– 16:30, ngày 24 tháng 12 năm 1905, Thượng Hải, tại bệnh viện Quảng Nhân trên đường Avenue, Tô Giới công cộng.
Thịnh Thanh Nhượng ra đời.
Y tá bọc kín đứa trẻ mới sinh đưa tới bên giường sản phụ cho mẹ đẻ nhìn qua, sau đó giao cho người giúp việc nhà họ Thịnh vừa đến.
Vào đông, ban ngày ngắn, lúc người giúp việc mang anh trở lại dinh thự nhà họ Thịnh trên đường Tĩnh An Tự, hoàng hôn đã nuốt trọn cả căn nhà.
Chuông điện ngoài cửa lớn vang lên, ông Thịnh ngồi trên sô pha, nhoài người về phía trước rũ tàn thuốc lá, bà Thịnh ngồi im lìm trên ghế mây, lông mày nhướn lên, đám trẻ con trên tầng hai vén rèm nhìn ra ngoài, nhìn người hầu ôm một đứa bé xa lạ băng qua cơn gió đêm giá rét của đêm đông vào nhà.
– 06:24, ngày 14 tháng 9 năm 1987, bệnh viện Hoa Sơn, đường Ô Lỗ Mộc Tề Trung, Thượng Hải.
(*) Ô Lỗ Mộc Tề Trung là đường kéo dài từ khu tập hợp đến khu Tĩnh An, Thượng Hải.
Tông Anh ra đời.
Tia nắng ban mai xuyên qua cửa sổ thủy tinh rọi sáng hành lang, bà Phương trắng đêm không ngủ, nghe y tá nói Nghiêm Mạn đẻ, bà đứng dậy khỏi ghế dài, gọi điện thoại thông báo cho Tông Khánh Lâm.
——— ∞ ———
– Ngày 13 tháng 12 năm 1912, tại nhà nhà bác cả của Thịnh Thanh Nhượng ở Hồng Khẩu, Thượng Hải.
Năm này, Phổ Nghi, người lãnh đạo quốc gia, công bố chiếu thư thoái vị, Thịnh Thanh Nhượng sống nhờ ở nhà bác cả đã năm năm.
Anh bảy tuổi, từ khi biết ghi nhớ, ngày lại ngày, trong nhà chỉ có khói thuốc lượn lờ và tiếng mạt chược, tan học không có người nấu cơm, trong túi không có lấy một xu, phải trốn vào phòng bếp ăn cơm thừa từ buổi trưa.
Cẩn thận dẫm lên ghế, lấy bát sứ ra khỏi chạn bếp, mùi thuốc lá và nước hoa chợt bay tới, một bạt tai giáng xuống, đầu tiên va phải cửa chạn bếp, sau đó vấp chân, ngã khỏi ghế, đầu đập xuống đất.
Bát cơm vừa xới rơi xuống vỡ tan tành, toàn bộ cơm đổ cho mặt đất lạnh băng.
Bác gái hùng hổ chửi anh: “Đồ ăn trộm! Ai cho phép mày ăn?!” Chửi xong lại lôi anh đứng lên tiếp tục đánh.
Năm năm nơm nớp lo sợ ép ra bản lĩnh đoán ý qua nét mặt, chỉ nhìn nét mặt bác gái, anh liền biết trận mạt chược hôm nay thắng hay thua, có thể đoán được hôm nay có bị đánh không, cũng bởi vậy mà trở nên mẫn cảm hướng nội, không dám cãi lại, đã thế còn không có sức đánh trả, vùng vẫy cũng chỉ phí công.
Đôi khi không nhịn được cũng chạy ra ngoài khóc, đứng trong gió lạnh tiêu điều, trên đường phố trống vắng, xung quanh mờ mịt, nhưng làm thế nào cũng không đi được.
– Ngày 13 tháng 22 năm 1990, chung cư 699.
Năm này, Đông Đức và Tây Đức hợp nhất, Á Vận Hội lần thứ 11 tổ chức, tuyến tàu điện ngầm số 1 của Thượng Hải chính thức khởi công xây dựng, Tông Anh ba tuổi, còn chưa vào nhà trẻ.
Trong nhà máy ghi âm hát “Tình duyên xa mà gần, khiến đôi ta quấn quít trọn đời…”, Tông Anh ngồi xổm bên năm cuộn băng cát sét bị phá hỏng hoàn toàn, bị bà Phương bắt tại trận.
Bà Phương nói: “Mẹ cháu lập tức sẽ đến mắng cho một trận.”
Cô bé sợ tới mức nhanh chóng nhét băng cát sét vào hộp giấy, Nghiêm Mạn từ thư phòng đi tới, cầm một xấp luận văn hỏi cô bé: “Con rùa trên giấy là ai vẽ?”
Cô bé chỉ con mèo đang nằm trên thảm nghịch bút dạ màu, Nghiêm Mạn nghiêm mặt, cô bé vội vàng bổ sung: “Không phải nó!”
Nghiêm Mạn dở khóc dở cười, chỉ có thể in lại, lại bảo cô bé về sau không được nói dối, không được không biết chừng mực gây thêm phiền toái cho người khác. Tông Anh chỗ hiểu chỗ không gật đầu, mất một lúc lâu, cuối cùng cuốn đem đống băng cát sét bị kéo ra cuộn trở lại.
——— ∞ ———
– Ngày 14 tháng 9 năm 1917, Thượng Hải.
Năm này, Trương Huân khôi phục ngai vàng thất bại, đại chiến thế giới lần thứ nhất vẫn chưa chấm dứt, thành phố đặc biệt Thượng Hải thành lập, Đại Thế Giới hoàn thành (*), công ty Tiên Thi khai trương (*), Thịnh Thanh Nhượng lên trung học, vì suy dinh dưỡng, ngất xỉu trong tiết thể dục.
(*) Đại Thế Giới: Tức Trung tâm Giải trí Đại Thế Giới, chuyên tổ chức các chò trơi xiếc, ảo thuật, hí khúc Nam Bắc… (Hí khúc: các loại kich truyền thống, kết hợp hát và múa của Trung Quốc)
(*) Công ty Tiên Thi: công ty bách hoá tự thành lập đầu tiên của Thượng Hải.
– Ngày 14 tháng 9 năm 1995, Thượng Hải.
Năm này, Tổ chức Thương mại Thế giới thành lập, quốc gia bắt đầu thi hành chế độ một tuần nghỉ hai ngày, Windows 95 phát hành, Tông Anh vào tiểu học.
Sinh nhật hôm đó, cô vĩnh viễn mất đi Nghiêm Mạn.
——— ∞ ———
– Ngày 20 tháng 8 năm 1919, Thượng Hải.
Năm này, một trận chiến chấm dứt, Hội nghị Hoà bình Paris triệu tập các nước đến họp, Thịnh Thanh Nhượng chuẩn bị thi vào viện luật pháp của Đại học Đông Ngô.
Thiếu niên 14 tuổi đã học được cách lặng lẽ xử lí vết thương, ngoài chấp nhận và nhẫn nại, còn học được tích trữ sức mạnh.
Cơn gió mùa hạ thổi tung trang sách trên bàn, ngoài cửa sổ, một chú chim bồi hồi trên cây hải đường, nó đỗ lại trong chốc lát, cuối cùng vỗ cánh bay đi, rời khỏi khoảnh sân nho nhỏ này.
– Ngày 10 tháng 8 năm 1997, Thượng Hải.
Năm này, Hồng Kông trở về, Tông Anh xin nhảy lớp.
——— ∞ ———
– Ngày 24 tháng 12 năm 1923, Paris.
Người Pháp chuẩn bị bữa tiệc lớn nghênh đón đêm Giáng Sinh, Thịnh Thanh Nhượng vì không trả được tiền thuê nhà, bị chủ cho thuê nhà đuổi đi.
Xách hành lý bước ra khỏi căn nhà không đến 10 mét vuông, nghênh đón anh là cơn gió đêm lạnh lẽo và đường phố Paris trống trải.
– Ngày 24 tháng 12 năm 2001, Thượng Hải.
Đêm Giáng Sinh, bạn học đều về nhà, cả Thượng Hải tràn ngập không khí mê say.
Tông Anh trọ ở ký túc xá trường, úp một bát mì, bật đèn bàn, mở sách chuyên đề trên bàn ra đọc.
——— ∞ ———
– Ngày 8 tháng 9 năm 1925, Paris.
Thịnh Thanh Nhượng kết thúc công việc về nhà, chuẩn bị luận văn thâu đêm.
– Ngày 8 tháng 9 năm 2003, Thượng Hải.
Tông Anh hoàn thành thủ tục nhập học, chính thức vào Viện Y Học.
——— ∞ ———
– Ngày 21 tháng 9 năm 1930, Thượng Hải.
Thịnh Thanh Nhượng lấy được giấy chứng nhận hội viên của đoàn luật sư Thượng Hải.
– Ngày 21 tháng 9 năm 2008, Thượng Hải.
Tông Anh tham gia cuộc thi viết Y Học Tổng Hợp Tư Cách Bác Sĩ năm 2008.
——— ∞ ———
– Ngày 7 tháng 10 năm 1932, Thượng Hải.
Thịnh Thanh Nhượng biện hộ cho công nhân bị nợ lương, kéo dài đến ngày này tháng sau, cuối cùng thắng lợi.
– Ngày 7 tháng 10 năm 2010, Thượng Hải.
Tông Anh tham gia cuộc phẫu thuật thần kinh đầu tiên trong đời, thuận lợi hoàn thành.
——— ∞ ———
– 21:20, ngày 11 tháng 7 năm 1937, Chung cư 699, Thượng Hải.
Kết thúc một cuộc xã giao của giới giáo dục, Thịnh Thanh Nhượng về nhà, bật đèn hành lang, đổi giày, đun nước nóng, tắm rửa, ngồi bần thần trên sô pha.
10 giờ đúng, đèn hành lang bỗng nhiên vụt tắt.
– 21:20, ngày 11 tháng 7 năm 2015, chung cư 699, Thượng Hải.
Tông Anh làm xong công việc ở hiện trường về nhà, bật đèn hành lang, đổi giày, đun nước nóng, tắm rửa, ngồi bần thần trên sô pha.
10 giờ đúng, đèn hành lang nhấp nháy, di động rung lên, cô nhận được nhiệm vụ khẩn cấp và ra khỏi nhà.
——— ∞ ———
— 17:30, ngày 11 tháng 3 năm 2016, tại một hiệu sách trên đường Hồ Nam, khu Từ Hối, Thượng Hải.
Ở thư viện Thượng Hải gần như cả ngày, Thịnh Thanh Nhượng mới ra về, không bao lâu, thấy một cánh cửa sắt màu đen, rẽ vào là một hiệu sách có vườn hoa.
Nhiều ngày qua, nhiệt độ phía Nam giảm xuống trên diện rộng, nhưng dẫu tiết trời mùa xuân còn se lạnh, vẫn nghênh đón hoa nở.
Đã 135 ngày trôi qua kể từ sáng sớm ngày 28 tháng 10 năm 2015 đến giờ, trong khoảng thời gian này đã xảy ra rất nhiều chuyện mới mẻ, điều khác biệt lớn nhất so với lúc trước là – anh rốt cuộc có thể đi dưới ánh nắng chói chang, quan sát thời đại xa lạ này.
Hết thảy đều mới mẻ, nhưng nếu muốn sống ở đây như người bình thường, thủ tục khá rườm rà.
Có điều, chính sách giải quyết hộ khẩu mới đã ra đời, vấn đề thân phận cũng không phải không có khả năng giải quyết.
Hiệu sách đốt hương, âm nhạc nền thư giãn, mọi người hoặc im lặng đọc sách, hoặc ngồi nhấm nháp cà phê, khung cảnh an nhàn mà chỉ thời đại hòa bình mới có.
Anh lại thấy trên giá sách một quyển sách bìa nâu, nội dung kể về cựu chiến binh thời kháng chiến, anh lật qua trang ghi tên sách, xem lướt qua mục lục, một cái tên quen thuộc nháy mắt nổi bật giữa mười mấy cái tên.
Đối chiếu với số trang, anh nhanh chóng lật đến trang 157, trên trang giấy là hàng chữ in hoa thể Tống cỡ số 4.
Đối tượng phỏng vấn: Thịnh Thanh Hoà.
Thịnh Thanh Nhượng đọc lần lượt, dường như nghe đối phương mặt đối mặt kể về chiến dịch mình từng tham gia.
Cuối cùng, người soạn sách hỏi chuyện cũ liên quan đến gia đình ông, ông chậm rãi kể lại.
Khi ông nói đến đoạn “Tôi còn có một anh ba, trong thời gian Thượng Hải gặp chiến tranh, anh ấy vội vàng dời nhà máy lùi sâu vào mạn trong, do đó chết trên biển. Khi đó tôi đánh giặc ở tiền tuyến, nghi ngờ anh ấy làm chuyện vô dụng, nhưng sau này nghĩ lại, việc bảo tồn thực lực hậu phương, chi viện tiền tuyến, chung quy phải có người làm, nếu sống đến bây giờ, anh ấy hẳn đã 96 tuổi”, Thịnh Thanh Nhượng không kìm được siết chặt quyển sách trong tay.
Sau 10 giờ tối ngày 27 tháng 10 năm 1937, anh đã “chết” tại thời đại ấy, không còn được gặp lại mặt trời mọc ngày 28 tháng 10 năm 1937.
Thay vào đó, anh nhìn thấy ánh ban mai ngày 18 tháng 10 năm 2015, nghênh đón một ngày hoàn toàn mới ở thời đại này.
Nhớ tới cái đêm ánh lửa ngập trời ở Áp Bắc, lòng anh vẫn còn khiếp sợ, nếu Tông Anh không ở bên anh, nếu không vì đưa Tông Anh về thời đại của cô, anh rất có thể không kiên trì được đến 10 giờ tối, cứ thế chết trong biển lửa ở Áp Bắc…
Thoạt nhìn anh đưa Tông Anh trở lại năm 2015, nhưng trên thực tế, Tông Anh mới là người dẫn anh về nơi này.
Thịnh Thanh Nhượng tiếp tục lật sang các trang sau, nhìn thấy một loạt ảnh cũ.
Có ảnh chụp một mình khi Thịnh Thanh Hoà còn là trẻ con, có ảnh hồ sơ lúc tòng quân thời niên thiếu, có ảnh chụp chung với các chiến hữu, có ảnh kỷ niệm trước khi nhà họ Thịnh mỗi người một ngả… Tấm cuối cùng rốt cuộc biến thành ảnh màu, đây là tấm ảnh chung của một đại gia định, ngồi đằng trước là Thịnh Thanh Hoà và vợ, phía sau là con trai, con gái, cháu chắt đầy đàn.
Quyển sách này là sách đã tái bản chỉnh lý, thời gian phỏng vấn là năm 2001, khi đó Thịnh Thanh Hoà đã 95 tuổi, trong ảnh, tóc anh ta đã trắng xoá, trên khuôn mặt tràn đầy nếp nhăn có niềm vui, nỗi buồn đắp xây theo năm tháng.
Thịnh Thanh Nhượng khép sách lại, đặt về chỗ cũ.
Di động trong túi đột nhiên rung lên, anh lấy ra nhìn, là tin nhắn Tông Anh gửi tới, nói đã tan ca, hỏi anh đang ở đâu.
Thịnh Thanh Nhượng nhắn cho cô định vị.
20 phút sau, Tông Anh đến.
Thịnh Thanh Nhượng đang đứng trước chồng sách, lật một quyển sách tiếng nước ngoài bìa cứng thật dày.
Trên bìa sách màu đen in bốn chữ mạ vàng: “The book of answers”.
Tông Anh lặng lẽ bước đến bên anh, tiện tay cầm một quyển, ngẩng đầu nhìn thoáng qua hướng dẫn sử dụng sách đáp án đặt trên chồng sách…
“Khép sách lại, đặt trong tay, nhắm mắt lại, tự hỏi một vấn đề trong đầu, giữ sách, vuốt khẽ mép trang sách, nếu cảm giác thời cơ đến, mở sách ra, trang đó chính là đáp án.”
Cô đặt sách xuống, bỗng quay đầu hỏi Thịnh Thanh Nhượng, lúc này đang mải mê đọc sách: “Anh đang nghĩ vấn đề gì vậy?”
Lúc này, Thịnh Thanh Nhượng mới nhận ra cô đã đến bên mình, anh mím môi suy nghĩ, trả lời: “Mấy phút trước đã nhắn cho em rồi.”
Tông Anh nhớ lúc dừng xe, di động quả thật có rung một cái, nhưng cô không mở ra xem ngay.
Cô đang định lấy di động, Thịnh Thanh Nhượng lại đưa quyển sách trong tay cho cô: “Không lật qua xem thế nào sao?”
Tông Anh ngẩng đầu, nhìn trực diện vào mắt anh, sau đó nhắm mắt lại, ngón cái vuốt qua mép trang sách, mấy phút sau, cô mở mắt ra.
Cả trang, trừ khung trang trí, chỉ in một từ đơn nho nhỏ – “YES”.
Anh cụp mắt mỉm cười: “Em xem tin nhắn di động đi.”
Tông Anh mở hộp thư, tin nhắn mới nhất là: “Will you marry me?”
Anh giơ sách lên hỏi cô: “Muốn lật lại không?”
Tông Anh mỉm cười lắc đầu.
– Will you marry me?
– YES.
—
Hiệu sách Thượng Hải
The book of answers:
CÂU CHUYỆN NHỎ:
1, Thịnh tiên sinh và lần đầu tiên không thành công. (1)
Thịnh tiên sinh lần đầu tiên đến cửa hàng tiện lợi.
Trông thấy mọi người đều cầm một thứ to bằng nửa quyển nhật ký quẹt một cái liền thanh toán thành công.
Thịnh tiên sinh cảm thấy quá thần kỳ.
“Tích” một tiếng liền thanh toán thành công! Đây là khoa học kỹ thuật hắc ám gì vậy?!
Sau khoảng hai tháng, Thịnh tiên sinh rốt cuộc được kim chủ cấp cho một chiếc di động.
Đúng, quả không sai.
To bằng nửa quyển nhật ký, có màn hình thủy tinh.
Thịnh tiên sinh cất kỹ di động, chọn xong đồ ăn vặt, đi đến quầy thu ngân, tỏ ra hiểu biết, đưa màn hình di động về phía nhân viên cửa hàng, hỏi: “Chào anh, tôi có thể trả tiền bằng thứ này đúng không?”
Nhân viên cửa hàng nói: “À, có thể, anh mở app ra trước đã.”
Hửm? App? Thịnh tiên sinh suy nghĩ. Đó là gì? Khoa học kỹ thuật ma quỷ!
Nhân viên cửa hàng tốt bụng xem giúp anh, lấy làm tiếc nói: “Anh ơi, anh chưa cài app.”
Thịnh tiên sinh nói: “Vậy phiền anh cài giúp tôi.”
Nhân viên cửa hàng ngẫm nghĩ: A, dù sao cũng nhàn rỗi, coi như giúp đỡ người già vậy. Vì thế anh ta download app, bảo Thịnh tiên sinh cài số thẻ ngân hàng cố định.
Thịnh tiên sinh tìm thẻ ngân hàng kim chủ đưa! Hưng phấn làm theo hướng dẫn, nhập số điện thoại và thời hạn có hiệu lực!
Một cái khung đột nhiên xuất hiện.
App nói: “Hãy nhập số điện thoại dự bị.”
Thịnh tiên sinh nhanh chóng nhập số điện thoại của mình vào.
App nói với anh: “Không chính xác!”
Thịnh tiên sinh nhanh trí nhập số di động của Tông Anh.
App nói: “Đúng rồi! Nhưng mã xác minh thì sao!”
Mã xác minh.
Lại là cái quái gì vậy!
Thịnh tiên sinh ngủm.
2, Thịnh tiên sinh và lần đầu tiên không thành công (2).
Gần chung cư 699 có một trường học. Một trường học đào tạo ngôi sao.
Thịnh tiên sinh không có hứng thú với ngôi sao, nhưng lại có hứng thú với máy bán hàng tự động trong trường học ngôi sao.
Đó là một chiếc máy như thế nào nhỉ? Thịnh tiên sinh nghĩ – Vì sao nó có thể tự nhả đồ uống ra? Ấn nút, “Cạch”, đồ uống liền rơi ra.
Một ngày nọ, Thịnh tiên sinh có được cơ hội thực tiễn.
Chờ một bé trai mua xong rời đi, anh tiến lên phía trước, cẩn thận quan sát một phen.
Đèn sáng, ừm, máy móc bình thường.
Thịnh tiên sinh tỏ ra lõi đời, lấy ra một đồng xu nhét vào, một âm thanh giòn giã vang lên, là tiếng chiếc máy này ăn tiền xu, trong trẻo êm tai. Nhét tiền xu xong, thuận lợi tiến hành giai đoạn chọn đồ uống, Thịnh tiên sinh nhanh chóng đưa mắt nhìn qua cửa kính, liếc một cái liền thấy được lon nước đào mật ong kia!
Lon! Nước giải khát! Vị đào mật ong! Giống! Tông kim chủ!
Chính nó!
Nhanh chóng! Ấn! Nút!
Ơ? Vì sao không nhả? Mau nhả đồ uống đi chứ.
Máy bán hàng tự động lười biếng trợn mắt nhìn Thịnh tiên sinh.
Anh không biết chữ à, nhét tiền gì vào mà đòi uống nước đào mật ong.
Thịnh tiên sinh ngủm.
Không, Thịnh tiên sinh chưa ngủm.
Thịnh tiên sinh ngoan cường ngẩng đầu nhìn giá hàng, tiếp tục chọn loại khác, chọn Fanta vị cam.
Ấn nút.
Cạch một tiếng! Rơi ra!
Thịnh tiên sinh kích động xoay người nhặt lên, ra vẻ bình tĩnh hớp một ngụm.
Cầm chắc móc kéo, lắc lắc.
Học dáng vẻ của Tông kim chủ, móc ngón trỏ vào móc, dùng sức kéo.
“Cách” một tiếng.
Hơi lạnh nhẹ nhàng phun vào đầu ngón tay.
Thành, thành, thành công!
Nhưng nắp lon đồ uống rất bất mãn về chuyện mình bị kéo ra, vì thế nó trợn mắt xem thường Thịnh tiên sinh, căm giận nhả bọt điên cuồng.
Bị máy bán hàng tự động và Fanta liên hợp bắt nạt, Thịnh tiên sinh luống cuống, ngủm.
3, Thịnh tiên sinh và lần đầu tiên không thành công (3)
Chung cư 699 có một cổng bảo vệ điện tử.
Tiếng Anh gọi nó là nhân viên bảo vệ electronic.
Hễ là chuyện liên quan đến từ then chốt này, 99% là Thịnh tiên sinh lại mù tịt.
Câu chuyện xảy ra tại một tối sau khi Thịnh tiên sinh lấy chìa khoá dự bị ở tủ cạnh cửa.
Đối mặt với cửa điện tử, Thịnh tiên sinh nhìn trái ngó phải.
(cười ngặt nghẽo rồi xem tiếp)
Ồ, vì sao không có ổ khoá?
Cái khung có một loạt con số này là gì. Số điện thoại sao?
Thịnh tiên sinh vươn đầu ngón tay, chọc bàn phím số.
Gọi vào số di động của Tông kim chủ.
Không có phản ứng.
Vậy đây nhất định là bàn phím mật mã!
Thịnh tiên sinh nhanh trí nghĩ sang hướng khác.
Chỉ cần nhập mật mã là mở được cửa!
Nhưng mật mã gồm bao nhiêu số nhỉ?
Không xác định được số lượng, nếu sắp xếp tổ hợp 10 con số, vậy phải sắp xếp đến bao giờ?
Trước tiên giả sử là mật mã 4 số đi!
Thịnh tiên sinh cố gắng thử.
Chọc, chọc, chọc.
Cửa điện tử bị chọc không vui, trừng mắt liếc Thịnh tiên sinh, tự nhủ: Hừ, đồ ngốc.
Ngay khi cửa điện tử chuẩn bị phản kháng, sau lưng Thịnh tiên sinh đột nhiên xuất hiện một học sinh tiểu học!
Cô nhóc kiễng chân, lấy ra một chiếc thẻ nhỏ vỗ lên thiết bị cảm ứng.
Tích!!!!!!!!!!!!!
Cửa điện tử phát ra một tiếng “tích” vui sướng hưng phấn, chỉ thuộc về thiết bị công nghệ điện tử hiện đại.
Thịnh tiên sinh trợn mắt há miệng.
Cô nhóc học sinh tiểu học thản nhiên sải bước vào chung cư.
Nói tuy chậm nhưng xảy ra rất nhanh, Thịnh tiên sinh nhanh chóng duỗi chân chặn cửa, đồng thời nhanh chóng lách vào.
Cô nhóc học sinh tiểu học ăn kẹo, hát ngâm nga chờ thang máy hạ xuống.
Thịnh tiên sinh nghĩ, nếu không có cô nhóc này thì anh nguy mất.
Tiến vào thang máy, Thịnh tiên sinh đứng bất động.
Cô nhóc học sinh tiểu học đột nhiên liếc anh, nói: “Tầng 5, cám ơn chú.”
Thịnh tiên sinh nghĩ: Vì sao lại là chú ấn chứ?
Học sinh tiểu học dùng ánh mắt nói: Bởi vì chú cao chứ sao!
Thịnh tiên sinh cẩn thận ấn đúng tầng 5, 6.
Đèn chỉ thị sáng lên.
Thịnh tiên sinh thở phào nhẹ nhõm.
Anh liếc tấm thẻ trong tay cô nhóc, đột nhiên nhớ ra trên chùm chìa khoá dự bị của mình cũng có một cái!
Anh nhanh chóng lấy chùm chìa khóa ra, nhìn qua.
Cô nhóc học sinh tiểu học cũng kiễng chân ngửa đầu nhìn, lại lập tức đứng thẳng lại, nghĩ: Có phải chú này bị ngốc không? Vì sao có thẻ mở cổng mà còn nhập mật mã.
Bị cổng bảo vệ và học sinh tiểu học thay phiên kỳ thị, Thịnh tiên sinh xấu hổ, ngủm.
4, Thịnh tiên sinh vs tàu điện ngầm Thượng Hải (1)
Từ khi đi tàu điện ngầm hiện đại, Thịnh tiên sinh không cần bắt taxi nữa, vì tàu điện ngầm rẻ, còn không làm thịt khách.
Thịnh tiên sinh cảm thấy rất an tâm.
Thịnh tiên sinh có một chiếc thẻ màu lam, mỗi lần quẹt vào máy chặn lối vào, máy sẽ tự động trừ tiền.
Với Thịnh tiên sinh mà nói, chuyện kinh khủng này chỉ khoa học kỹ thuật tiên tiến mới làm được!
Nhưng có một ngày, Thịnh tiên sinh thấy một người đi trước mình, nhẹ nhàng áp cổ tay đến gần thiết bị cảm ứng, rồi cứ thế đi qua!
Thịnh tiên sinh sững sờ vì kinh ngạc.
Đây là thời đại như thế nào? Đi tàu điện ngầm có thể quẹt bằng đồng hồ.
Vì thế, Thịnh tiên sinh cũng thử một chút. Bình tĩnh, tò mò thử áp cổ tay vào!
Thiết bị chặn lối vào không nhúc nhích. Nó lạnh lùng trợn mắt.
Một học sinh tiểu học đứng đằng sau nghĩ: Chú này có vấn đề về đầu óc sao, quẹt đồng hồ làm gì?
Thịnh tiên sinh, ngủm ba giây.
Đây! Là! Đồng! Hồ! Omega! Omega! Rất! Đắt! Tiền!
Đồng hồ đắt tiền như vậy cũng không quẹt được! Vậy đồng hồ có thể dùng để quẹt tàu điện ngầm phải đắt đến mức nào!
Thịnh tiên sinh nhanh chóng lấy di động kim chủ phát miễn phí ra, cố gắng gõ từng nét chữ tìm kiếm.
Không ngờ chỉ cần 99 đồng!
Đúng vậy! 99 đồng!
Thịnh tiên sinh nhanh chóng ấn, ấn, ấn, mua một cái.
Nào ngờ kim chủ lập tức nhận được cuộc gọi nhắc nhở chi phí, chỉ lạnh lùng nói hai chữ: Trả hàng.
Giấc mộng quẹt đồng hồ đeo tay tan vỡ – Thịnh tiên sinh ngủm.
5, Thịnh tiên sinh vs cô nhóc hàng xóm. (1)
Cô nhóc nhà bên bỏ nhà ra đi, cô nhóc học sinh tiểu học này thi xong đàn dương cầm, mẹ cô nhóc lại không khen thưởng. Do vậy, cô nhóc quyết định – Nửa đêm bỏ nhà trốn đi.
Vì rất tức giận nên không đeo cặp sách, cũng không mang ví, ra khỏi cửa mới ngẩn ra.
Nhưng cô nhóc học sinh tiểu học cơ trí đâu dễ dàng bỏ cuộc, nhớ tới chú hàng xóm ngốc nghếch, cô nhóc quyết định qua đó lừa đảo.
Cốc, cốc, cốc – “chú ơi!”
Cốc, cốc, cốc – “chú ơi!”
Thịnh tiên sinh mở cửa.
Cô nhóc học sinh tiểu học hào phóng nói: “Chú ơi, cháu mời chú xem phim nhé!”
Thịnh tiên sinh cảm giác trong chuyện này có âm mưu, hỏi: “Người nhà cháu đâu?”
Cô nhóc học sinh tiểu học nói: “Mọi người ra ngoài, không cho cháu chìa khoá, chẳng lẽ cháu cứ ngồi đây chờ sao? ”
Thịnh tiên sinh tốt bụng nói: “Vậy cháu có thể vào nhà chú chờ.”
Cô nhóc học sinh tiểu học nói: “Không được, mẹ cháu bảo không được tùy tiện vào nhà người khác, vậy nên chúng ta đi xem phim đi. Gần đây có một phim hoạt hình về Tề Thiên Đại Thánh, chú xem chưa?”
Thịnh tiên sinh nói: “Chưa.”
Cô nhóc học sinh tiểu hớn hở nói: “Vậy càng phải xem! Phim cực kỳ hay! Nếu chú không đi xem với cháu, cháu liền nằm trước cửa nhà chú, không đứng dậy!”
Nói thì chậm mà xảy ra thì nhanh, cô nhóc học sinh tiểu học thật sự nằm lăn ra đất ăn vạ: “Ôi, cháu ngã sấp xuống đất rồi, phải có phim xem mới đứng lên được.”
Thịnh tiên sinh không hiểu nổi cách nghĩ của trẻ con bây giờ, nhưng anh không thể để mặc cô nhóc này nằm trước cửa nhà, ngẫm lại thì xem phim cũng không có gì đáng sợ, liền dại dột đồng ý.
Cô nhóc học sinh tiểu học lấy di động của anh, mở weixin, nhanh chóng mua vé, đồng thời gọi một chiếc taxi. Cô nhóc chỉ vào weixin, nói: “Chú ơi, app mà lần trước cháu cài cho chú hay không? Vừa có thể chat, vừa có thể mua vé, lại còn có thể gọi taxi!”
Thịnh tiên sinh: “…”
Xe taxi chạy đến trước cửa, chở một lớn một nhỏ đến rạp chiếu phim.
Cô nhóc học sinh tiểu học thành thạo nhảy xuống xe, quen chân vào thang máy, cầm di động của Thịnh tiên sinh đi lấy vé, bỏng ngô và cả Coca.
Một mình chiếm lấy đồ ăn vặt, cô nhóc học sinh tiểu học nói: “Cháu đặt vé mời chú xem phim, vậy chú đi gắp gấu bông cho cháu đi.”
Thịnh tiên sinh lơ mơ đổi một đống tiền xu, lơ mơ bị cô nhóc kéo tới trước một máy gắp gấu bông.
Cô nhóc học sinh tiểu học chắp tay sau lưng, đứng phía sau chỉ đạo: “Trông thế này thôi, nhưng chú đừng tưởng trò gắp gấu bông này đơn giản, thật ra khó lắm đấy. Chú, cháu bảo này, thành tâm sẽ linh nghiệm, chú phải cầu thần bái phật trước đấy.”
Thịnh tiên sinh tin vào khoa học, cảm thấy cô nhóc đang nói linh tinh, nhưng vì không muốn làm tổn thương “lòng tự trọng” của cô nhóc, anh vẫn vái mấy cái.
Nhưng có lẽ do kỹ thuật vái quá kém, cũng có lẽ do không đủ thành tâm, Thịnh tiên sinh sắp dùng hết xu trò chơi mà vẫn chưa gắp được con gấu bông nào.
Một cool girl đứng cạnh không nhìn nổi, nói: “Anh làm cha kiểu gì vậy? Bỏ ra, để tôi làm cho!”
Cool girl quả là người sinh ra để gắp gấu bông! Cuối cùng đưa ba con gấu bông cho cô nhóc học sinh tiểu học, vung tay áo bỏ đi, không thèm ngoái đầu lại.
Cố bé học sinh tiểu học ôm gấu bông, hoan hô: “A, chị kia giỏi quá! Chị kia giỏi quá!”
Thịnh tiên sinh cảm thấy quá mất mặt, cô nhóc nhỏ vậy mà còn phải an ủi anh. Quan trọng là gắp gấu bông cũng như yêu đương, phải xem duyên phận!
“A, phim sắp bắt đầu rồi! Chúng ta mau vào thôi!”
Đến cửa soát vé, nhân viên công tác đưa cho Thịnh tiên sinh hai chiếc kính – chiếc kính mắt khó hiểu.
Trong khi đang ngẩn ngơ khó hiểu, Thịnh tiên sinh trông thấy ảnh hướng dẫn cách xem phim 4D. Từ mấu chốt gồm: Rung, lắc, xoay tròn, gạt chân, phun nước, phun hơi.
Thịnh tiên sinh: “…”
Thật không ngờ hiện tại xem phim biến thành thế này!
Thịnh tiên sinh tò mò đi theo cô nhóc học sinh tiểu học vào phòng chiếu phim.
Cô nhóc học sinh tiểu học đeo kính, nằm xuồng ghế tạo hiệu ứng động, nhai bỏng ngô rồm rộp. Thịnh tiên sinh cũng bắt chước đeo kính.
Rạp chiếu phim tắt đèn! Trên màn hình xuất hiện quảng cáo! Ngay sau đó xuất hiện tiêu đề rồng bay phượng múa, tiếp đó ghế bắt đầu lắc!
Soạt, áo choàng đỏ của đại thánh phất qua mặt Thịnh tiên sinh.
Thịnh tiên giật mình ngẩn ra, không kìm được che mặt, sau một hồi vẫn chưa thể tin vào hai mắt mình.
Ghế bắt đầu lắc lư dữ dội! Thịnh tiên sinh giữ chặt ghế, ngẩn người vì kinh ngạc. Gió thổi vù vù lên mặt, sương cũng phun ra. Ghế rung như động kinh.
Đọc đầy đủ truyện chữ Vị Khách Lúc Nửa Đêm, truyện full Vị Khách Lúc Nửa Đêm thuộc thể loại Ngôn Tình cực kỳ hấp dẫn và kịch tính tại: Vị Khách Lúc Nửa Đêm