“ Hửm? “ Tên trộm dừng bước, vị công tử cầm kiếm đi theo cũng đứng lại.
“ Cái gì vậy? “, Tử Duy nói. Phan chẳng hiểu sao đứng phỗng nhìn tường hang. Dưới ánh sáng lờ mờ của ngọn đuốc trong tay Phan, nó vẫn đen đủi như bao nhiêu mảng tường khác.
Phan gãi đầu, rồi quay lại nhìn Tử Duy:
“ Chúng ta quay về chỗ cũ rồi. “
“ Không thể nào. “
Phan xua tay:
“ Tin tôi đi. Chúng ta đã đi thấy chỗ này hai trăm bước chân trước. “
Tử Duy im lặng, trán nhăn một đường. Vị công tử họ Hồ có thể không thấy nổi một điểm khác nhau giữa tường hang bây giờ và tường hang một trăm, hay thậm chí là hai chục bước trước đó. Nhưng Phan, Tử Duy nhận ra, luôn luôn đúng trong những thứ phi lý này.
Và điều này có nghĩa họ đã lạc. Lạc rất xa.
Tôi đi theo Quân Kiến, “ ông tổ mấy đời “ của tôi tới một nơi “ an toàn hơn “.
Túp lều ở phía bên kia của ruộng rau này mở ra một con đường. Nhưng nó không tối tăm, không ẩm ướt và đầy mùi đất mà được lát bằng cẩm thạch từ tường đến trần. Thứ ánh sáng ấm áp như chính mặt trời tràn ngập.
“ Đây là..? “
“ Nhà. “, Quân Kiến trả lời, “ Nào, đi tiếp rồi cháu có thể hỏi bao nhiêu câu cũng được. Chúng ta không có nhiều thời gian. “ Vừa nói, ông cố nội của tôi bắt đầu tăng tốc. Không có nhiều thời gian? Tôi tự hỏi nó có liên quan gì tới việc ông già đang trồng rau bỗng dưng biến mất không.
Con đường cẩm thạch kéo dài như vô tận cho tới khi bức tường cắt ngắn nó. Trên tường là cửa đá hình tròn thụt vào trong. Quân Kiến gõ nhẹ lên nó. Như một vị thần tỉnh giấc ngàn năm, cửa rùng mình một cái, tự động xoay qua bên trái, tiếng đá cạo lên đá làm tôi ớn lạnh. Thân cửa là đá tảng dày một gang tay, kẻ nào bị kẹt lại nơi ngưỡng cửa sẽ bị nghiền chết.
“ Đứng đằng sau ta. “, ông cố của tôi ra lệnh. Đằng sau cửa mở ra những bậc thang cũng bằng cẩm thạch.
Lần này, chúng tôi đi chậm lại. Tôi cao đến vai của ông, và bộ đồ thùng thình Quân Kiến mặc còn khiến ông dài gấp đôi cái dáng nhỏ con của đứa cháu, đủ để che tôi đi trước bất cứ con mắt nào. May mắn thay, không ai ở đây. Khi mở cửa đá tròn tiếp theo, chúng tôi bước ra một cái sảnh cũng trắng đến lóa mắt. Quân Kiến quay đầu nhìn tôi và “suỵt” một cái nhẹ. Tôi gật đầu, đứng sát vào ông cố và cố gắng thu mình lại. Sảnh trống không. Nhưng tôi bắt đầu có cái cảm giác đúng thật có người đang theo dõi mình.
Trèo lên hai thang bộ rồi đi lòng vòng giữa những hành lang vòm tròn. Không có ai.
“ Có vẻ cháu đã đúng. “, Quân Kiến nói, nhưng giọng nhỏ đến nỗi tôi nghĩ ông đang nói với chính bản thân mình.
Ông cố tôi gõ nhẹ lên một cái cửa đá khác. Cẩm thạch trắng vẫn lát nền, nhưng bốn bức tường được bao phủ bởi từng chùm hoa giấy mọc lên từ những kẽ hở như những thác hoa màu hồng rực rỡ. May thay, màu xanh mướt của lá cây và những phún cỏ mọc trồi lên từ vết nứt của nền cẩm thạch làm dịu con mắt.
“ A, cháu mệt rồi phải không? Chúng ta ngồi nghỉ ở đây đi. “
Quân Kiến nhìn tôi. Cho dù có đeo dải băng che mắt, tôi chắc chắn ông ta vẫn nhìn rõ như người bình thường. Không biết bằng cách nào, nhưng chắc chắn là vậy. Ông ta không thể mù được. Cách ông cố tôi quay đầu nhìn tám phía không khác gì một con người sáng mắt. Những người mù họ phải dùng thính giác rất nhiều, họ nghe thật kĩ, giữ đầu cố định. Quân Kiến thì không.
Và thế là, tôi hỏi câu đầu tiên:
“ Ông có thật sự mù không? “
Ông cố tôi đan chân vào nhau ngồi xuống trước mặt tôi. Thảm cỏ nhỏ giữa căn phòng hóa ra cực kì êm ái, thậm chí mềm mại hơn bất cứ cái nệm nào tôi từng dùng.
“ Không. “, ông cố tôi trả lời, “ Ông chỉ không muốn nhìn thấy thế giới này thôi. “
Tôi nhíu mày hỏi tiếp:
“ Vì sao? “
“ Vì ông thấy nhiều hơn người thường. Ông không thích nhìn thấy nhiều như vậy. “
Lúc đó, một kí ức ùa về.
Tôi lâu lâu vẫn nghĩ về Người Đẹp. Không phải vì cô ta là giai nhân.
Trong giây phút tàn đời, Người Đẹp đã nhìn vào mắt tôi. Đôi mắt của cô ta trở thành tấm gương cho chính tôi nhìn vào. Nhìn thấy mình. Nhìn thấy đôi mắt của bản thân.
Tôi hiểu ông cố tôi đang nói gì.
Sự im lặng của tôi làm Quân Kiến nhăn trán. Hai bên nhìn nhau. Không hiểu sao, ông cố nội của tôi hiểu rằng tôi cũng hiểu ông đang nói gì.
Ruột thịt với nhau chưa được hơn hai tiếng đồng hồ, tôi bỗng cảm thấy mình đã tìm ra người hiểu tôi hơn bao giờ hết.
Tôi đến thế giới này và biết mình không thuộc về nó. Người đàn ông trước mặt tôi đây cũng vậy.
“ Cháu đến từ tương lai. “
Quân Kiến trả lời:
“ Ta biết. “
Đọc đầy đủ truyện chữ [Vô Hạn Lưu] Hồi Ký Của Kẻ Lưu Hành Thời Gian, truyện full [Vô Hạn Lưu] Hồi Ký Của Kẻ Lưu Hành Thời Gian thuộc thể loại Ngôn Tình cực kỳ hấp dẫn và kịch tính tại: [Vô Hạn Lưu] Hồi Ký Của Kẻ Lưu Hành Thời Gian