Hắn là một trong hai đứa song sinh long phụng nhà Trình sứ quân. Mẫu thân lại là nữ tướng quân uy dũng nhất triều đình. Coi như gia thế của hắn đủ hiển hách đi. Khuôn mặt giống phụ thân, hoa nhường nguyệt thẹn. Khi nam trang thì anh tuấn tiêu sái, khi vận nữ phục thì kiều mị hấp dẫn, so với tỷ tỷ của mình không khác biệt là bao. Chỉ duy nhất có một điều khiến hắn phiền muộn, đó chính là cái tên của mình. Tương Tư cô nương thì nghe còn được, nhưng Tương Tư công tử thì ... :sad:
Từ nhỏ, tỷ đệ của hắn đã là bạn thân của công chúa. Người con gái xinh đẹp hoạt bát đó luôn khiến hắn quý mến. Khi nàng giả nam trang thì cũng dễ thương như khi làm nữ nhi vậy. Hắn luôn yêu thích nàng với bất cứ hình dáng nào. Trên đời này, có lẽ chỉ có nàng mới hợp với hắn mà thôi. Hắn muốn lớn lên mình sẽ lấy Bảo Ngọc làm vợ, nếu nàng nguyện ý, hắn cũng có thể làm thê tử gả cho nàng cũng được. Nhưng Bảo Ngọc chỉ xem lời của hắn như một trò đùa. Không sao, nàng vẫn còn trẻ con, hắn sẽ đợi nàng trưởng thành.
Tỷ tỷ Hoài Lang của Tương Tư cũng có cùng một nỗi khổ giống hắn. Gương mặt hai đứa giống nhau đến nỗi lúc nhỏ mẫu thân cũng không phân biệt. Đến lúc hai người trưởng thành thì mới phát hiện cả hai bị đặt tên nhầm rồi. Hoài Lang, thật là một cái tên chỉ giành cho nam nhân.
Tỷ tỷ của hắn rất giống mẫu thân, lớn lên trở thành một anh thư võ kiệt, trí dũng song toàn. So với hắn, khi mặc nam trang thì có phần còn khí khái oai nghiêm hơn. Việc thừa kế Quách gia quân và Trình phiên thổ, cứ để cho tỷ tỷ cũng được. Mơ ước của hắn là được gả cho công chúa, ở nhà làm hiền thê nhàn nhã không phải lo thứ gì.
Nhưng cuộc đời vốn không bao giờ được như ý. Trong lúc hắn khổ công chờ đợi công chúa trưởng thành, thì nàng lại đem trái tim mình cho một kẻ khác. Xú nam nhân mặt mày tỏ vẻ lạnh lùng cái gì? Còn không biết làm công chúa cười vui vẻ thì có tư cách gì ở bên cạnh nàng chứ.
Được rồi, đấu võ hắn không đánh lại đối phương, vậy thì dùng chút mưu kế để loại bỏ y vậy. Hắn thả mê dược vào phòng Nguyệt Lãnh, dự định mang hắn vào phòng tỷ tỷ mình, vu oan bọn họ. Dù sao tỷ tỷ hung dữ cũng không ai thèm lấy, hắn giúp nàng một đoạn, còn tiện tay đoạt lại Bảo Ngọc.
Kết quả như thế nào? Tên kia quá đáng sợ, đánh hắn thôi còn muốn giết người. Nếu hắn không làm ầm lên kêu cứu, có khi bị diệt khẩu rồi cũng không chừng. “Hu ... hu ... người ta chỉ giỡn thôi mà. Mẫu thân ơi, thả con ra. Xin đừng dụng hình nữa. Hài nhi biết tội rồi.”
Cuối cùng cũng không kịp tiễn biệt Bảo Ngọc. Không biết hai người đó đi đâu, hắn muốn đuổi theo cũng không biết nhắm hướng nào. Để công chúa đi cùng tên mặt lạnh đó, hắn không thể an tâm chút nào. Chỉ không ngờ là một tháng sau, hắn nghe được tin chấn động. Công chúa sẽ bị gả đi Thanh Trà để hoà thân. Lòng hắn tan nát, gạt nước mắt đưa nàng về nhà chồng. Hắn là thần tử, vì quốc gia đại sự nên không có cách nào dám chống lại lệnh vua. Sự việc trọng đại, có thể gây ra chiến tranh giữa hai nước.
Nhưng có tên vô pháp vô thiên, không biết chết là gì chạy tới đối đầu với tứ đại thiên vương, bốn vị tướng quân trong đoàn đưa dâu. Nhìn thái độ liều chết của Nguyệt Lãnh, nhìn những giọt nước mắt của Bảo Ngọc, hắn biết mình đã thua rồi. Việc hắn không dám làm, đã có người làm thế. Bảo Ngọc vì tình riêng, trốn chạy khỏi sứ mệnh quốc gia. Ngay cả những người đuổi bắt, cuối cùng cũng đồng tình bọn họ ở bên nhau. Như vậy hắn còn trông mong gì nữa.
Tỷ tỷ hắn tình nguyện lên đường xuất giá thay công chúa. Hắn thót ruột, chưa từng nghĩ tỷ tỷ sẽ đột ngột đi xa đến như thế, có lẽ cả đời này không thể trở lại. Hắn lo lắng nhìn vào mắt nàng, chợt ồ ra. Thì ra tỷ tỷ cũng đang lo sợ, nhưng nàng lại vì công chúa, vì quốc gia mới nguyện dấn thân mình thôi. Hắn mỉm cười, những nữ nhân bên cạnh hắn đều quá mức cương liệt, dám yêu dám hận, dám nói dám làm. Hắn cũng phải giúp tỷ tỷ một đoạn.
- Đúng vậy, dù sao ở khắp Việt quốc này cũng không ai dám lấy tỷ. Chúng ta đưa nàng đi sang Thanh Trà, trở thành quốc hoạ cho bọn họ đi.
Câu nói của hắn vừa giúp không khí thoải mái hơn, tỷ tỷ cũng hùa theo làm trò, khiến mọi người yên tâm mà đồng ý. Khi tỷ tỷ mặc giá y lên kiệu hoa, cứ ba bước lại quay đầu nhìn lại một lần, tình cảm quyến luyến không nỡ đi. Hắn lại một lần nữa yếu đuối, không đủ dũng khí kêu tỷ tỷ ở lại.
^_^
Hoài Lang trở thành Bảo Ngọc xuất giá sang Thanh Trà. Bảo Ngọc lại trở thành Hoài Lang, nàng cùng Nguyệt Lãnh sống trên Tụ Nghĩa trại, giữa đảo Tây hồ, cũng rất ít khi qua lại tiếp xúc với người ngoài để tránh bị phát hiện.
Gia đình hắn trở về sống ở đất phong của Trình phiên sứ. Tương Tư vĩnh viễn cũng không được đổi tên, phải bắt đầu tiếp quản Quách gia quân của mẫu thân. Đây là đội thuỷ binh lớn nhất của Việt quốc, phải nói tiếp quản không phải là một công việc dễ dàng, khiến hắn đầu tắt mặt tối suốt ngày không được nghỉ ngơi.
Một năm sau, gia thư của tỷ tỷ được gửi về, chỉ toàn kể chuyện tốt. Nàng bước lên ngai cao hoàng hậu của Thanh Trà. Đúng như gởi gắm của mọi người, trở thành khuynh quốc hoàng hậu, khiến Thanh trà nội loạn một phen, đánh nhau tưng bừng. Cứ như thế mỗi tháng lại có một lá thư, kể về sự yêu sủng của hoàng đế đối với hoàng hậu này.
“Bây giờ hoàng cung của Thanh Trà cũng giống như Việt quốc, chỉ có một mình độc sủng hoàng hậu ta đây.”
“Hoàng đế mới xây cho ta một hành cung mùa hè cực kỳ đồ sộ. Có lẽ chín mười năm nữa cũng không hoàn thành.”
Đọc đầy đủ truyện chữ Vạn Niên Bất Biến Nguyệt, truyện full Vạn Niên Bất Biến Nguyệt thuộc thể loại Kiếm Hiệp cực kỳ hấp dẫn và kịch tính tại: Vạn Niên Bất Biến Nguyệt