Editor: Tạ An
Hỏi thế gian tình là gì, chỉ làm con người ta ruột gan đứt từng khúc. Nhâm Hiểu Nguyệt khóc làm Lý Vân đau lòng, chỉ là hắn sẽ không lựa chọn buông tha người? Cả hai hắn đều muốn.
Đóng cửa phòng từ bên ngoài, Lý Vân phiền muộn, hay mình thủy chung đều có tâm tính Yêu Tộc. Đối với việc một chồng nhiều vợ, trong lòng hắn lại không có bài xích. Hiện tại hầu như có thể khẳng định, Nhâm Hiểu Nguyệt cũng không phải người thường, lo lắng trước đây đều không còn.
"Lâu như vậy? không phải đã lên giường đi?"
Lúc Lý Vân xuống lầu, Hàn Di Hương đang nhếch chân bắt chéo ngồi trong phòng khách xem ti vi.
Lý Vân nghe vậy, tức giận nói: "Ta thật hoài nghi ngươi có phải mẹ nàng không? Nhìn ngươi nói chuyện như vậy, có điểm nào giống người mẹ."
"Ha hả!" Hàn Di Hương cười nói:
"Mọi vị thần của Olympus, tố chất như vậy đã rất cao rồi. Sau này ngươi tiếp xúc với Thần Tộc nhiều hơn sẽ rõ."
"Artemis tới cùng gặp phải phiền toái gì?" Lý Vân ngồi xuống hỏi.
"Xảy ra chuyện gì?" Hàn Di Hương cười nói: "Nàng lại tìm ngươi?"
"Ừ!" Lý Vân gật đầu, nói: "Nàng thậm chí đem thân thể làm điều kiện nữa."
"Phải không?" Hàn Di Hương khẽ nhíu mày: "Xem ra nữ nhi của ta lại thêm một người cạnh tranh."
"Thế nào? Ngươi không cảm thấy chuyện này có chút không thể tưởng tượng nổi sao?"
Lý Vân hỏi: "Artemis là tượng trưng cho sự thuần khiết, nàng tại sao phải nêu điều kiện như vậy? Ngươi thực sự một điểm đều không cảm thấy kỳ quái sao?"
"Không kỳ quái!" Hàn Di Hương khẽ cười một tiếng, nói:
"Một vạn năm trôi qua, Thần Tộc huy hoàng đã không tồn tại nữa. Đừng nói là tính tình Artemis thay đổi, coi như là Thần Vương Zeus, thượng đế Jehovah phỏng chừng cũng đều thay đổi. Viễn Cổ huyết mạch thức tỉnh, chúng ta vừa giống người lại vừa giống thần. Có lẽ nói là cái gì đi nữa cũng đã..."
Hàn Di Hương đột nhiên tịch mịch nói: "Thân phận của chúng ta rất xấu hổ....."
"Không có đặc tính rõ ràng?" Lý Vân trêu ghẹo nói.
"Hay là vậy đi?" Hàn Di Hương cũng không có phản bác.
Ngừng một hồi, Hàn Di Hương lần thứ hai ngẩng đầu nhìn Lý Vân:
"Ngươi khác chúng ta. Không giống với chúng ta mượn thân thể nhân loại, huyết mạch, bảo tồn Nguyên Thần, có thể truyền thừa. Thời gian làm chúng ta mất đi rất nhiều. Bao gồm lực lượng, ký ức..... Thậm chí cả tính cách... Thế nhưng, ngươi một khi Luân Hồi thập thế, ngươi không chỉ nhận được tất cả kiếp trước. Hơn nữa còn vì tích lũy công đức lớn lao, thành công lột xác..."
Hàn Di Hương cười nói: "Ngươi đúng là yêu quái có tiền đồ lớn nhất....."
"Có người vui mừng, có người đố kị."
Lý Vân cười khổ nói: "Cuối cùng một đời này, chưa hẳn dễ chịu như vậy."
"Đúng vậy!" Hàn Di Hương thở dài nói:
"Cho nên đời này, con đường ngươi đã định gian nan. Lý Vân, ta rất xem trọng ngươi. Thời gian tới thế cục thay đổi bất ngờ, ta đem nữ nhi giao cho ngươi mới yên tâm."
Lý Vân luôn cảm thấy trong lời nói Hàn Di Hương có chuyện:
"Có ý tứ? Dùng thủ đoạn của ngươi, chưa hẳn không bảo hộ được Hiểu Nguyệt?"
"Thủ đoạn của ta?" Hàn Di Hương thần tình đột nhiên trở nên cô đơn: "Ta không có lòng tin. Trên thực tế, bất kì Viễn Cổ huyết mạch nào sẽ có lòng tin?"
"Lý Vân, ngươi tin tưởng Thiên Đạo sao?" Hàn Di Hương sắc mặt biến được nghiêm túc.
"Thiên Đạo sáng tỏ!" Lý Vân nói: "Ta tin."
"Ta cũng tin!" Hàn Di Hương trầm giọng nói:
"Viễn Cổ huyết mạch sống nhờ trong cơ thể nhân loại, này ứng định với thiên hoà..... Ta có một loại dự cảm. Trời giáng xuống nghiêm phạt cho chúng ta. Có lẽ chỉ một ngày, cao hơn là một năm, hoặc tới vạn năm. Nói chung, chúng ta không có khả năng tránh thoát trường kiếp nạn này..."
"Nhân quả Luân Hồi, báo ứng khốn khổ!" Hàn Di Hương cắn răng nói.
Lý Vân nghe vậy, sắc mặt cũng thay đổi mấy lần. Chiếu theo Hàn Di Hương nói, Viễn Cổ huyết mạch nguy cơ chân chính cũng không phải La Sát. Mà là Thiên Đạo.
Thiên Đạo soi sáng, uy lực vô cùng.
Thử hỏi thiên hạ ai có thể cùng Thiên Đạo chống lại.
Lý Vân tâm tình cũng trở nên trầm trọng.
Có thể hắn cũng khó thoát tai kiếp.
Thế nhưng cho dù là đại kiếp nạn nhưng hắn vẫn có người âu yếm, quan tâm.
"Ha hả!" Hàn Di Hương đột nhiên nở nụ cười:
"Không cần nghiêm trọng vậy... đừng quá để tâm đến nó. Lý Vân, ngươi cũng không nên quá để ý, ta chỉ nhất thời có cảm xúc, mới hồ ngôn loạn ngữ. Nói thật, dù cho thật có báo ứng, đó cũng là chuyện tình xa xôi. Ngươi thực sự không cần để trong lòng. Việc cấp bách, ngươi nên tìm ra nguyên nhân ngươi mất trí nhớ, sớm ngày hiểu rõ, trở về chính đạo....."
"Ngươi phải biết, một người đắc đạo, gà chó lên trời!"
Hàn Di Hương nghiêm túc nói: "Ngươi nếu trở về chính đạo, nói không chừng, tương lai ta cùng Hiểu Nguyệt thật muốn để ngươi che chở....."
"Các ngươi là Thần Tộc, ta nếu đắc đạo đó là tiên tộc? Hoặc là Phật tộc?"
Lý Vân nghi hoặc.
"Ha hả!" Hàn Di Hương lần thứ hai cười to:
"Lý Vân a Lý Vân, xem ra ngươi đối với tình huống của mình một điểm đều không biết. Nếu nói chính quả, cũng không phải kiểu nói ban ngày phi thăng, đứng hàng tiên ban. Ngươi đi con đường không ai dám đi. Đại đạo vô hình, ngươi nếu công thành, tiền đồ bất khả hạn lượng. Dù là ta cũng vô pháp dự đoán tương lai của ngươi, nhưng có một chút có thể khẳng định. Nhất định là kinh thiên động địa..."
"Nhớ kỹ, không nên đối với mình có bất kỳ hoài nghi."
Hàn Di Hương cười cười: "Thời điểm không còn sớm, ngươi cũng về sớm một chút, trễ nữa, Hồ ly tinh lại thương tâm."
"Nên khuyên giải để Hiểu Nguyệt hiểu ra....." Lý Vân lúc ra cửa thông báo một câu.
"Yên tâm đi." Hàn Di Hương nói.
...
...
Trong chùa Bạch Mã, thủy chung có hai ý kiến. Trí Hoằng đại sư xét thấy thế cục trước mắt, chùa Bạch Mã nên tăng độ mạnh tuần tra là được rồi. Thế nhưng Giới Luật viện thủ Trí Không đại sư lại chủ trương sát phạt rầm rộ, dùng giết nuôi giết, lấy bạo chế bạo.
Vì thế, hai người cùng nhau ra phía sau núi gặp lão tổ tông chùa Bạch Mã. Tương truyền chùa Bạch Mã lão tổ tông ở phía sau núi ẩn cư đã có năm nghìn năm. Là một vị kim thân bất phôi Bồ Tát sống, la hán. Hắn từng nói, không tới nguy cơ trước không cần quấy rầy hắn thanh tu. Lúc này, tỉnh thành thế cục hỗn loạn, Trí Hoằng, Trí Không hai vị hòa thượng dâng hương cầu xin, rốt cuộc thấy lão tổ tông.
Đương nhiên, nếu nói nhìn thấy, cũng không phải mặt đối mặt.
Trí Hoằng, Trí Không hòa thượng đàng hoàng quỳ trên sàn nhà, hầu như phủ phục trên mặt đất.
"Bọn ngươi đứng dậy đi!" Lão tổ tông thanh âm ở liêm mạc vang lên.
Hai vị hòa thượng đến, song chưởng xuôi ở bên người, không dám nhúc nhích chút nào. Lão tổ tông ẩn cư chỗ này, hai người cũng từng tới vài lần. Nhưng vẫn như cũ vẫn không thể thích ứng thiên nhiên nơi đây có một cổ cảm giác áp bách, hai giọt mồ hôi lớn nhỏ từ trán của hắn chảy xuống, không biết là bởi vì khẩn trương tạo thành, hay là nguyên nhân khác. Thế nhưng ai cũng không dám lau đi.
An tĩnh hồi lâu sau, lão tổ Tông nhàn nhạt hỏi: "Bên ngoài xảy ra đại sự gì?"
Trí Hoằng đại sư vội vàng nói: "Lão tổ tông, Viễn Cổ huyết mạch trắng trợn thức tỉnh, trật tự xã hội loài người gần như loạn lạc. Có La Sát quấy phá, mưa gió muốn tới a....."
Trí Không hòa thượng cao giọng đáp: "Đúng là như vậy, ta cùng sư huynh lần này gặp mặt lão tổ tông, là muốn mời lão tổ tông cho biết, chùa Bạch Mã nên quyết đoán như thế nào?"
Lão tổ tông thanh âm bỗng nhiên có chút quái dị: "Trí Hoằng, ngươi nghĩ như thế nào?"
Trí Hoằng đại sư nghe được lão tổ tông hỏi mình, trên trán lại có thêm vài giọt mồ hôi, cung kính đáp:
"Đệ tử cho rằng hẳn là tận lực khai thông... Trải qua một vạn năm, Viễn Cổ tộc đã không còn uy thế năm đó. Bất kể là lực lượng, hay tính tình đều thu liễm rất nhiều. Đệ tử cho rằng, chỉ cần hướng dẫn thật tốt, Viễn Cổ huyết mạch thức tỉnh, có thể dung nhập vào nhân loại bình thường. Chúng ta chân chính uy hiếp chỉ có tà ác La Sát... La Sát ở phương tây Địa Ngục hình như chiếm được Thượng Cổ Minh Thần truyền thừa. Có thể ban thưởng người Vĩnh Sinh, lực lượng đại thần thông. Chúng ta công tác thống kê, đã có vài vị yêu tộc, Ma tộc, thậm chí còn có Thần Tộc, Tiên Yêu vì lực lượng cường đại mà gia nhập trận doanh hắn."
Lão tổ tông dường như đối với chuyện này rất cảm thấy hứng thú:
"Oh, La Sát này trong tay có hay không có thần binh Phệ Hồn?"
Tuy rằng lão tổ tông thanh âm rất nhạt. Nhưng Trí Hoằng hòa thượng lại khẩn trương sắp bất tỉnh. Không dám có chút giấu diếm, thành thật trả lời nói:
"Hiện nay vẫn chưa có tin tức xác thực... Đệ tử vô năng."
"Ừ!" Liêm Mộ lão tổ tông rất thưởng thức thái độ vị đệ tử này.
Trí Không hòa thượng mơ hồ có thể thấy được chân mày cau lại.
"Trí Không, ngươi nói như thế nào?" Lão tổ tông quát hỏi.
"Lão tổ tông, đệ tử thấy sư huynh ở chuyện này xử lý mềm yếu."
Trí Không hòa thượng trầm giọng nói:
"Lúc này thế cục bất ổn, xã hội loài người long xà hỗn tạp, Viễn Cổ huyết mạch xuất hiện, đã nhiễu loạn trật tự xã hội loài người. Đệ tử cho rằng loạn thế phải mạnh tay. Dùng giết chỉ giết, lấy bạo chế bạo, mới là vương đạo. Nếu chỉ mềm yếu không quả quyết, sợ chỉ làm bọn họ khinh thường..."
"Làm càn!" Lão tổ tông giọng nói trở nên có chút tức giận:
"Thực sự là càng ngày càng hoang đường. Phật môn từ bi vi hoài, cả đời lấy đức hiếu sinh, ngươi lại muốn giết chóc..."
Đọc đầy đủ truyện chữ Tuyệt Thế Hảo Yêu, truyện full Tuyệt Thế Hảo Yêu thuộc thể loại Đô Thị cực kỳ hấp dẫn và kịch tính tại: Tuyệt Thế Hảo Yêu