Chỉ riêng điều này thì cô có thể khẳng định một cách rõ ràng.
Trong số các nhân vật trong“Bông Hoa Dưới Ánh Trăng Tình Yêu”, hoàn toàn không có ai tên là Marsha.
Khi Marsha còn là Masako, trong suốt những tháng ngày nằm viện dài đằng đẵng, cô đã đọc đi đọc lại bộ manga màu đó biết bao nhiêu lần.
Nếu trong số những người qua đường có ai đó là phụ nữ với mái tóc đen và đôi mắt đen giống hệt Masako, hẳn cô đã dừng mắt lại mà nghĩ: “A, có người màu tóc có giống với mình kìa.”
Và nếu cô từng thấy một cái tên như Marsha, chắc chắn cô sẽ tưởng tượng mình là Marsha và cảm thấy như thể bản thân đang sống trong thế giới của “Bông Hoa Dưới Ánh Trăng Tình Yêu”.
Marsha là một nhân vật không thuộc về thế giới của “Bông Hoa Dưới Ánh Trăng Tình Yêu”.
Việc Marsha sống trong gia tộc Bá tước Ikuchi có lẽ cũng là vì tên đầy đủ của Masako là Iguchi Masako.
Một sự trùng hợp đến mức không thể xem là ngẫu nhiên, (có lẽ vị thần của thế giới này đã cho cô được tái sinh vào thế giới mà cô yêu thích). Khiến cô không thể không cảm thấy yêu thương thế giới này ngay từ khi còn bé.
Trong kiếp trước, khi còn bệnh tật, cô không hề tin vào thần thánh. Nhưng trong kiếp này, khi đã trở thành Marsha, cô lại vô cùng tôn kính vị thần của thế giới này và tích cực tham gia vào các hoạt động tình nguyện.
Marsha vẫn là người không quá hòa đồng giống như kiếp trước, nhưng vì cô yêu toàn bộ thế giới quan của “Bông Hoa Dưới Ánh Trăng Tình Yêu”, cô đã chăm chỉ học hỏi mọi thứ từ học vấn, thời trang đến quy tắc xã giao.
Nhờ vậy, danh tiếng của Marsha trong giới thượng lưu là: “Một quý cô thanh lịch.”
Dù sống một cuộc đời không mấy nổi bật nhưng khá suôn sẻ, Marsha vẫn luôn háo hức chờ đợi khoảnh khắc mở màn của “Bông Hoa Dưới Ánh Trăng Tình Yêu”.
Lúc còn là Masako, cô đã đọc đi đọc lại bộ manga ấy đến mức thuộc lòng từng cảnh một, nên nhớ rất rõ thời điểm xảy ra vụ cháy ở nhà hát.
Cho đến sáng hôm đó, cô vẫn vui mừng nghĩ rằng, “Cuối cùng Bông Hoa Dưới Ánh Trăng Tình Yêu cũng bắt đầu rồi nhỉ”, và thực tế là cô đã lén ngồi ở quán cà phê gần nhà hát, háo hức quan sát quang cảnh xung quanh.
Thế nhưng, ngay khoảnh khắc thấy làn khói trắng mảnh mai bốc lên từ nhà hát, Marsha sững người.
Sự thật chỉ mình Marsha biết “vụ cháy này đã khiến nhiều người chết và bị thương”
bất ngờ hiện lên như một thực tại tàn nhẫn.
(Lúc Fiore được Cassian cứu, cô ấy có nhắc đến “cặp vợ chồng già ở bên trong”… họ không sao chứ?)
Chi tiết mà trước đây cô chỉ lướt qua, giờ lại khiến cô bận tâm.
(Không chỉ cặp vợ chồng già. Trong những người thiệt mạng hôm đó, còn ai nữa?… Biết đâu trong số đó lại có người mà mình quen…)
Tim cô đập mạnh thình một tiếng.
Những người bị gộp chung là “nhiều nạn nhân thiệt mạng và bị thương”, dù chẳng liên quan gì đến Marsha thì hẳn cũng có ai đó yêu thương và đau lòng vì họ.
(Mình biết trước sẽ có người chết mà vẫn ngồi đây nhìn như đang xem kịch được sao?!)
Thế giới này giờ đây là hiện thực đối với Marsha. Sự thật “nhiều người thiệt mạng” không phải là điều có thể dễ dàng bỏ qua.
Chợt nhận ra mức độ nghiêm trọng của sự việc, cảm giác tội lỗi khiến Marsha không thể ngồi yên được nữa.
(Nếu hành động bây giờ, chắc vẫn có thể cứu được nhiều người!)
Cô bật dậy khỏi ghế đầy quyết tâm, khiến nhân viên quán cà phê nhìn cô đầy ngạc nhiên, nhưng đây không phải lúc để đội lên chiếc mặt nạ “quý cô thanh lịch”.
Marsha lao đến nhà hát. Làn khói trắng mỏng ban nãy giờ đang chuyển dần thành khói đen, nhưng dường như chưa có ai nhận ra.
Cô xông thẳng vào nhà hát, vừa chạy vừa gào lên thúc giục mọi người sơ tán.
“Cháy rồi! Mau sơ tán đi! Cháy rồi!!”
Nếu muốn mọi chuyện diễn ra theo cốt truyện, thì lẽ ra cô chỉ nên ngồi yên mà quan sát từ xa.
―――Cô hiểu rõ điều đó.
Nhưng cô không thể giả vờ như không biết gì.
Vì biết nơi này chính là bối cảnh mở đầu của“Bông Hoa Dưới Ánh Trăng Tình Yêu” nên cô đã đến nhà hát này nhiều lần.
Với trái tim của một fan cuồng, cô đã ghi nhớ từng chi tiết cấu trúc của nhà hát.
Khi đèn đột ngột tắt khiến nhân viên nhà hát hoảng loạn, Marsha đã bình tĩnh chỉ dẫn một cách chính xác, giúp sơ tán khán giả mà không tạo ra hỗn loạn.
Cô ưu tiên đưa người già, phụ nữ và trẻ nhỏ ra trước, sau khi phần lớn khán giả đã thoát ra ngoài an toàn, cuối cùng cô mới có thể thở phào nhẹ nhõm.
(Cassian và Fiore đã gặp được nhau chưa nhỉ?)
Có chút dư thời gian để nghĩ lại cốt truyện, Marsha đảo mắt tìm kiếm giữa dòng người sơ tán và nhận ra không thấy bóng dáng Fiore đâu cả.
Mái tóc màu hồng lượn sóng của cô ấy hoàn toàn không xuất hiện giữa biển người này.
(Không lẽ Fiore vẫn còn ở bên trong? Dù ngọn lửa đã lan rộng đến vậy? —Dù biết trước bi kịch này, mình lại định đứng ngoài quan sát ?! Nếu cô ấy đang gặp nguy hiểm, thì đó là lỗi của mình!)
Marsha hoảng loạn vì cảm giác tội lỗi và lao trở lại vào nhà hát đang bốc cháy.
(Chỉ một chút nữa thôi. Nếu đúng theo cốt truyện, ở gần khu vực này Fiore sẽ gặp được Cassian. Cassian chắc chắn sẽ cứu cô ấy, nên chỉ cần tìm thấy Fiore, mình cũng sẽ rút ra ngay.)
Nghĩ vậy, cô đè nén trái tim đang thấp thỏm và quyết định đợi Fiore thêm một chút.
“Cô có sao không?!”
Trong hành lang tối tăm, cô bất ngờ bị nắm lấy tay và quay người lại, đó là Cassian.
“Nhanh lên! Lối ra ở hướng này!” Cassian nắm tay định kéo đi, khiến Marsha hoảng hốt.
“Tôi không sao! Hình như vẫn còn một cô gái ở sâu bên trong. Tôi nghe thấy tiếng cầu cứu! Làm ơn, xin hãy cứu cô ấy!”
Nếu Marsha được cứu trước Fiore, thì việc cứu Fiore sẽ bị chậm trễ.
Dù Martha cố gắng thuyết phục Cassian một cách tuyệt vọng, nhưng Cassian chỉ nói “Còn cô thì…” rồi ngậm miệng lại, sau đó dùng sức kéo tay cô, đưa ra ngoài một cách cương quyết.
“Khoan đã! Bên trong vẫn còn người mà—!” Marsha cố nài nỉ, nhưng Cassian với vẻ mặt bất lực, chỉ tay về phía trước “Ý cô là cô gái đó à? Có vẻ cô ấy cũng được cứu rồi.”
Nhìn theo hướng tay anh chỉ, Marsha thấy một cô gái đang được cứu ra, quấn chiếc khăn ướt trên đầu.
Từ khe hở của tấm chăn hiện ra mái tóc màu hồng, đôi chân Marsha như nhũn ra.
(Tạ ơn trời… Fiore an toàn rồi.)
Cảm giác nhẹ nhõm như mọi căng thẳng tích tụ bỗng chốc tan biến, nước mắt Martha tuôn trào không thể kìm lại.
―――Đó chính là khoảnh khắc lần đầu Marsha và Cassian gặp nhau.
Nơi lẽ ra Cassian và Fiore sẽ gặp nhau, giờ đã trở thành nơi Cassian gặp Marsha.
Việc câu chuyện bị thay đổi rõ ràng do Marsha.
Tuy có cảm thấy tội lỗi vì đã làm thay đổi cốt truyện, nhưng Martha không hối hận.
Vì trong vụ cháy lớn đến mức khiến cả nhà hát sụp đổ, không một ai thiệt mạng.
Nếu dù chỉ có một người thiệt mạng, thì Marsha chắc chắn sẽ không thể nào tiếp tục tận hưởng câu chuyện ấy, và suốt đời sống trong cảm giác dằn vặt tội lỗi.
Dù đã có được một cơ thể khỏe mạnh ở kiếp này, cô không muốn sống một cuộc đời với tâm trí bị hủy hoại.
Dù đã phá vỡ khoảnh khắc định mệnh nơi Cassian và Fiore lẽ ra sẽ gặp nhau, nhưng họ là hai nhân vật chính mà.
Chắc chắn rồi họ sẽ gặp lại nhau trong một cuộc gặp định mệnh khác và đến được với nhau thôi, Marsha tin như thế.
Vì cô không muốn nghĩ rằng việc mình cứu những người trong nhà hát là một sai lầm.
Nhưng câu chuyện... đã thay đổi.
Cassian đã hiểu lầm rằng việc Marsha van xin anh cứu Fiore trong đám cháy hôm đó là vì tính cách cao quý của Martha.
“Trong hoàn cảnh bị dồn vào đường cùng, con người thường chỉ biết tìm cách cứu lấy bản thân. Vậy mà ngay cả lúc ấy, tiểu thư Marsha vẫn có thể nghĩ đến người khác... Cô ấy quả là một người can đảm và nhân hậu. Tôi không thể không say đắm cô ấy được...”
Giống như khi từng bị cuốn hút bởi tính cách của Fiore trong “Bông Hoa Dưới Ánh Trăng Tình Yêu”, lần này, Cassian đã phải lòng hình ảnh Marsha trong lòng mình. Những lá thư tình cháy bỏng cùng những bó hoa tươi thắm được gửi đến mỗi ngày.
(Những lá thư này vốn không phải là dành cho mình...)
Nhưng Marsha vẫn không thể ngừng việc đọc đi đọc lại những lời yêu thương tha thiết từ Cassian.
Cassian chính là người mà từ khi Martha còn là Masako đã đơn phương yêu sâu đậm. Nếu cô nói không vui thì đó là nói dối.
Thế nhưng Marsha hiểu rõ rằng, cô không phải là nữ chính của thế giới này.
Cô sợ hãi khi nghĩ đến việc tin tưởng Cassian và để bản thân yêu anh.
Dù Cassian có thì thầm: “Tiểu thư Marsha chính là định mệnh của đời tôi”, Marsha vẫn từ chối mãi không ngừng, dù trong lòng rung động: “Thưa ngài Cassian... chắc chắn sẽ có một người xứng đáng hơn tôi rất nhiều đang chờ ngài ngoài kia.”
Nếu chỉ dừng lại ở sự ngưỡng mộ, thì còn có thể từ bỏ được.
Nhưng một khi đã yêu... thì cô sẽ không thể nào rời bỏ Cassian được nữa. Và sau đó, chỉ còn lại sự tuyệt vọng mà thôi.
Marsha cũng biết rõ, trên thế gian này sẽ chẳng có ai tuyệt vời hơn Cassian.
Cô đã đè nén trái tim mình, cố gắng từ chối Cassian một cách tuyệt vọng. Nhưng khi Cassian đưa ra chiếc nhẫn Hoa Trăng và cầu hôn cô, tình cảm từ kiếp trước mà cô dồn nén bao lâu nay cuối cùng đã dâng trào.
Chiếc nhẫn Hoa Trăng chính là biểu tượng của “Bông Hoa Dưới Ánh Trăng Tình Yêu”.
Nếu là lời cầu hôn với chiếc nhẫn tuyệt vời như thế này… biết đâu đó là tình cảm thật lòng, là định mệnh thật sự.
――――Marsha đã dại dột mà lầm tưởng như thế.