edit : Jun
Đúng lúc Vân Thanh Thanh cùng Bạch Mạn Điệp rời khỏi biệt viện chạy đến Lưu Thủy sơn trang, hai người Vân Như Yên cùng Vân Như Nguyệt lại lén lút chạy đến biệt viện. Hôm nay các nàng ở bên ngoài biệt viện nhìn thấy một nữ nhân, tự hỏi không biết đó có phải là Vân Thanh Thanh hay không .
Vân Thanh Thanh chạy cũng không mau, hơn nữa bệnh nặng mới khỏi, rất nhanh liền thở hổn hển vô lực. Bạch Mạn Điệp lắc mình vài cái đã đến bên nàng.
"Thanh Thanh, muội đừng sốt ruột."
"Muội làm sao có thể không gấp cho được, vừa rồi muội vốn đã nghĩ thông suốt , nhưng hiện tại đột nhiên lại xảy ra chuyện như vậy, nếu đổi lại là người khác thì cũng sẽ sốt ruột a."
"Muội đã nghĩ kỹ rồi sao?"
Vân Thanh Thanh gật gật đầu:
"Đại tỷ, tỷ và muội đều là người hiện đại, rời khỏi thế giới của mình đi đến chỗ này, có thể tìm được người mà mình thích quả thực không dễ dàng chút nào."
Bạch Mạn Điệp nghe xong gật gật đầu, Vân Thanh Thanh tiếp tục nói:
"Người sống trên đời bất quá cũng chỉ được vài chục năm, nếu chỉ nhìn về quá khứ mà không biết hướng đến tương lai thì muội sống trên đời này chẳng phải đã uổng phí rồi sao."
"Cái gì cũng không cần phải nói, tỷ hiểu được." Bạch Mạn Điệp cho Vân Thanh Thanh một ánh mắt hiểu rõ, "Vẫn là câu nói cũ, bất luận muội làm cái gì tỷ tỷ đều ủng hộ muội, Vô Tranh sơn trang vĩnh viễn là nhà của muội."
"Ân."
Hai người lại dắt tay nhau hướng về phía Lưu Thủy sơn trang mà đi. Vân Thanh Thanh đột nhiên trở về, đích thực làm cho người của Lưu Thủy sơn trang kinh hãi. Mà người giật mình nhất chính là Vân Tĩnh cùng Vân phu nhân.
Bóng đêm dần dần buông xuống, Vân Liệt đang cùng Vân phu nhân nói chuyện thì đột nhiên có hạ nhân tiến vào bẩm báo, nói là Vân Thanh Thanh đã trở lại.
"Nó còn trở về làm gì?" Vân Liệt lạnh như băng nghiêm mặt, một chút vui mừng khi nữ nhi trở về đều không có. Vân phu nhân ngược lại nói với hạ nhân:
"Mau bảo Thanh Thanh vào đây, hỏi xem nó đã ăn cơm chưa, nếu chưa ăn thì các ngươi chuẩn bị đồ ăn cho nó."
"Phu nhân......"
"Lão gia, người tại sao lại tỏ vẻ khó chịu như thế. Nói cho cùng Thanh Thanh cũng là con gái của chúng ta, chúng ta không nên lạnh lùng với nó a." Vân phu nhân nói xong vẫn không thấy Vân Liệt phản ứng gì, nàng tức giận nói, "Ta thực sự hoài nghi nó không phải nữ nhi của ngươi."
"Nàng muốn đi thì đi, ta không muốn nhìn thấy nó." Vân Liệt nói xong đi thẳng về thư phòng.
Vân phu nhân kỳ quái than thở một mình:
"Tức giận gì chứ, bộ ta nói không đúng hay sao......"
Vừa bước chân vào cửa phòng khách, Vân phu nhân đã bị Thanh Thanh túm lấy hỏi dồn dập:
"Nương, người nói cho ta biết Đoạn Tiêu là con người sao? Người nói mau đi? Đây không phải là sự thật đúng không, đúng hay không a?"
Vân phu nhân nghe Thanh Thanh hỏi dồn mà hoảng sợ, Thanh Thanh nó làm sao mà biết được?
"Người nhanh nói cho ta biết a, nương, đây là sự thật chăng?"
"Thanh Thanh, muội trước tiên bình tĩnh một chút......" Bạch Mạn Điệp giữ chặt Vân Thanh Thanh hiện đang hoảng loạn,"Vân phu nhân bị muội dọa......"
"Nương......" Vân Thanh Thanh nhìn thấy Vân phu nhân đến thật sự bị dọa đến mức sắc mặt trắng bệch, trong lòng đột nhiên cảm thấy có chút áy náy, đối với mẫu thân này, nàng chưa một ngày làm tròn hiếu đạo.
"Thanh Thanh, ngươi......" Lúc này, Vân phu nhân đối mặt Thanh Thanh căn bản không biết nên nói cái gì.
"Nương, người nói cho ta biết, Đoạn Tiêu có phải ca ca của ta hay không? Chúng ta thật sự có quan hệ huyết thống sao?" Vân Thanh Thanh không muốn nghe cái kết quả kia nhưng nàng lại chờ đợi Vân phu nhân nói ra sự thật.
"Ai...... Nghiệt duyên...... Nghiệt duyên a......" Vân phu nhân thở dài một tiếng, hoàn toàn đánh nát ảo tưởng của Vân Thanh Thanh.
Không có khả năng...... Điều này sao có thể là thật......
"Đại tỷ, đây là giả? Đây là giả đúng không?" Vân Thanh Thanh gắt gao bắt lấy hai tay Bạch Mạn Điệp, hy vọng có thể ở chỗ nàng tìm được sự an ủi.
"Vân phu nhân, ngươi nên nói rõ ra đi," Bạch Mạn Điệp thấy được Vân Thanh Thanh lại một lần nữa lâm vào cái loại cảnh giới vạn kiếp bất phục, "Rốt cuộc có phải hay không ngươi nên nói cho rõ a."
Vân phu nhân kinh ngạc nhìn Vân Thanh Thanh, thật lâu sau, yên lặng gật gật đầu.
Chỉ trong nháy mắt, Vân Thanh Thanh liền cảm giác thế gian này hoàn toàn sụp đổ dưới chân nàng. Bạch Mạn Điệp lập tức giữ lấy thân thể Vân Thanh Thanh đang trượt xuống, lo lắng hỏi:
"Thanh Thanh, muội không sao chứ?"
"Đại tỷ......" Vân Thanh Thanh bổ nhào vào trong lòng Bạch Mạn Điệp khóc rống lên. Nàng nên làm cái gì bây giờ? Ông trời vì sao lại đối đãi với nàng như vậy? Nàng rốt cuộc đã làm sai cái gì? Đột nhiên, Vân Thanh Thanh đẩy Bạch Mạn Điệp rồi chạy ra ngoài, Bạch Mạn Điệp trở tay không kịp, đang muốn đuổi theo Thanh Thanh thì Vân phu nhân đến trước mặt nàng khẩn cầu, mong nàng cố gắng khuyên giải Thanh Thanh. Chỉ hơi chậm chân một chút, đợi đến lúc Bạch Mạn Điệp trở ra tìm nàng thì Vân Thanh Thanh không biết đã chạy đến nơi nào.
Vân Thanh Thanh một mạch chạy đến Tâm Viên quen thuộc, nơi này đã không còn ai ở, những vẫn được quét dọn vô cùng sạch sẽ, ngay cả cách bài trí cũng giống hệt như lúc trước. Vân Thanh Thanh vọt vào tâm viên, bổ nhào vào cái bàn đá ở trong đình khóc rống.
Ông trời tại sao lại đối đãi với nàng như vậy, thật sự là rất không công bằng. Càng khóc càng thương tâm, càng khóc càng cảm thấy không công bằng. Đột nhiên, một tiếng thở dài vang lên, truyền vào trong tai Vân Thanh Thanh.
Nàng ngước đôi mắt sưng đỏ lên nhìn, thấy một lão giả đi đến từ phía đối diện. Lão giả kia râu tóc bạc trắng, một thân đạo bào mộc mạc, trên gương mặt gầy gầy mang theo vài phần ấm áp mỉm cười. Cả người tiên phong đạo cốt, hòa ái dễ gần, Vân Thanh Thanh tất nhiên là nhận ra lão, đây không phải là Thần Toán tử hay sao?
"Tiên sinh, là ngươi?"
Thần Toán Tử cười hiền lành, nhìn nàng bí hiểm:
"Ngươi quên ta đã từng nói với người những gì hay sao ? Núi cao biển rộng nghĩ không đường, ai biết vẫn còn tia hy vọng. Không có chỗ nào không người sống, trên đời không gì là không thể."
"...... Không, chúng ta căn bản vốn không có khả năng ......" Vân Thanh Thanh lắc đầu.
"Là duyên, cũng là nghiệt. Ngẫm lại ta trước kia đã từng nói với ngươi, đây là vận mệnh mà ông trời đã an bài cho hai người."
Những lời Thần Toán Tử đã nói......
Trong đầu Vân Thanh Thanh dần dần hiện lên đoạn hội thoại kia:
"Hai kiếp trước các ngươi là một đôi tình nhân, ngươi vì yêu người khác nên đã bỏ rơi hắn. Cuối cùng, hắn vì ngươi mà chết, trước khi chết còn thề nếu có kiếp sau sẽ không yêu ngươi nữa. Vì trừng phạt ngươi phụ bạc hắn, Nguyệt lão đã quyết định để hai ngươi kiếp này vô duyên. Trò đùa dai của Hồng Nương đã khiến cho ngươi xuyên qua thời không, một lần nữa gặp gỡ hắn. Hai người vốn dĩ không nên gặp nhau giờ lại ở cùng một chỗ. Hai ngươi vốn vô duyên, yêu thương đối phương nhất định sẽ chịu nhiều đau khổ."
"Mọi chuyện trên thế gian này đều có nhân quả, có quả tất có nhân. Hai ngươi nhất định dây dưa không rõ. Là duyên hay là nghiệt thì chỉ có thể do các ngươi quyết định." Thần Toán Tử nói xong thì phất tay áo bỏ đi.
Những lời Thần Toán Tử nói làm cho Vân Thanh Thanh nhất thời rơi vào mê man. Là như thế này sao? Kiếp trước ta làm hắn thương tổn? Kiếp này hắn lại tổn thương ta? Thật đúng là nhân quả báo ứng. Chờ nàng tỉnh táo lại thì Thần Toán Tử đã biến mất không thấy bóng.
Ta nên làm gì bây giờ? Ông trời an bài như vậy rốt cuộc là vì cái gì? Kiếp này ta phải chịu khổ là do báo ứng từ kiếp trước sao?
"...... Được, nếu là trừng phạt, nếu kiếp trước và kiếp này chúng ta yêu nhau, ta làm sao c
ó thể dễ dàng buông tay, khuất phục thiên mệnh như vậy......" Vân Thanh Thanh sau một lúc trầm tư thì kiên quyết đứng lên, "Thế kỷ 21 đã giáo dục ta trở thành một nữ nhân dám yêu dám hận, ta tin tưởng nhân định thắng thiên."
Sau khi Vân Thanh Thanh quyết định, lau nước mắt, lập tức rời khỏi Tâm Viên.
****
Vân Tĩnh nghe nói Vân Thanh Thanh đã trở lại liền vội vã chạy đến chỗ nàng, nhưng không có nhìn thấy người đâu, hỏi hạ nhân thì bọn họ nói nàng đã đi rồi. Lúc hỏi đi nơi nào? Không ai biết, phải đi hỏi Vân phu nhân. Sau khi hắn ở chỗ Vân phu nhân nghe được tiền căn hậu quả, cũng không có biểu hiện quá kinh ngạc, chỉ bảo Vân phu nhân nghỉ ngơi nhiều hơn, chuẩn bị đi biệt viện tìm Vân Thanh Thanh.
Vân Thanh Thanh trên đường trở về biệt viện gặp Bạch Mạn Điệp chạy khắp nơi tìm nàng, Bạch Mạn Điệp kinh dị hỏi nàng thế nào rồi? Nàng lại nói:
"Đại tỷ, muội lại gặp Thần Toán Tử......"
"A, lão nói cái gì?" Bạch Mạn Điệp tất nhiên là biết Thần Toán Tử không phải người bình thường. Lúc này, Vân Thanh Thanh liền đem những chuyện mình biết nói cho Bạch Mạn Điệp, cuối cùng còn nói quyết định của chính mình,"...... Đại tỷ, tỷ ủng hộ muội sao?"
Bạch Mạn Điệp cười nói:
"Này còn phải nói sao? Ta nhất định sẽ thay muội gánh vác tất cả, ủng hộ muội a. Bất quá, ân ân oán oán của muội và Đoạn Tiêu có vẻ lâu dài, thậm chí kiếp trước hắn vì muội mà chết, kiếp này lại suýt chết vì muội, nhưng chờ khi hắn khỏe lại, ta nhất định phải đánh hắn một chút, đến lúc đó muội đừng có ngăn cản ta nha."
"Cám ơn tỷ, đại tỷ." Vân Thanh Thanh thật tâm cảm tạ nàng.
"Nói gì đó." Bạch Mạn Điệp cười mắng, "Bất quá, tuy muội tha thứ cho hắn nhưng các ngươi vẫn có quan hệ huyết thống , tương lai các ngươi có đứa nhỏ......"
"...... Còn nữa, Đoạn Tiêu chưa chắc đã chấp nhận......" Vân Thanh Thanh ngừng lại. Quyết định là một chuyện, khi thực hiện lại là một chuyện khác.
Những ngày sau đó, Vân Thanh Thanh vừa chiếu cố Đoạn tiêu vừa sầu khổ không biết tương lai sẽ đi về đâu.
Vân Tĩnh đến biệt viện hai lần đều không thấy được Vân Thanh Thanh.
Một ngày, Vân Tĩnh lại ở bên ngoài khổ sở quấn quít lấy Bạch Mạn Điệp, xin nàng cho hắn gặp Thanh Thanh một lần.
"Thanh Thanh nàng không rảnh." Bạch Mạn Điệp hai ngày này đều bị hắn quấn lấy làm phiền.
"Ta có chuyện rất quan trọng cần nói cho nàng." Vân Tĩnh nói.
"Ngươi nói với ta, ta chuyển cáo cho nàng là được rồi."
"Không được, chuyện này phải để ta tự mình nói cho nàng......"
"Quên đi, ngươi không nói thì thôi."
Vân Tĩnh bực bội:
"Ngươi nói cho nàng, ta biết nàng không phải là muội muội của Đoạn Tiêu, ngươi bảo nàng tới gặp ta đi."
"Cái gì? Không có khả năng?" Lời này thật sự làm cho Bạch Mạn Điệp kinh ngạc.
"Ngươi sẽ không lừa ta vì muốn gặp Thanh Thanh đấy chứ?"
"Ngươi hẳn từng nghe Thanh Thanh nói qua, ta thích Thanh Thanh." Vân Tĩnh nói.
"Nếu Thanh Thanh thật sự là muội muội của ta thì ta làm sao có thể xem nàng như nữ nhân mà yêu nàng? Ngươi nói với nàng, ta muốn gặp nàng. Cho dù nàng không muốn biết."
Bạch Mạn Điệp nghĩ nghĩ rồi nói:
"Được, ngươi ở chỗ này chờ đi. Ta đi tìm Thanh Thanh."
Đi vào trong phòng, Bạch Mạn Điệp tìm được Vân Thanh Thanh, kể lại chuyện Vân Tĩnh vừa nói, Vân Thanh Thanh thật sự kinh ngạc.
"Chẳng nhẽ là thật?!"
"Vân Tĩnh thật sự thích muội?" Bạch Mạn Điệp không rõ việc này lắm.
Vân Thanh Thanh gật gật đầu:
"Đúng vậy, lúc muội vừa xuyên qua đến Lưu Thủy sơn trang cũng vì chuyện này mà hoảng sợ. Ca ca thích muội muội không phải loạn luân sao? Muội cũng vì vậy mà trốn hắn, mới đáp ứng hôn ước với Mộ Dung Thiên Lý, ai muội cũng không muốn gả, sau...... Muội đào hôn a. Sau đó liền gặp được tỷ, còn có Đoạn Tiêu......"
"Là như thế này a, vậy ngươi muốn hay gặp hắn không?"
"Đương nhiên muốn gặp, chuyện này muội còn có chút hoài nghi, dựa vào cái gì mà tin Ảnh Tử cùng...... lời của mẫu thân, nhận định Đoạn Tiêu là ca ca muội? Ở hiện đại hay dùng DNA để thử nghiệm......"
Lời Vân Thanh Thanh nói lập tức đem chuyện này dẫn đến một vấn đề khác.
"Thử máu!" Bạch Mạn Điệp cùng Vân Thanh Thanh trăm miệng một lời nói.
"Không sai, chính là thử máu, tuy không nhất định là 100%, nhưng cũng chính xác đến 50%, có thể tin được." Không đúng với khoa học nhưng cũng là phương pháp tốt nhất.
Đọc đầy đủ truyện chữ Tuyệt Thế Mị Phu Nhân, truyện full Tuyệt Thế Mị Phu Nhân thuộc thể loại Ngôn Tình cực kỳ hấp dẫn và kịch tính tại: Tuyệt Thế Mị Phu Nhân