang chủ Thiên Diện bang, có hỏi thăm Đế quân thì lão nói rằng đã gửi Thiên Lâm sang bờ biển Sơn Đông học nghệ. Lão còn khoe rằng, chỉ trong vài năm, Thiên Lâm sẽ trở thành thiên hạ đệ nhất Thần Đao.
Không Từ thiền sư biến sắc lẩm bẩm :
- Chẳng lẽ Huyết Đao Đà Tử vẫn còn tại thế ư?
Nhàn Vân đạo trưởng giật mình :
- Tuổi của Tư Không Thù đã bách tuế, mấy chục năm không xuất hiện, lẽ nào lão lại còn sống?
Thuyên Kỳ vội hỏi :
- Lai lịch người ấy thế nào?
Không Từ thiền sư nghiêm giọng :
- Huyết Đao Đà Tử Tư Không Thù là cao thủ số một võ lâm mấy mươi năm trước.
Đao pháp vô địch thiên hạ, bản lĩnh còn cao cường hơn cả Nam Hải lão tổ. Sau khi Võ Đế Lục Khúc Ngôn tọa hóa, lão xuất đạo, tung hoành võ lâm mấy chục năm. Đột nhiên, ba mươi năm trước đây, lão tuyệt tích giang hồ. Nghe đồn Tư Không Thù ẩn cư trêи rặng Thái Sơn để luyện thuật trường sinh bất tử.
Hận Thiên Kiếm lộ vẻ ưu tư :
- Nếu quả đúng là Tả Thiên Lâm theo Huyết Đao học nghệ thì thật đáng ngại. Chúng ta giết Tả Thiên Lâm thì lão ma đầu kia sẽ tái xuất. Tiếc là Nam Hải lão tổ và Hồng Phấn Tôn Giả đã đi Đông Hải. Biết lấy ai liên thủ với Thẩm minh chủ?
Thuyên Kỳ cười mát :
- Khoan hãy tính đến Huyết Đao Đà Tử. Trước mắt, chúng ta cứ giả dụ rằng hung thủ là Tả Thiên Lâm, vậy thì thủ đoạn dùng độc kia gã học ở đâu? Tư Không Thù một đời chuyên về đao pháp tất không thèm dùng độc.
Nhàn Vân gật gù :
- Minh chủ thật cao kiến, Huyết Đao hoàn toàn không biết gì về độc dược.
Khổng Lan rụt rè lên tiếng tiếp :
- Tướng công! Tả Thiên Lâm là ái tử của nhị phu nhân Bạch Thu Huệ. Nghe nói bà có một bào đệ tên gọi Bạch Vô Mao - là người của Bách Độc giáo ở Phúc Châu.
Hận Thiên Kiếm tò mò hỏi :
- Lục phu nhân! Vì sao hắn ta lại có cái tên kỳ lạ như vậy?
Khổng Lan ấp úng đáp :
- Nhị phu nhân kể rằng em của bà từ lúc sinh ra cho đến lúc trưởng thành, toàn thân không hề có lông tóc. Cả lông mày và lông mi cũng không. Chính vì vậy Bạch lão gia mới đặt tên con là Vô Mao. Năm nay tuổi lão trạc ngũ tuần.
Thuyên Kỳ phấn khởi nói :
- Qua những dữ kiện mà Lan muội cung cấp, tại hạ tin rằng chúng ta đã suy luận đúng hướng. Tại hạ sẽ đi ngay Quảng Tây để do thám Tổng đàn Bách Độc giáo. Nhân số Tổng đàn võ lâm quá ít ỏi, mong hai phái Thiếu Lâm và Võ Đang cho cao thủ hỗ trợ, để đề phòng kế điệu hổ ly sơn.
Không Từ và Nhàn Vân vội hứa sẽ bảo vệ an toàn gia quyến của Thuyên Kỳ.
Khách đi rồi, Thuyên Kỳ âu yếm nhìn Khổng Lan :
- Nếu không có nàng chắc bọn ta như người mù đi đêm, chẳng biết manh mối đâu mà điều tra.
Động Đình Tiên Tử sung sướиɠ đáp :
- Thϊế͙p͙ rất vui vì đã giúp được tướng công.
Sau một năm chung sống Thuyên Kỳ biết nàng đã thực tâm hồi đầu, hướng thiện, trở thành một người vợ đoan trang hiền thục. Chàng là người khoáng đạt, đại lượng nên chẳng bao giờ nhớ đến quá khứ xấu xa, nhơ nhớp của Khổng Lan. Nhưng nếu không có Tần Thu Trinh hết lòng yêu thương, bảo bọc thì chắc Động Đình Tiên Tử không thể nào sống hạnh phúc bên Thuyên Kỳ.
Thu Trinh được gọi là đại phu nhân. Nàng rất có uy tín với các chị em chung thuyền và được cha mẹ chồng hết dạ tin tưởng. Ngược lại, Khổng Lan biết phận mình nên cũng được mọi người yêu mến.
Trong bữa cơm chiều, Thuyên Kỳ bảo rằng mình sẽ đi Phúc Châu. Chẳng vị phu nhân nào dám đòi theo, vì các con đều còn nhỏ.
Công chúa Oa Thiên Phượng sờ bụng mình bực bội nói :
- Tướng công! Từ ngày vào Trung Nguyên, thϊế͙p͙ chẳng được đi đâu cả. Hết sanh nở rồi lại mang thai, thật là thiệt thòi!
Quả thực là Thiên Phượng mắn đẻ hơn năm nàng kia. Nàng đang mang thai lần thứ ba.
Tư Không Bách Lan khúc khích cười :
- Đó là do Phượng muội được tướng công sủng ái nên mới bận bịu con cái. Sao bây giờ còn oán trách?
Thiên Phượng đỏ mặt, trong khi năm nữ nhân kia bật cười. Vi Vân Phụng bỗng nói :
- Tướng công lần này xuống miền Nam, có định rước thêm nữ nhân về nữa không?
Thϊế͙p͙ nghe nói gái Lưỡng Quảng rất xinh đẹp.
Lộ Tiểu Lan giận dỗi bảo :
- Vi nhị thư định nối giáo cho giặc hay sao mà lại nói vậy? Tiểu muội chính đang lo sợ điều ấy.
Thuyên Kỳ cười khẩy :
- Lan muội khéo lo xa, chỉ với sáu nàng ta cũng đủ rã rời gân cốt rồi.
Tần Thu Trinh điềm đạm nói :
- Nếu Nguyệt lão lại xe duyên thì chị em ta dẫu không muốn cũng chẳng được. Thẩm gia đã có đến ba đóa hoa lan, không chừng lần này là Mai, Cúc, Mẫu Đơn gì đấy?
Cả bọn cười nắc nẻ, quên cả ghen hờn. Đúng là trong lục vị phu nhân, có ba người chung tên một loài hoa.
* * * * *
Chiều ngày mùng sáu tháng hai, sáu mươi cao thủ của hai phái Thiếu Lâm và Võ Đang đến Tổng đàn võ lâm. Nơi đây chính là Tổng đàn Vệ Đạo Minh lúc trước. Với địa thế của đồi Thương Khâu, địch nhân sẽ khó mà tập kϊƈɦ.
Trịnh Cốc đã đưa năm mươi cao thủ xuống Phúc Châu, cách đấy hai ngày. Mờ sáng ngày mùng bảy, Thuyên Kỳ cải trang, âm thầm rời Tổng đàn. Chàng tận dụng khinh công, lao đi dưới làn mưa tuyết. Vầng dương ló dạng thì chàng đã có mặt ở huyện thành Hoài Hóa, ung dung vào quán dùng điểm tâm.
Ăn xong, chàng lững thững đến cánh rừng phía nam thành. Một thuộc hạ đã chờ sẵn với con tuấn mã đem từ Tây Vực về. Gã này giao ngựa xong, cúi chào rồi đi ngay.
Trong dung mạo một chàng thư sinh hiền lành, nho nhã, chẳng ai có thể nhận ra Tuyết Hồ công tử - Minh chủ võ lâm. Giờ đây, võ công chàng đã đạt đến mức siêu phàm nên chỉ đem theo Tiểu Kiếm trong người.
Ba ngày sau, Thuyên Kỳ vượt sông Hoài. Trưa ngày rằm, chàng có mặt ở Vũ Xương.
Trời đã về chiều, Thuyên Kỳ vào Hán Thủy đại tửu lâu dùng bữa trưa. Xa xa, Hoàng Hạc Lâu sừng sững như khiêu khích với tháng năm. Trong ba năm qua, giang hồ lặng sóng nên Thuyên Kỳ có thời gian để nghỉ ngơi. Ngoài những lúc luyện võ hoặc vui cùng thê tử, chàng say mê với thi thư. Không phải như một gã sĩ tử dùi mài kinh sử, mong đoạt được bảng vàng.
Mà là một khách lữ hành lang thang trong cánh đồng văn chương, thưởng thức sắc hương của những áng thi văn bất hủ. Thơ ca, tự ngàn xưa, đã là nền tảng của văn hóa nhân loại. Chân lý ẩn hiện đó đây trong từng câu, từng chữ.
Đang khẽ ngâm nga bài Hoàng Hạc Lâu của Thôi Hiệu, Thuyên Kỳ bỗng để ý đến một hán tử áo xanh tuổi độ hơn ba mươi. Gã không cao hơn chàng nhưng vai rộng, lưng dầy, trông rất uy mãnh. Gương mặt râu ria lởm chởm, ánh mắt sầu thảm thỉnh thoảng lóe lên những tia lửa căm hờn.
Hán tử ngồi xuống bàn gần đấy. Tiểu nhị mau mắn lại hỏi :
- Chẳng hay đại gia dùng gì? Bổn điếm có đủ các món ngon, vật lạ.
Hán tử rụt rè, hỏi lại :
- Một vò rượu ngon năm cân giá bao nhiêu?
Tiểu nhị biết gã này rỗng túi nên cười đáp :
- Rượu ngon năm lượng, rượu thường ba lượng.
Hán tử lục túi lấy ra nắm bạc vụn đặt lên bàn :
- Số bạc này độ chừng năm lượng. Ngươi cho ta một vò rượu thường và mâm cơm.
Tiểu nhị buột miệng :
- Tiền ít, sao các hạ không tìm đến những phạn điếm nhỏ? Hán Thủy đại tửu lâu nổi tiếng đắt đỏ nhất vùng này.
Hán tử thở dài :
- Ta cũng biết điều ấy. Nhưng tiể? lâu này cao nhất Vũ Xương.
Tiểu nhị không hiểu ý, bỏ đi. Hán tử quay mặt về hướng Tây bắc, như cố tìm thấy bóng dáng quê nhà.
Dưới kia, sương khói phủ mờ mặt sông Hán Dương, mặc dù những tia nắng nhợt nhạt của hoàng hôn vẫn còn le lói. Hán tử buồn bã ngâm khẽ :
Nhất Mộ Hương Quan hà xứ thị.
Yên Ba Giang Thượng sử nhân sầu.
Tử đôi mắt hổ tròn xoe hai hàng lệ len lén trào ra.
Thuyên Kỳ bất giác sinh lòng thương cảm với con người này. Chắc hẳn nơi cố quận có những kỷ niệm rất thương tâm nên một hảo hán ngang tàng mới rơi lệ. Chàng vẫy gã tiểu nhị dặn dò. Lát sau, mâm cơm thịnh soạn và vò rượu Thiệu Hưng lâu năm được đặt trước mặt hán tử. Mùi rượu quý tỏa ra bát ngát. Hán tử sửng sốt hỏi :
- Các người có dọn lầm bàn không? Ta chỉ đưa năm lượng bạc thôi mà.
Gã tiểu nhị cười hì hì :
- Đại gia yên tâm, bổn điếm nổi tiếng là nhờ bán rẻ.
Lúc nãy, chính gã đã nói ngược lại. Hán tử áo xanh dường như đã quá đói, chẳng hỏi thêm, cắm cúi ăn.
Nhưng chỉ được hai chén, gã như người mắc nghẹn, buông đũa, thẫn thờ rót rượu. Lát sau, gã mới nhận ra cách đấy một bàn có chàng thư sinh cũng đang ngồi độc ẩm. Trước mặt chàng ta chỉ có đĩa cá chép chưng. Hán tử nhủ thầm rằng gã học trò này còn kiết xác hơn cả mình. Thấy trêи bàn còn đến ba, bốn món chưa động đến, gã nẩy ý định mời kẻ nghèo khó kia đối ẩm. Hán tử gọi tiểu nhị lại thì thầm :
- Ngươi sang bảo gã thư sinh nghèo kia rằng ta muốn cùng gã đối ẩm. Tội nghiệp cho gã.
Tiểu nhị vội quay đi vì sợ không nén được cười. Gã đến bàn Thuyên Kỳ nói lại ý của hán tử. Dứt lời, gã chạy vụt vào bếp như bị ma đuổi, lăn ra ôm bụng cười sằng sặc.
Thuyên Kỳ ung dung bước sang bàn của hán tử. Chàng vòng tay nói :
- Túc hạ có lòng thương đến kẻ hàn sĩ, tiểu sinh không dám chối từ.
Hán tử cười bảo :
- Uống rượu một mình mất vui, hai ta đối ẩm mới là phải đạo. Xin mời túc hạ an tọa.
Thuyên Kỳ ngồi xuống hỏi :
- Tiểu sinh là Lý Kỳ, ở Thiểm Tây, dám hỏi đại danh túc hạ?
Hán tử dịu giọng :
- Tại hạ là Giang Hào quê ở Cam Túc.
Tiểu nhị đã dọn chén đũa và món cá từ bàn Thuyên Kỳ sang. Giang Hào hỏi lấy hai bát lớn, rót đầy, mời khách.
Thuyên Kỳ không từ chối, uống liền năm, sáu bát. Giang Hào thấy vò rượu đã cạn mà mặt chàng thư sinh vẫn chưa hồng, gã suy nghĩ một lúc, gọi tiểu nhị lấy thêm.
Thấy vai Thuyên Kỳ đeo bọc hành lý, Giang Hào liền hỏi :
- Túc hạ định đi về đâu?
Thuyên Kỳ cười đáp :
- Tiểu sinh có người thúc phụ ở thành Phúc Châu. Hoạn lộ không thành nên kẻ bất tài này định đến đấy lo việc sổ sách cho thúc phụ. Còn túc hạ vì sao lại rời đất Cam?
Giang Hào buồn bã kể :
- Gia phụ là một thổ hào đất Lũng Tây. Năm tháng trước, vì tranh chấp một con Bạch Hổ với Kỳ Liên bang nên bị chúng tru lục toàn gia. Kể cả gia nhân là bảy mươi hai người, đều bị chết thảm. Tại hạ may mắn thoát nạn, tự biết bản lĩnh còn kém nên tìm đến Cửu phụ là Bách Độc giáo chủ Dương Kỳ Luyện để cầu cứu. Tài sản bị cướp sạch, đi đến đây là cạn kiệt. Tại hạ dẫu quê mùa cũng chẳng thể ngửa cổ tay xin tiền thuộc hạ. Cố đi được đến đâu hay đến đấy. Trong túi chỉ còn đúng ba chục lượng nên không thể chiêu đãi túc hạ thêm được.
Mong lượng thứ cho ta.
Thuyên Kỳ tủm tỉm cười :
- Tiểu sinh bán ruộng đất ở Thiểm Tây cũng được vài vạn lượng bạc, xin tặng túc hạ ngàn lượng để làm lộ phí.
Chàng lấy ra tấm ngân phiếu, đặt trước mặt Giang Hào. Gã vừa sửng sốt, vừa hổ thẹn, tự biết mình đã nhìn lầm người. Chàng thư sinh này là tay đại phú chứ chẳng phải kẻ nghèo đói gì. Giang Hào suy nghĩ một lúc, đắn đo nói rằng :
- Công tử mang trong mình số bạc lớn, nếu gặp cường đạo tất sẽ lâm nguy. Tại hạ biết chút võ nghệ, xin được làm hộ vệ để đổi lấy chén rượu dọc đường. Nếu được vậy thì lòng này đỡ áy náy hơn.
Thuyên Kỳ cười xòa tán thành :
- Túc hạ quả là người có khí tiết. Tiểu sinh rất mừng được làm bạn đồng hành.
Chàng gọi tiểu nhị tính tiền. Lúc này họ Giang mới biết mâm cơm rượu của mình trị giá đến hơn ba chục lượng.
Thuyên Kỳ đưa gã vào khách điếm sang trọng nhất thành để qua đêm. Tối hôm ấy, chàng tìm đến Phân đà Cái bang, nhờ gửi thư cho Bạch Nhật Thần Thâu Trịnh Cốc ở Phúc Châu. Lão sẽ chuẩn bị theo đúng kế hoạch của chàng.
Hôm sau, Thuyên Kỳ mua ngựa cho Giang Hào, cả hai vui vẻ lên đường. Càng lúc, Giang Hào càng yêu mến chàng thư sinh trẻ tuổi và hào phóng này. Gã tuy ở tận vùng biên ải nhưng cũng được học hành tử tế nên rất sính văn chương, thi phú. Hai người cùng nhau ngâm vịnh, quên cả đường thiên lý.
Nửa tháng sau, họ đến Phúc Châu. Thuộc hạ Thuyên Kỳ đã chờ sẵn ở cửa Tây thành.
Gã lén lút ra dấu rồi rảo bước. Thuyên Kỳ chỉ việc đi theo là đến chỗ. Độc Y Trương Thúc và Côn Luân Thần Kiếm đã kịp có mặt từ sáu ngày trước. Tòa tiểu lâu này vốn là tài sản của Ma giáo nhưng người ngoài không hề biết. Thẩm Thiên Tân đã hóa trang thành Lý Huyền - chủ nhân tửu lâu. Trương Thúc làm chưởng quầy còn bọn Trịnh Cốc vào vai gia nhân, tiểu nhị.
Thuyên Kỳ bảo Giang Hào :
- Đây là Mân Giang đại tửu lâu, cơ nghiệp của gia thúc. Khi nào rảnh rỗi, Giang huynh nhớ ghé vào chơi.
Giang Hào hoan hỉ hứa ngay :
- Tại hạ bái kiến Cửu phụ xong, vài ngày nữa sẽ đến tạ ơn công tử.
Tổng đàn Bách Độc giáo nằm bên kia sông Mân Giang, cách thành chỉ mười dặm. Từ trong thành có thể nhìn thấy ngọn núi Mân Giang sừng sững.
Giang Hào đi rồi, Thuyên Kỳ trao ngựa cho Trịnh Cốc rồi lên thẳng lầu ba. Thần Y và Thiên Tân đang chờ sẵn. Chàng định quỳ xuống ra mắt thì Thần Kiếm xua tay :
- Kỳ nhi đừng đa lễ, mau an tọa, cùng bọn ta uống chén tẩy trần. Mẫu thân ngươi nằng nặc đòi theo, nhưng ta bảo mụ nên về Tung Dương với lũ cháu thì hay hơn.
Thuyên Kỳ biết phụ thân là người đầy nhiệt huyết. Ba năm nay sống cảnh êm đềm, ông như chim hót trong lồng, chỉ muốn thoát ra. Chính vì vậy chàng đã nhờ Cái bang chuyển thư đến Chiết Giang, mời Thiên Tân tham gia vào chiến dịch này.
Trịnh Cốc đã lên đến, ngồi vào bàn. Trương Thúc hồ hởi rót đầy các chén :
- Đã nửa năm không gặp, xin cạn để mừng hội ngộ.
Thần Kiếm chờ Thuyên Kỳ ăn xong chén cơm, khề khà hỏi :
- Kỳ nhi! Gã lúc nãy là ai vậy?
Chàng cười đáp :
- Bẩm phụ thân! Gã là là Giang Hào, cháu gọi Bách Độc giáo chủ bằng cậu ruột.
Thiên Tân giật mình hoan hỉ :
- Làm thế nào mà Kỳ nhi lại quen được gã?
Thuyên Kỳ chậm rãi kể lại mọi chuyện và đưa ra kế hoạch thâm nhập vào Bách Độc giáo. Trương thần y khoan kɧօáϊ nói :
- Hay lắm! Có gã Giang Hào kia làm bình phong, lo gì không vào được hổ huyệt.
* * * * *
Hai ngày sau, Giang Hào xuất hiện, mày râu nhẵn nhụi, áo quần bảnh bao. Trông gã rất sang trọng và tươi tỉnh. Trịnh Cốc vội cho người lên gọi Thuyên Kỳ xuống. Giang Hào phấn khởi nắm tay chàng nói :
- Lý công tử! Hôm nay tại hạ đến đây để mời công tử di giá đến núi Mân Sơn. Gia Cửu phụ muốn gặp công tử để tạ ơn đã cưu mang Giang mỗ suốt hai ngàn dặm đường.
Thuyên Kỳ mời gã ngồi rồi lựa lời thoái thác :
- Giang huynh văn võ toàn tài, lẽ nào lại không nhớ câu: “Tiền tài như phấn thổi”? Đường thiên lý mà có bậc anh hùng bầu bạn thì Kỳ này càng yên tâm chứ sao? Hai bên cùng có lợi sao gọi là ơn nghĩa? Tiểu đệ chẳng mặt mũi nào mà đến quý trang nhận lời cảm tạ. Nếu có lòng quyến luyến thì mời Giang huynh ở lại đây, cùng nhau say một bữa.
Giang Hào nói hết lời chàng mới hứa để dịp khác. Gã đành ở lại cùng chàng đối ẩm.
Trong tâm trạng hân hoan, Giang Hào say khướt vỗ ngực kể rằng :
- Gia Cửu phụ không có con trai nên rất yêu thương tại hạ. Người hứa rằng vài tháng nữa sẽ đem quân chinh phạt Kỳ Liên bang, báo thù cho gia phụ, mẫu. Hiện nay người đang bận rộn bang vụ nên chưa thể đi được.
Gã hạ giọng thì thầm :
- Tại hạ hỏi thăm biểu muội Dương Thanh Cúc, được biết Bách Độc giáo được kỳ nhân đỡ đầu, vây cánh bành trướng khắp Trung Nguyên, trở thành bang hội mạnh nhất thiên hạ. Dương cửu phụ lại có ý định nhận tại hạ làm nghĩa tử. Lúc ấy, Hào này quyết không quên Lý hiền đệ.
Thuyên Kỳ tủm tỉm đáp :
- Tiểu đệ chẳng phải khách võ lâm nên không quan tâm đến việc ấy. Chỉ mong Giang huynh che chở cho sanh ý của gia thúc là tốt lắm rồi.
Giang Hào cười lớn :
- Hiền đệ yên tâm! Giang mỗ mà trở thành Thiếu giáo chủ Bách Độc giáo thì chẳng ai dám đụng đến cơ ngơi này.
Gã về rồi, cả nhà họp lại bàn bạc. Trương thần y khen ngợi :
- Kỳ nhi không nhận lời ngay là rất phải! Bách Độc giáo chủ Dương Kỳ Luyện là người tâm cơ sắc xảo, thâm trầm, không thể vội vã được.
Thiên Tân gật đầu :
- Đúng vậy! Giang Hào sẽ còn trở lại.
Trịnh Cốc báo cáo :
- Bẩm Môn chủ, hai trăm cao thủ Liệt Hỏa đường, do Nhị hộ pháp Ma giáo thống lĩnh, đã đến Phúc Châu.
Thuyên Kỳ hài lòng bảo :
- Đường chủ liên lạc với Đào Cửu Công, bảo ông án binh bất động, chờ ta vào Tổng đàn Bách Độc giáo do thám tình hình, rồi sẽ tính sau.
Tổng đàn võ lâm chỉ có hai bộ phận là Nội đường và Ngoại đường. Bạch Nhật Thần Thâu và Kɧօáϊ Đao Mạnh Du Tử chính là thủ lãnh của hai đường ấy.
Sáng ngày mùng bảy, Giang Hào lại xuất hiện. Gã van nài một lúc thì Thuyên Kỳ nhận lời, đến dùng cơm trưa với Bách Độc giáo chủ.
Thuyên Kỳ vào thay y phục. Chàng chọn bộ trường bào thư sinh màu xám, bằng gấm Hồ Châu. Dung mạo giả hiện nay còn đẹp hơn mặt thực của chàng, mũ học trò cùng màu, cài hạt lam ngọc nhỏ.
Hai người lên ngựa, rời thành Phúc Châu, vượt sông Mân Giang là đến núi Mân Sơn.
Tổng đàn Bách Độc giáo nằm trong một sơn cốc rộng rãi cạnh châu núi. Bốn mươi năm nay, giáo phái này im hơi lặng tiếng vì Ma giáo ở tỉnh sát bên quá hùng mạnh. Có thể nói khắp các tỉnh duyên hải đều chịu ảnh hưởng của Ma giáo. Đền thờ Thánh Hỏa mọc lên như nấm, sánh vai cùng các chùa chiền của Phật giáo và các đạo quan của Lão giáo.
Cổng vào sơn cốc là một đại môn đồ sộ, gồm ba cửa: một lớn hai nhỏ. Nóc tam quan lợp ngói, có bảng gỗ sơn son thϊế͙p͙ vàng năm chữ đại tự: “Bách Độc giáo Tổng đàn”.
Bọn võ sinh gác cổng mở cửa chính, đồng thanh hô lớn :
- Kính thỉnh Thiếu giáo chủ và Lý công tử nhập cốc.
Nhìn nét mặt đắc ý của Giang Hào, Thuyên Kỳ đoán ngay rằng chín gã đã xếp đặt nghi lễ này.
Đọc đầy đủ truyện chữ Tuyết Hồ Công Tử, truyện full Tuyết Hồ Công Tử thuộc thể loại Kiếm Hiệp cực kỳ hấp dẫn và kịch tính tại: Tuyết Hồ Công Tử