Chợt thoang thoảng hương thơm. Bọn Thẩm Lãng lập tức nín hơi tĩnh khí.
Một tiếng cười trong trẻo vang lên: - Các người không cần nín hơi, không phải mê dược đâu. Hương của hoa tươi mà không biêt hưởng thì đáng tiếc dường nào!
Vương Lân Hoa bật cười: - Đây hẳn là mùi hương nổi tiếng Bách Hoa Hưng Phấn, nước hoa đặc chế của tiệm Phương Vương Trai danh tiếng ở Bắc Kinh. Các thiếu phụ muốn làm hài lòng bậc tướng công đều có một chai ở chốn khuê phòng. Cũng không ít thanh lâu kỹ nữ đã dùng hương thơm này để mê hoặc những công tử làng chơi. Nơi xa xôi này mà cô nương có được Bách Hoa Hưng Phấn, thật là chuyện hiếm.
Giọng kia cười: - Đây hẳn là Vương Lân Hoa Vương công tử?
Vương Lân Hoa: - Sao cô nương biết là tại hạ?
Giọng kia: - Nghe đồn Vương công tử là hồng nhan tri kỷ của nữ nhân trong thiên hạ, ngoài Vương công tử, ai có thể thấu hiểu lòng đàn bà như thế?
Vương Lân Hoa cười to: - Đa tạ khen tặng!
Hắn ngưng cười, nói tiếp: - Cô nương là U Linh cung chủ?
Giọng kia: - Đúng vậy!
Vương Lân Hoa: - Nghe đồn U Linh cung chủ không những là cân quắc anh thư mà còn là tuyệt thế giai nhân. Sao hôm nay cung chủ lại hẹp hòi?
Giọng kia: - Hẹp hòi?
Vương Lân Hoa cười: - Nếu cung chủ không hẹp hòi, sao không cho bọn ta một tia sáng, để có thể chiêm ngưỡng dung nhan.
Giọng kia: - Dung nhan trong trí tưởng tượng sẽ khả ái hơn nhiều. Công tử ắt đã có hình ảnh một tuyệt sắc mỹ nữ trong tâm, nếu thật gặp nhau, biết đâu công tử sẽ thất vọng. Nữ nhân thông minh không thể khiến nam nhân thất vọng. Nhất là nam nhân như Vương công tử vậy!
Hướng về phía Thẩm Lãng: - Thẩm công tử nghĩ sao?
Thẩm Lãng cười: - Tại hạ không hiểu chuyện đàn bà con gái.
Giọng kia cười khanh khách: - Nam nhân ai cũng tự cho mình hiểu rõ lòng thiếu nữ. Chỉ có đàn ông thông minh mới thừa nhận mình không hiểu. Thẩm công tử không như những nam nhân khác. Khó trách bao thiếu nữ yêu thích chàng.
Độc Cô Thương phát cáu gắt lớn: - Nếu các vị muốn tán gẫu, xin mời đi nơi khác.
Giọng kia: - Nơi này không thể nói chuyện sao?
Độc Cô Thương: - Theo ta, nơi này chỉ để giết người.
Giọng kia: - Ngươi có biết mình đang đứng ở đâu chăng?
Độc Cô Thương không biết.
Tia sáng từ điểm lửa ảm đạm u ám không chiếu xa quá nửa thước.
Độc Cô Thương cười lạnh: - Đây là đâu? Phòng ngủ của ngươi?
Nếu không phải đang đứng giữa hang quỷ, Thẩm Lãng đã bật cười. Người như Độc Cô Thương không dễ nói ra những lời này.
Giọng kia vẫn dịu dàng: - Ngươi đã nhìn ra buồng the của ta sao?
Độc Cô Thương giật mình: - Chẳng lẽ…
Giọng kia: - Ngươi có biết trước mặt là gì không?
Độc Cô Thương: - Tối thui…
Giọng kia ngắt lời: - Trước mặt ngươi là một bức hoạ.
Độc Cô Thương cười lạnh: - Hoạ? Hoạ cái gì? Chuyện hoang đường!
Giọng kia: - Đó là bức hoạ của Ngô Đạo, hình Đức Quan Âm áo trắng như tuyết đang ngồi trên tòa sen. Kẻ dám vô lễ trước mặt Đức Quan Âm chính là phường phàm phu tục tử.
Thẩm Lãng bật cười: - U Linh mà thờ Phật Quan Âm?
Giọng kia: - Tiên phật cũng cúng tế như quỷ ma. Sao quỷ ma không thể thờ Quan Âm?
Vương Lân Hoa vỗ tay: - Không sai.
Giọng kia: - Bên trái bức hoạ là giường của ta, màn treo màu hồng, có thêu chim đỗ quyên mùa xuân, và nhành hoa thược dược mùa hạ. Đây chính là tuyệt tác của thần châm Bắc Kinh, Đỗ Thất Nương.
Vương Lân Hoa: - Tại hạ nhìn chút được chăng?
Giọng kia: - Sao Vương công tử trần tục thế? Tác phẩm nghệ thuật của Đỗ Thất Nương, không cần thấy cũng có thể tưởng tượng ra. Thẩm công tử nghĩ sao?
Thẩm Lãng: - Tại hạ giờ chỉ muốn leo lên giường trùm mền kín đầu ngủ cho đã một giấc, chẳng muốn để tâm tới tuyệt phẩm tuyệt tác gì gì đó đó của Đỗ Thất Nương.
Giọng kia bật cười, rồi nói tiếp: - Bên cạnh giường ngủ là tủ treo y phục, toàn là màu trắng, chỉ có một bộ màu hồng.
Vương Lân Hoa: - Cung chủ nhất định rất đáng yêu trong bộ áo màu hồng!
Giọng kia: - Chắc ta phải thay xiêm y để Vương công tử… tưởng tượng.
Vương Lân Hoa bật cười: - Đa tạ! Thế, sau tủ quần áo là gì?
Giọng kia: - Công tử thật muốn biết?
Vương Lân Hoa: - Thật!
Giọng kia cười khanh khách: - Nếu công tử đã vào phòng ngủ của lệnh đường, nhất định cũng biết sau tủ quần áo là gì.
Vương Lân Hoa cười to: - Không sai… ta biết…
Giọng kia ngọt ngào thân thiết, như rót mật vào tai, như chủ nhân hiếu khách.
Độc Cô Thương không hiểu, bực mình quát lớn: - Thật ra là cái gì?
Vương Lân Hoa cười to: - Đáng thương sao cho gã độc thân! Ngươi có lẽ không biết, sau y cữ của người thiếu nữ là… cái bồn cầu.
Độc Cô Thương ngẩn ngơ, không biết nên giận hay cười.
Vương Lân Hoa: - Bàn trang điểm của cung chủ thì ở đâu?
Giọng kia đáp: - Bên phải bức hoạ! Bàn trang điểm của ta có chiếc gương đồng, cũng là sản phẩm của Phương Vương Trai tận Kinh Thành.
Vương Lân Hoa: - Hẳn còn có một lọ nước hoa đặc chế của Phương Vương Trai?
Giọng kia cười duyên: - Hiềm vì hương hoa của tiệm Phương Vương Trai quá nồng, nên ta dùng hương hoa hồng của tiệm Nghi Phương Các ở tận Giang Nam. Chiếc lược gỗ trên bàn là của Phương Vương Trai.
Vương Lân Hoa: - Cung chủ thật thanh nhã.
Thẩm Lãng cười tiếp lời: - Cạnh bàn trang điểm, không thể thiếu nhạc khí.
Giọng kia cười nhẹ: - Thẩm công tử quả là người tao nhã.
Chợt có tiếng đàn du dương… Tiếng đàn quyến rũ… Hương say lòng người…
Dù biết đây chỉ là nói chuyện phiếm, bất giác vô tri, Độc Cô Thương tưởng mình đang đứng giữa khuê phòng của nàng thiếu nữ, cũng muốn bước qua ngồi xuống chiếc giường êm ái.
Thẩm Lãng: - Tại hạ được biết qua khuê phòng của cung chủ, thật là phúc ba đời. Nhưng chẳng biết tại hạ đã phạm lỗi gì, mà cung chủ phạt bắt đứng suốt như thế này?
Giọng kia cười duyên: - Chàng đã phạm một lỗi rất lớn.
Thẩm Lãng: - Lỗi gì?
Giọng kia: - Chàng đã thấy mặt tôi, đáng bị phạt phải đứng… suốt đời.
Giọng nói ngọt ngào mang vẻ dỗi hờn, như người thiếu nữ làm nũng trước mặt tình lang.
Giọng nói này phảng phất như giọng của Bạch Phi Phi, nhưng Thẩm Lãng không thể nào xác định được. Hai giọng có những phần tương tự, cũng có những điểm bất đồng.
Thẩm Lãng: - Sao cung chủ lại không muốn người thấy mặt?
Giọng kia: - Vì tôi đã thề trước mặt U Linh lão tổ, nếu ai thấy mặt tôi, chỉ có hai con đường.
Thẩm Lãng: - Hai đường?
Giọng kia: - Một là… chết!
Thẩm Lãng làm bộ thở dài sườn sượt: - Ý da, vậy tại hạ chỉ còn con đường thứ hai.
Giọng kia chậm rãi: - Cho tới bây giờ, con đường thứ hai vẫn chưa ai xứng đáng đi qua, vì đường ấy không phải ai cũng đi được. Trên đời này, chẳng có mấy người được bước chân trên con đường ấy.
Thẩm Lãng: - Thế rốt cuộc thì có được mấy người?
Giọng kia cười: - Một!
Thẩm Lãng rên: - Một? Một thôi sao? Quả thật quá ít?
Giọng kia ngọt ngào quyến rũ: - Với chàng, ‘một’ không phải ít.
Thẩm Lãng: - Vì sao?
Giọng kia: - Vì người duy nhất có thể được bước chân trên con đường thứ hai chính là… chàng.
Thẩm Lãng cười: - Ý da, thật là vinh hạnh cho tại hạ quá! Cung chủ mau mau nói cho tại hạ biết con đường thứ hai là gì, để tại hạ thêm cao hứng.
Giọng kia nói khẽ: - Con đường thứ hai chính là cùng tôi kết nguyền phu thê.
Vương Lân Hoa nhảy dựng: - Không công bình, không công bình… Tại sao ai cũng muốn kết nguyền phu thê với Thẩm Lãng chứ? Nếu cung chủ hỏi, tôi nhất định đáp ứng ngay, vui mừng đáp ứng.
Giọng kia khẽ cười: - Thẩm công tử cũng sẽ vui mừng đáp ứng!
Thẩm Lãng: - Sao cung chủ biết tại hạ sẽ ưng thuận?
Giọng kia nhàn nhạt: - Hùng Miêu Nhi là bằng hữu của chàng?
Thẩm Lãng: - Không sai!
Giọng kia: - Chu Thất Thất?
Thẩm Lãng thoáng giật mình: - Ừ…
Giọng kia gằn gằn: - Chàng đã biết vì sao phải đáp ứng?
Độc Cô Thương hơi hoảng: - Hùng Miêu Nhi… hắn… Hai người họ đã rơi vào tay ngươi?
Giọng kia ung dung tự tại: - Vô phúc cho họ!
Độc Cô Thương: - Dùng thủ đoạn bi ổi ép người thành thân, ngươi thật không biết xấu hổ là gì.
Giọng kia cười khanh khách: - Nếu có một cô gái dùng thủ đoạn uy hiếp ngươi thành thân, ngươi ắt sẽ cao hứng ba ngày ba đêm không ngủ. Thẩm công tử nghĩ sao?
Độc Cô Thương định nhào tới. Thẩm Lãng đã nhanh tay kéo hắn lại.
Đọc đầy đủ truyện chữ Võ Lâm Ngoại Sử, truyện full Võ Lâm Ngoại Sử thuộc thể loại Kiếm Hiệp cực kỳ hấp dẫn và kịch tính tại: Võ Lâm Ngoại Sử