「…Không ngờ mình lại thành ra thế này」
Ngay trước khi bắt đầu buổi phát sóng, tôi bất giác nhớ về quá khứ.
Từ nhỏ, mọi người luôn nói rằng tôi trông giống con trai.
Thực tế, khi còn học tiểu học, tôi thường chơi cùng các bạn nam. Tôi thích những trò chơi đông người như đuổi bắt, bóng ném. Đôi lúc, tôi đã nghĩ mình là con trai thật sự.
Nhưng khi lên trung học, tôi dần nhận ra sự thật.
Tôi là con gái.
Có nhiều lý do khiến tôi nhận ra điều đó, nhưng rõ ràng nhất là tôi không còn có thể thắng bọn con trai trong những trò chơi sức mạnh nữa. Trước đây, tôi còn đấu vật tay ngang ngửa với bọn họ, thậm chí đánh nhau cũng không thua kém gì. Nhưng dần dần, tôi không còn thắng nổi nữa.
Khi tôi bắt đầu ý thức được mình là con gái, những cô bạn xung quanh bắt đầu gọi tôi là 『Đẹp trai』 hay 『Hoàng tử』. Tiếng tăm ấy dần lan rộng.
Sau khi chuyển trường vì công việc của bố mẹ, điều đó càng rõ ràng hơn.
Người ta bắt đầu gọi tôi là 『Soái tỷ』, và lúc nào cũng có những cô gái vây quanh.
Vì bản tính nhút nhát, tôi không muốn bị ghét, nên cứ cố gắng đáp ứng mong đợi của mọi người. Họ muốn tôi là một 『Soái tỷ』 lạnh lùng, phong cách, thì tôi sẽ đóng vai như thế.
Nhưng thực tế, tôi hoàn toàn không phải vậy.
Tôi thích thú nhồi bông, thích sưu tầm những món đồ dễ thương. Tôi chỉ là một cô gái bình thường, thậm chí còn có thể nói là thích đồ đáng yêu hơn cả những cô gái bình thường khác. Tôi thích váy áo xếp nếp, thích những nàng công chúa trong truyện cổ tích.
Bên ngoài, tôi đóng vai hoàng tử. Nhưng khi ở nhà, tôi lại mơ ước trở thành công chúa.
Sống trong hai vai diễn hoàn toàn đối lập, tôi đã tự hỏi không biết bao nhiêu lần
「...Cứ thế này mãi có ổn không?」
Lên cấp ba, những người xung quanh bắt đầu có bạn trai.
Trước đây tôi chưa bao giờ để ý đến chuyện đó, nhưng dần dần, tôi bắt đầu cảm thấy ghen tị.
Tôi cũng muốn được khen là dễ thương.
Một khi ý nghĩ đó xuất hiện, nó cứ thế lớn dần và không thể dừng lại.
Nhưng trái ngược với mong muốn trong lòng, tôi vẫn tiếp tục thu hút sự chú ý của các cô gái—không phải vì sự dễ thương, mà vì vẻ ngoài lạnh lùng, nam tính. Ngay cả khi tham gia một câu lạc bộ ngẫu nhiên, tôi cũng bị để ý vì lý do đó, và cuối cùng phải rời khỏi để tránh rắc rối.
Khi đang vật lộn với những mâu thuẫn trong lòng, tôi tình cờ biết đến Vtuber.
Sự đáng yêu giống như trong các bộ anime đời thường đã đánh gục trái tim tôi ngay lập tức, và tôi nhanh chóng chìm đắm trong thế giới đó. Tôi bắt đầu sưu tầm merchandise, không bỏ lỡ bất kỳ buổi livestream nào.
Và rồi, một ý tưởng lóe lên trong đầu tôi.
Tại sao mình không thử trở thành một Vtuber nhỉ?
Ở thế giới thực thì không thể, nhưng trên mạng, tôi có thể trở thành một cô gái đáng yêu như công chúa.
Tôi lập tức hành động. Tôi tìm hiểu thông tin trên mạng, mua những thứ cần thiết.
Tôi cố gắng giữ bí mật, nhưng giữa chừng lại bị mẹ phát hiện. Khi tôi kể hết mọi chuyện, mẹ không những thấu hiểu mà còn giúp tôi chuẩn bị cho buổi live. Hóa ra, mẹ đã nhận ra những mâu thuẫn trong lòng tôi từ lâu rồi.
Và rồi, nhân vật thứ hai của tôi ra đời.
『Xin chào! Tôi là Phượng Hoàng Feni! Rất vui được gặp mọi người!』
Tôi chỉ thay đổi một chút từ tên thật 『Shiranui Tsubasa』* để tạo nên nhân vật này.
Tôi cố gắng bắt chước giọng nói của những Vtuber mà tôi yêu thích. Đến chính tôi cũng ngạc nhiên khi có thể tạo ra một giọng nói ngọt ngào đến vậy.
Nếu có ai nhận ra tôi từ giọng nói này, chắc chắn tôi sẽ sợ chết mất. Vì 『Tôi』 và 『Feni』 quá khác biệt. Chắc chắn sẽ không ai có thể nhận ra.
―「Lần đầu ghé qua nhưng giọng dễ thương quá!」
―「Thích lắm! Đã đăng ký kênh rồi!」
―「Nhìn là biết dễ thương rồi đó! Sẽ ủng hộ bạn!」
Rất nhiều người đã khen ngợi tôi.
Lần đầu tiên trong đời, tôi được công nhận với tư cách là một cô gái. Những lời khen ấy chạm đến tận trái tim tôi. Tôi cảm nhận được sự trọn vẹn trong tâm hồn.
Dù sao thì cũng không ai biết mình là ai, vậy thì cứ làm những gì mình thích thôi.
Tôi không còn giấu giếm sự nữ tính của mình nữa, thậm chí còn thể hiện nó rõ hơn. Tôi khoe căn phòng toàn màu hồng của mình, công khai rằng tôi thích những thứ đáng yêu. Càng thể hiện sự nữ tính, tôi càng nhận được nhiều lời khen hơn.
Sau khi kênh của tôi được bật kiếm tiền, vô số người đã chúc mừng tôi.
Việc có người sẵn sàng bỏ tiền ra chỉ để ủng hộ con người nữ tính của tôi khiến tôi cảm thấy hạnh phúc vô cùng.
Khi mở tính năng donate, một tài khoản bắt đầu thu hút sự chú ý của tôi với những đoạn tin nhắn dài. Chủ tài khoản đó có tên 『Valhalla』, dường như là một nam sinh trung học.
Cậu ấy không viết quá hay, nhưng lần nào cũng dành những lời khen rất dài cho tôi. Có thể nhiều người sẽ thấy những bình luận đó kỳ lạ và cười nhạo, nhưng với tôi, lời nói của Valhalla là một sự cứu rỗi. Sự hiện diện của cậu ấy—người luôn khen ngợi tôi mỗi ngày—trở thành động lực giúp tôi tiếp tục phát sóng.
Mọi chuyện vẫn cứ thế trôi qua cho đến mùa hè năm hai cao trung.
Hôm đó, Misuzu, người bạn thân nhất của tôi... Đã tỏ tình với tôi.
Tôi hoàn toàn chết lặng. Tôi chưa bao giờ cảm nhận được dấu hiệu nào từ Misuzu, và luôn nghĩ rằng cô ấy là người duy nhất sẽ không thích tôi theo cách đó.
「…Xin lỗi. Nhưng tớ không thể đáp lại tình cảm của cậu được, M*-isuzu」
Tôi không có cảm xúc theo cách đó, nên đã từ chối. Nhưng kể từ ngày đó, mối quan hệ giữa chúng tôi trở nên gượng gạo.
Chưa kịp hàn gắn với Misuzu, năm học mới đã bắt đầu.
Vào một ngày khi tôi vẫn còn đang bức bối vì tình huống không thể giải quyết này, một sự kiện bất ngờ đã xảy ra.
Thân phận thật sự của Valhalla đã bị lộ.
Mọi chuyện xảy ra khi một nam sinh làm rơi điện thoại trước mặt tôi. Khi tôi nhặt nó lên, màn hình hiển thị hình ảnh của Phượng Hoàng Feni—chính là tôi.
Tim tôi suýt ngừng đập ngay lúc đó. Nhưng điều khiến tôi kinh ngạc hơn cả chính là cái tên 『Valhalla』 xuất hiện trên tài khoản.
Điều xác nhận chắc chắn hơn cả chính là ảnh đại diện. Đó là hình một nhân vật nữ trong một bộ anime cũ—giống hệt với hình đại diện của Valhalla.
Valhalla từng nói rằng cậu ấy là một nam sinh trung học. Tôi đã đoán cậu ấy trạc tuổi mình, nhưng không ngờ rằng chúng tôi lại học cùng trường, cùng khối.
Thế giới này đúng là nhỏ bé thật.
Người đã cứu rỗi tôi hóa ra chỉ là một nam sinh bình thường.
Cậu ấy không phải là một mỹ nam, nhưng cũng không có vẻ ngoài quá tệ—chỉ là một nam sinh bình thường. Tôi đã từng thấy cậu ấy vài lần vì học cùng khối, nhưng chưa bao giờ biết tên.
Dù bị bất ngờ trước sự thật này, tôi vẫn muốn tiếp cận cậu ấy.
Bản thân tôi cũng không hiểu nổi suy nghĩ và hành động của mình, nhưng có vẻ như tôi đã vô thức bắt đầu quan tâm đến cậu ấy—người vừa là ân nhân, vừa là người ủng hộ tôi.
Hóa ra, Kanbara-kun—tên của người con trai ấy—là bạn của Misuzu. Nhờ có cậu ấy làm cầu nối, tôi và Misuzu đã làm hòa với nhau.
Sự hiện diện của Kanbara-kun trong lòng tôi ngày càng lớn hơn.
Cậu ấy là người đầu tiên công nhận phần nữ tính của tôi—điều mà chưa ai từng làm. Cậu ấy là một người tốt bụng, biết quan tâm đến bạn bè. Cậu ấy có cùng sở thích với tôi. Và trên hết, cậu ấy là người ủng hộ tôi.
Chỉ bấy nhiêu thôi cũng đủ khiến tôi có tình cảm với cậu ấy.
「...Nếu mình nói ra sự thật, cậu ấy sẽ phản ứng thế nào nhỉ?」
Nếu Kanbara-kun biết rằng tôi chính là Phượng Hoàng Feni, cậu ấy sẽ nghĩ gì?
「…」
Không được.
Những lời khen ngợi của cậu ấy là dành cho Phượng Hoàng Feni—không phải tôi. Giọng nói, ngoại hình… mọi thứ đều hoàn toàn khác biệt.
So với một người con gái thực thụ, tôi trông vẫn quá giống con trai. Chắc chắn cậu ấy sẽ thích một cô gái nữ tính hơn.
Nhưng dù sao đi nữa, bên trong Feni vẫn là tôi.
Kanbara-kun là một người tốt bụng. Có thể cậu ấy sẽ chấp nhận tôi. Và nếu cậu ấy chấp nhận tôi, có lẽ mối quan hệ của chúng tôi có thể tiến thêm một bước nữa.
「...Tiến thêm một bước nữa sao?」
Chỉ mới tưởng tượng thôi mà tôi đã thấy xấu hổ rồi.
Tôi không muốn đánh mất mối quan hệ này, nên đã tìm cách tiếp cận Kanbara-kun. Lý do tôi đưa ra nghe có vẻ miễn cưỡng, nhưng cậu ấy vẫn đồng ý giúp đỡ.
Nếu nói ra tất cả ngay lập tức, có thể cậu ấy sẽ sốc và không chấp nhận được. Nhưng nếu tôi dần dần để cậu ấy thấy khía cạnh nữ tính của mình thì sao?
Tôi sẽ dành thời gian khiến cậu ấy phải rung động.
Kanbara-kun đã yêu thích con người bên trong tôi—Phượng Hoàng Feni. Nghĩa là vẫn có khả năng.
Nhìn quanh, tôi nhận ra không có ai trong trường chú ý đến Kanbara-kun. Hầu hết mọi người thậm chí còn không biết đến sự tồn tại của cậu ấy.
Chỉ có một điều khiến tôi lo lắng đó là Yukina, Kazama Yukina.
Không ngờ cô ấy lại ngồi ngay bên cạnh Kanbara-kun.
Cậu ấy có vẻ nói chuyện rất vui vẻ với Yukina, và điều đó làm tôi khó chịu.
Nhưng từ trước đến nay, Yukina luôn vui vẻ với bất cứ nam sinh nào ngồi cạnh mình. Chắc lần này cũng thế thôi.
Một cô gái xinh đẹp và được nhiều người theo đuổi như cô ấy chắc chắn sẽ nhắm đến một mỹ nam khác chứ không phải Kanbara-kun.
Tóm lại thì lúc này tôi không có đối thủ.
Trước tiên, tôi sẽ tiếp cận Kanbara-kun như một người bạn cùng sở thích Vtuber, dần dần khiến cậu ấy mở lòng hơn. Rồi đến một lúc nào đó, tôi sẽ tiết lộ sự thật.
Có lẽ tôi sẽ thử để lộ một vài dấu hiệu nhỏ trong các cuộc trò chuyện cũng không phải là ý tồi.
「...Mình muốn Kanbara-kun không chỉ ủng hộ Phượng Hoàng Feni, mà còn ủng hộ cả Shiranui Tsubasa nữa」
Cuối cùng, tôi muốn cậu ấy yêu tôi—con người thật của tôi.
Tôi muốn cậu ấy là người tỏ tình với tôi.
Hình dung về một tương lai tươi sáng như thế, tôi bắt đầu buổi phát sóng của mình.