Edit: Chrysanthemum
Cảm thụ được tiểu sinh mệnh trong bụng đang khiêu động vững vàng, Thương Ngôn đột nhiên cảm thấy bản thân kỳ thật quá ngu ngốc. Hoang mang, dao động để làm gì? Y đã cam tâm tình nguyện vì hắn mà nghịch thiên sinh con, tâm ý đối với hắn còn có thể lung lay sao? Người thu nuôi mà y luôn tâm niệm truy tìm lâu như vậy, tựa như đã dần dần phai nhạt từ sau khi gặp được Vân Hách Liên Thiên. Cái loại chấp niệm này căn bản không còn quan trọng. Nguyên nhân tìm không thấy người, hay là vì sao lúc trước hắn không cần y, kỳ thật đều trở nên không trọng yếu. Thương Ngôn chỉ muốn ở bên cạnh Vân Hách Liên Thiên, cùng hắn đời đời kiếp kiếp.
Thương Ngôn cảm thấy bản thân thực buồn cười. Ngoại trừ cái loại ngoài ý muốn, khiếp sợ trùng kích khi chợt gặp được Trì Mặc Khinh Hàn, biết được hắn chính là người thu lưu mình năm đó, qua thời gian dài như vậy, y căn bản không còn nghĩ nhiều về hắn nữa, chỉ một lòng nghĩ đến Vân Hách Liên Thiên mà thôi, nghĩ liệu hắn có tức giận hay không. Hai người, ai nặng ai nhẹ, không cần hỏi cũng biết.
Tiểu gia hỏa trong bụng kia đang không ngừng cướp đoạt yêu lực của Thương Ngôn, thế nhưng y lại không hề cảm thấy kinh hoảng, thậm chí cảm thấy cứ như vậy mà tiêu tán vì tên tiểu tử này cũng không tồi. Ít nhất nếu như vậy, Vân Hách Liên Thiên sẽ luôn ở bên cạnh thẳng đến khi sinh mệnh chấm dứt, vậy cũng xem như là ở bên nhau đến trọn đời có phải không… Đột nhiên Thương Ngôn nghĩ đến lời của Vân Hách Liên Thiên khi y tại bên bờ vực toái đan ở Thương Lãng Vân phủ, vốn tưởng rằng đó là nghe nhầm khi mình hấp hối, bây giờ nghĩ lại mới rõ, hắn sở dĩ nói rằng bồi y đến cuối sinh mệnh chính là vì sớm biết y không còn sống được bao lâu, trừ phi y không cần hài tử này.
Thương Ngôn nhất thời cảm thấy không được tư vị gì, không cần hài tử này nữa sao? Y làm sao có thể bỏ được a… Thở dài một tiếng, Thương Ngôn nghĩ, nếu y mất, có Vân Hách Liên Thiên thì hài tử này chắc chắn vẫn sẽ có thể thuận lợi lớn lên đi, dù sao nó cũng là cốt nhục của hắn. Cũng không biết mai sau hắn nhìn hài tử này liệu có nhớ đến y hay không? Nhớ rằng từng có một con hổ ngây ngốc thích hắn, yêu hắn.
Thương Ngôn vuốt ve bụng của mình, tựa như nói chuyện với nó mà lẩm bẩm: “Cha ngươi giận ta, phải làm sao bây giờ đây?”
Vén chăn lên xoay người xuống giường, Thương Ngôn đi tới bên cạnh Vân Hách Liên Thiên, thấy hắn vẫn đang nhắm mắt dưỡng thần, không rõ là vì không muốn để ý đến y hay là vẫn đang đắm chìm trong tu luyện. Ngược lại Tiểu Tam đang cuộn trong lòng Vân Hách Liên Thiên thì có nâng mắt nhìn y một cái, thấy là Thương Ngôn y thì lại oa trở về. Thương Ngôn ngồi xổm xuống, tinh tế đánh giá khuôn mặt tinh xảo đến hoàn mỹ, làn da oánh nhuận như bạch ngọc của Vân Hách Liên Thiên, bất tri bất giác lại nâng tay chạm vào.
Một khắc ngay khi vừa mới chạm vào, Vân Hách Liên Thiên liền mở mắt, Thương Ngôn nhất thời như bị điện giật mà thu tay về, thế nhưng lại bị Vân Hách Liên Thiên giữ chặt. Nhẹ nhàng nghiêng đầu nhìn Thương Ngôn giống như tên trộm, Vân Hách Liên Thiên hỏi: “Làm sao vậy?”
Thương Ngôn nhìn vẻ mặt của Vân Hách Liên Thiên cũng không nhìn ra được hỉ nộ gì. Cũng đúng, người ta đã tu hành không biết bao nhiêu vạn năm, dù cho thực sự tức giận thì cũng sẽ không để lộ trên mặt. Thương Ngôn nhất thời ngơ ngơ ngẩn ngẩn không biết nói gì. Vân Hách Liên Thiên kỳ quái nhìn Thương Ngôn, cảm nhận được trên người y cư nhiên mang theo một cỗ thê lương mơ hồ nên kéo tay Thương Ngôn, đem người đang bán quỳ dưới đất lên trên nhuyễn tháp cùng mình, khiến cho Tiểu Tam bị đẩy sang một bên nên bất mãn mà lấy đầu đẩy đẩy Thương Ngôn.
Hành động này của Vân Hách Liên Thiên không thể nghi ngờ chính là cổ vũ rất lớn cho Thương Ngôn, y lập tức thuận theo mà bò lên trên nhuyễn tháp. Nhuyễn tháp không thể dung đủ hai nam nhân trưởng thành cùng nằm song song, thế nên Thương Ngôn đành phải ghé cả người lên Vân Hách Liên Thiên, cẩn thận gối đầu lên ngực hắn, không phải đối diện mà chỉ rầu rĩ nói với lồng ngực Vân Hách Liên Thiên: “…Ta thích ngươi.”
Vân Hách Liên Thiên lẳng lặng nghe, qua một lát, xoa tóc của y rồi “Ân” một tiếng. Hắn đương nhiên biết rõ nam tử trước mắt này yêu mình say đắm đến bao nhiêu, từ y luyến trước đây chuyển thành ái mộ. Chẳng qua đối với Vân Hách Liên Thiên mà nói, thọ nguyên của Thương Ngôn cũng giống như thọ nguyên của nhân loại đối với tiên nhân. Yêu tiên ở trong mắt nhân loại cơ hồ đã là sinh mệnh vô hạn, thế như gần như vô hạn thì cũng không phải thật sự vô hạn, chẳng qua trong mắt nhân loại có thọ vận chỉ trong trăm năm ngắn ngủi thì sinh mệnh mấy vạn năm chính là tiếp cận vô hạn. Thế nhưng, nếu ở trong mắt người có sinh mệnh vô hạn chân chính như hắn thì cũng chỉ là một cái nháy mắt mà thôi.
Muốn thích Thương Ngôn không khó. Một nam tử xuất sắc như vậy tình nguyện yêu mình thì hẳn rất khó để không bị y làm cảm động mà thích y, chẳng qua chờ đến khi sinh mệnh của Thương Ngôn kết thúc thì thế nào đây? Vân Hách Liên Thiên không biết lúc trước Thương Ngôn làm thế nào để quyết định cùng một chỗ với Hách Liên Vân Thiên mang thân cốt nhân loại. Đoạn thời gian mất đi ái nhân phải chịu thống khổ đến thế nào, lại tiếp tục đi tìm hắn khi đầu thai chuyển kiếp sao? Bất quá, nhìn ái nhân luôn tâm niệm trong lòng xem mình như người lạ, loại thống khổ đó quả thật… Sinh mệnh quá mức đằng đẵng mà bình thản có thể đã khiến cho hắn không thể thừa nhận tình cảm mãnh liệt như vậy chăng? Vân Hách Liên Thiên cười tự giễu. Cứ giống như nhân loại, sinh mệnh tuy rằng ngắn ngủi nhưng lại vô cùng muôn màu muôn vẻ, cuộc sống rực rỡ mà tùy ý có khi lại hơn.
Thương Ngôn tiếp tục nói: “Ta thật sự rất thích ngươi.” Vừa thu đôi tay lại, ôm chặt người trong lòng, “Còn hơn cả người đã từng thu dưỡng ta, Trì Mặc Khinh Hàn. Trước kia ta vẫn luôn tìm kiếm hắn, đem hắn trở thành mục tiêu, liều mang tu luyện cũng vì lẽ ấy. Bởi giống như nếu không tìm hắn thì ta sẽ không biết nên làm gì. Ta luôn tự nhủ mau mau tu luyện thành người, sau đó tìm được hắn, hỏi hắn một câu vì sau khi xưa lại bỏ rơi ta.”
“Thế nhưng, hiện tại ta phát hiện ngươi mới là người trọng yếu nhất. Ngươi phớt lờ ta, ta sẽ rất khó chịu. Còn khó chịu, thống khổ hơn cả khi hắn vứt bỏ ta.” Thương Ngôn nói xong thì ngẩng đầu, giương đôi mắt sáng rực nhìn chăm chú vào Vân Hách Liên Thiên vẫn luôn không nói gì.
Vân Hách Liên Thiên lẳng lặng nghe Thương Ngôn tựa như tự nhủ mà kể lể, rốt cuộc thở dài một tiếng, “Ta bỏ lại ngươi, vốn bởi vì… Ta nhìn thấy được tử vong của ngươi nên mới muốn chặt đứt duyên phận giữa chúng ta, như vậy có lẽ sẽ thay đổi được số mệnh của ngươi.” Vân Hách Liên Thiên rốt cuộc nói ra nguyên nhân mà ngay cả Trì Mặc Khinh Hàn cũng không biết, hắn vẫn luôn nghĩ rằng Vân Hách Liên Thiên chẳng qua bởi vì Thương Lan mà không tin tưởng Thương Ngôn, không nghĩ tới trong đó còn có nguyên nhân khác.
Đọc đầy đủ truyện chữ Vân Hách Liên Thiên, truyện full Vân Hách Liên Thiên thuộc thể loại Huyền Huyễn cực kỳ hấp dẫn và kịch tính tại: Vân Hách Liên Thiên