Tyler đang săn bắn ở bên ngoài không biết vì sao bỗng nhiên muốn về sớm một chút, từ bên ngoài chạy về căn cứ, lúc này đã là nửa đêm.
Hắn nhìn thấy Victor ngủ rất say, mà hình như đang mơ mộng đẹp, nên không nỡ đánh thức cậu.
Thế là Tyler tự tắm rửa sạch sẽ, cẩn thận nằm bên cạnh Victor, dịch chăn cho cậu, một tay khoát ở trên chăn coi như là ôm người…Bản thân cũng ngủ rất nhanh.
Ngủ ngủ, hắn đột nhiên nghe thấy Victor òa một tiếng bật khóc.
Tyler trong nháy mắt tỉnh táo liền, một đôi mắt bỗng nhiên trợn to trong ban đêm, nhìn Victor chằm chằm——hắn cảm thấy có vẻ Victor đang mơ thấy ác mộng.
Đang chuẩn bị ôm lấy dỗ dành, bỗng nhiên đã bị cái gối đập tới ngay mặt!
Đồ cổ cũng đần cả mặt, đổi sang ôm cái gối kia, nói: “Tỉnh lại chưa? Em sao vậy? Mơ ác mộng tồi tệ lắm hả?”
Victor khóc lóc tỉnh lại, đầu tiên là vớ lấy cái gối đập tới, sau đấy lại ôm chặt lấy cổ Tyler đè lên người hắn, giống như không cẩn thận cái là người sẽ bay đi mất vậy.
Tyler nghe ra được cậu thật sự rất thương tâm, lập tức có phần luống cuống, lần mò mở đèn, một tay nhẹ nhàng xoa lưng cậu dỗ dành nói: “Sao vậy, nói mấy câu với tôi đi? Muốn uống nước không?”
Victor nói: “Anh…anh bỏ em mà đi”
Tyler: “Ngoan, tôi không, tôi sẽ không”
Victor: “Sao anh có thể đi trước chứ? Hu hu hu tim em đau sắp chết rồi!”
Không biết vì sao, Victor nói xong câu này, Tyler cũng cảm thấy trái tim bị đâm một cái.
Giờ thì hay rồi, hai người cùng đau lòng.
Chồng chồng hai người ôm nhau một lúc, Victor tỉnh lại, nhưng vẫn ôm người, nhỏ giọng, tủi thân nói: “Anh vô tình lắm, lại có thể gọi em là ‘nhân loại’, anh còn mang bạn gái về khiêu khích em, anh còn bảo em ‘Câm miệng’ ‘Đừng ồn’ còn ‘Cút đi’ nữa…”
“…”
Chết! Đồ cổ cảm thấy mình mới là người nên oan ức đây này! Hắn làm cái chuyện xấu xa ấy lúc nào hả?!
Tyler nói: “Em…tôi rõ ràng không có”
Victor tỉnh táo rồi, tiếp tục ngồi cưỡi trên người Tyler, tỉ mỉ mà nhìn gương mặt đẹp trai trẻ tuổi của hắn, lại đưa tay nắn cơ ngực, một lát sau, quý trọng mà cúi đầu nằm nghiêng trong lồng ngực hắn.
Tyler đưa tay ôm cậu: “Ngoan, ăn chocolate nhé? Sau này cho em ăn quả óc chó được chưa? Đừng nửa đêm mơ ác mộng nữa. Sóng to gió lớn gì tôi cũng từng trải qua, suýt nữa thì bị tiếng khóc lớn bên gối hù chết…”
Victor: “Em biết những việc đó không phải anh làm, cũng biết anh đang khỏe mạnh lắm. Thế nhưng…em…tâm trạng vẫn không bình tĩnh lại được, anh không biết lúc đó em sợ thế nào đâu, em còn…Nghĩ mà sợ lắm, không khống chế được, làm sao đây?”
Tyler nói: “Nào”
Hai người mười ngón tay đan nhau, Victor ngồi trên người hắn, cùng hắn nhẹ nhàng trao đổi từng nụ hôn, hấp thu tình cảm dịu dàng khó có thể dùng lời diễn tả được từ người nhau.
Tyler: “Trong mơ tôi mà còn bắt nạt em, em cứ đánh tôi, đến khi tỉnh dậy thì thôi. Nếu mà còn chưa tỉnh, vậy chắc chắn tôi sẽ vào cứu em, em chờ thêm một lát, nhìn xem chân trời có tường vân ngũ sắc hay không”
Victor phì cười một tràng: “Trò đùa cũ quá rồi đồ cổ của em, người khác mà biết sẽ cười nhạo anh đó”
“Kệ họ” Tyler nói, “Trò đùa cũ hay mới, tôi có phải đồ cổ hay không, liên quan gì đến họ? “Đồ cổ cũ cũng là của em”
Nước mắt Victor suýt nữa lại chảy ra, ôm hắn hôn một cái.
Sau đấy bọn họ cả đêm cũng không làm gì, chỉ như hai con cá vụng về hôn môi trong két nước, câu được câu không hôn nhau một cái, rồi tách ra, lại hôn một cái.
Một chú cá nhỏ bị dọa sợ, phải cần một chú cá khác hôn một cái mới tốt được.
Hôn xong, tất cả vết thương nháy mắt đều khỏi hẳn, tất cả sự bất lực và buồn bã đều được loại bỏ trong im lặng, ngày hôm sau mặt trời mọc lại bắt đầu nhảy nhót tưng bừng dùng gối đánh nhau.
Ôi, quá thê thảm.
Đánh cái là hết, Victor quên mất mình khóc lóc thương tâm nhiều thế nào, Tyler quên mất mình bị dọa đến đau lòng biết bao, mỗi người túm lấy cái gối lần thứ hai mươi tám, từ trong phòng bếp đánh ra tận phòng khách.
Lúc Phạm Đa và Khuynh Cái Như Cố cầm chìa khóa đi vào, quả thật không thể tin nổi!!!
Đây đây đây chính là Đại Ma Vương trong truyền thuyết cùng con – ông – cháu – cha ở dị giới cao cấp cấp hai ——bên ngoài nhìn qua đẳng cấp khí thế, phong cách cổ xưa bao nhiêu! Tại sao đi vào đầu tiên lại nhìn thấy một đống lông chim?
Victor ở một bên giả đò như không có chuyện gì xảy ra mà tán gẫu việc nhà, một bên dùng tốc độ ánh sáng đẩy Phạm Đa và Khuynh Cái Như Cố ra ngoài cửa lớn, ầm một cái đập lên cửa: “Ha ha ha ha hai người tới chơi, khách quý khách quý, hôm nay mặt trời đẹp lắm chi bằng chúng ta cắm trại bên ngoài đi?”
Còn chưa kịp trả lời, bên trong đi ra một Đại Ma Vương lười biếng——
Tyler có vẻ thiếu ngủ, ngáp một cái, mắt nhìn thẳng đi ngang qua hai người bên cạnh, thẳng tiến nhà ăn.
Phạm Đa: “…”
Khuynh Cái Như Cố: “…”
Giải quốc gia năm nay sắp khai mạc, Phạm Đa chớp lấy thời gian cuối cùng để đi du lịch, thuận tiện hắn cũng có thể hỏi xem Odin có tham gia mùa giải lần này không.
Victor nói: “Hình như ảnh không muốn tham gia đâu, nói là Phi Hồng cũng không chơi, rất nhàm chán”
Phạm Đa: “…” Đột nhiên cảm thấy răng có hơi ngứa.
Victor lại nói: “Năm ngoái được hai đệ tử không phải cũng đánh thẳng vào giải tỉnh đó sao? Năm nay chắc cũng bắt đầu đánh từ vòng loại, đồ cổ nhà tôi bảo đi xem đệ tử đánh là được”
Nói tới đây Phạm Đa lại nổi giận!
Đại Ma Vương Odin quyết định mùa giải này không tham gia, nhưng hắn bồi dưỡng được tận năm nhãi con Sát thủ hiện tại quả thực vui vẻ sung sướng!
Giới eSport này cũng kỳ, từ trước tới nay không nhìn tuổi của tuyển thủ để quyết định bối phận, chỉ cần tuyển thủ rời thi đấu giải nghệ thì chính là tiền bối, danh vọng sẽ đột nhiên được đề cao.
Đại Ma Vương không dự thi trái lại địa vị càng cao hơn, trực tiếp biến thành tín ngưỡng của các tuyển thủ Sát thủ. Những chức nghiệp khác đều phong thần đủ loại, gì mà Pháp Thần Chiến Thần Kiếm Thần, mà đỉnh kim tự tháp của Sát thủ là Đại Ma Vương——đám nhóc con còn không cho phép bất cứ tuyển thủ nào khác dùng lại phong hào này, thật sự là một nhà độc đại của giới eSport.
Một đám tuyển thủ eSport mới liền ngưỡng vọng đủ kiểu với Đại Ma Vương: Thật sự là thần, vị Đại Ma Vương này đột nhiên xuất hiện một đường hát vang tiến mạnh, trực tiếp cầm cúp quán quân cao nhất rồi rời đi như bẻ cành khô, sức chiến đấu số một thì thôi, khuôn mặt đẹp cũng là số một…Chỉ xuất hiện ba năm, sau này chỉ có thể nghe tên mà không thấy được chân thân, quả thực khiến người ta tiếc nuối vô cùng.
Các đệ tử của Đại Ma Vương cũng là vừa xuất sư đã thành danh, năm sư huynh đệ đồng loạt đánh vảo giải đấu tỉnh, trong đó có hai người tiến vào giải quốc gia, nghe nói có một người có phong cách đặc biệt giống Odin năm đó, rất có cơ hội đánh vào hai mươi vị trí đầu của bảng xếp hạng.
Rồi, fan của Đại Ma Vương lại bắt đầu high, bọn họ vẫn nhớ chuyện năm ấy Phạm Đa đứng ra chủ động trêu chọc Đại Ma Vương, lần này liền bắt nạt người, đem các đệ tử của Đại Ma Vương ra lần lượt so sánh với Phạm Đa.
Phạm Đa tức lắm, cảm giác mình là một quả bóng cao su sắp nổ tung, có thể ở trên đường trực tiếp nằm lăn vào cửa.
Đọc đầy đủ truyện chữ Vĩnh Dạ Chi Phong, truyện full Vĩnh Dạ Chi Phong thuộc thể loại Võng Du cực kỳ hấp dẫn và kịch tính tại: Vĩnh Dạ Chi Phong