Editor: Cheese
Beta: Chin ✿
Hoắc Đình Sâm nghe thấy ba chữ “tình nhân nhỏ” xong, mặt mày đen thui.
Cố Chi cười cười: “Anh thấy sao?”
“Tình nhân nhỏ?” Hoắc Đình Sâm đột nhiên trầm giọng hỏi Cố Chi: “Em nói coi có nhỏ không?”
“Hả?” Cố Chi còn chưa phản ứng kịp.
Hoắc Đình Sâm tự tin cười một tiếng, nhướng mày: “Sao?”
Cố Chi cuối cùng cũng hiểu Hoắc Đình Sâm đang định nói cái gì.
Đồ thứ mặt dày không biết xấu hổ.
Cố Chi vì thế mà hơi cúi đầu, nghĩ nghĩ gì đó, rồi lại ngẩng mặt lên, nuốt một ngụm nước miếng, nói: “Hoắc Đình Sâm, anh có biết hồi lúc em mới ở bên cạnh anh, tối nào em cũng ra ban công chờ sao băng, sau đó ước gì với sao băng không?”
“Ước?” Hoắc Đình Sâm không biết vì sao mà tự nhiên Cố Chi đề cập đến chuyện này, cho rằng cô đang nói qua chuyện khác rồi.
“Ừ.” Cố Chi vội vã gật đầu, “Tối nào em cũng ước với sao băng hết đó, mà điều ước lớn nhất của em, chính là anh có thể ….. nhỏ đi một chút.”
“Nếu được thì em sẽ dễ chịu hơn một chút.” Có trời mới biết hồi đó cô sợ đến mức nào, lúc đó còn định bỏ trốn nữa cơ.
Cố Chi vừa dứt lời đã thấy khoé miệng vốn đang cong lên của Hoắc Đình Sâm đã từ từ hạ xuống, mặt anh càng ngày càng khó coi, nụ cười mới nãy biến mất không dấu vết.
Hoắc Đình Sâm nhìn cô, vẻ mặt tràn ngập sự khó tin.
….. Sống lâu như vậy trên đời, anh còn chưa gặp ai như cô!
Hoắc Đình Sâm nghiến răng nghiến lợi: “Cố!! Chi!!”
Cố Chi không phục, hất mặt lên: “Anh tức cái gì chứ chứ, anh cũng đâu có bị nhỏ lại đâu.”
“Cái gì mà ước nguyện sao băng chứ, toàn là lừa đảo.” Cô còn ra bộ tiếc nuối, “Sau này em sẽ không bao giờ ước trăng ước sao nữa.”
Hoắc Đình Sâm nghe Cố Chi cảm thấy đầy tiếc nuối, nhất thời không biết nói gì cho tốt, chỉ cảm thấy tức giận vô cùng.
Anh tức mà không làm được gì, chỉ có thể ôm eo Cố Chi, kéo hai người lại gần.
Cố Chi chống tay lên ngực anh: “Anh muốn gì?”
Hoắc Đình Sâm rầu rĩ một hồi, nói: “Cưới anh.”
Cố Chi: “………….”
Mơ nha.
Ngày hôm sau, thân thế của ca sĩ Cố Chi được tiết lộ. Cô không chỉ đơn thuần là con gái bị thất lạc nhiều năm của đại quân phiệt hiển hách chốn Thiểm Cam Trần Gia Hoành nữa, mà còn là Phú bà thần bí nổi danh khắp Thượng Hải, khiến cho toàn bộ dư luận Thượng Hải choáng váng cả lên.
Mà trong đêm tiệc nhận thân kia, không chỉ có danh tính của kẻ đứng đằng sau giật dây tung lời đồn, mà còn có chuyện thiếu gia Hoắc thị Hoắc Đình Sâm tự nhận mình chính là người được Phú bà độc sủng.
Còn bộ phim do năm diễn viên của Hoa Anh đóng vai chính, phòng vé mới mở cửa đã bán hết sạch ngay. Năm cậu diễn viên kia trong nháy mắt trở thành năm diễn viên được săn đón nhất nhì ở Thượng Hải.
Cùng lúc đó, còn có một chuyện nữa cũng được bàn tán rất nhiều, đó là tư bản máu lạnh Hoắc Đình Sâm có thành công bước chân vào hào môn, một bước đi lên đỉnh cao nhân sinh hay không.
Tại Hoắc gia, Cố Chi nhìn thoáng qua bên tay trái mình là nhà quân phiệt có vẻ ngoài thổ phỉ Trần Gia Hoành, sau đó lại nhìn người đang ngồi đối diện mình, trên tay còn đang cầm tờ báo có tiêu đề “Hoắc Đình Sâm liệu có bước chân vào hào môn được không?” Hoắc lão gia Hoắc Tông Kính, rồi lại nhìn qua Hoắc phu nhân ngồi cạnh bên.
Cố Chi lại liếc mắt qua nhìn Trần Gia Hoành, cảm thấy đau đầu dữ dội.
Tuy rằng Hoắc Đình Sâm trên miệng nói là sẽ gả cho cô, ai ngờ đâu Trần Gia Hoành nghe được thế là trực tiếp dắt cô qua Hoắc gia hỏi cưới luôn.
Vừa mới đến đã hỏi bây giờ bọn họ muốn sính lễ bao nhiêu cứ việc ra giá.
Hoắc lão gia với Hoắc phu nhân không ngờ người con gái mà Hoắc Đình Sâm dắt về ra mắt lần trước thoáng chốc đã biến thành con gái của Trần Gia Hoành, sau đó còn nghe thấy Trần Gia Hoành hỏi bọn họ muốn sính lễ bao nhiêu tiền, ai nấy cũng đả kích không thôi.
Mấy cái lời này đáng ra phải là bọn họ nói mới đúng chứ?
Ủa, là ông gả con gái hay bọn tôi gả con trai?
Cố Chi cảm thấy bản thân bị kẹp ở giữa hai toà núi như thế này không khác gì ngồi trên đống lửa, ngay lúc đó thì Hoắc Đình Sâm xuất hiện.
Cố Chi như tìm thấy được cọng rơm cứu mạng, liền nhanh chóng chạy lại.
Hoắc Đình Sâm nghe thấy Trần Gia Hoành dắt Cố Chi tới nhà anh hỏi cưới liền vội vã chạy từ công ty về.
“Ba, mẹ, Trần tư lệnh.” Hoắc Đình Sâm ôm lấy Cố Chi, gật đầu chào ba người ngồi trên sô pha.
Hoắc Tông Kính nhìn thoáng qua đứa con trai trời đánh của mình.
Hoắc Đình Sâm chưa kịp mở miệng nói gì, Hoắc Tông Kính liền chặn họng anh: “Con đưa Cố Chi lên lầu chơi đi, để ba nói chuyện với Trần tư lệnh.”
Hoắc Đình Sâm nghe xong cười một cái, đồng ý: “Vâng.”
Chuyện của người lớn để người lớn lo vậy.
Hoắc Đình Sâm dắt Cố Chi vào phòng ngủ của anh.
Phòng của Hoắc Đình Sâm rất lớn, có cả bộ bàn ghế tiếp khách và phòng tắm trong phòng luôn.
Cố Chi ngồi xuống, nói: “Anh có biết vì sao ba em muốn tới hỏi cưới với ba của anh không?”
Hoắc Đình Sâm nghe xong thấy buồn cười: “Vì sao?”
Cố Chi: “Là vì ông ấy thấy nhà anh phức tạp, đầy quy củ đó, sợ sau này em gả về đây bị bắt nạt, cho nên mới không chịu cho em gả vào nhà anh đó.”
“Không gả cho anh thì em không gả cho ai hết.”
Hoắc Đình Sâm lắc đầu, cười.
Anh nói: “Chuyện này không phải là ai gả vào nhà ai đâu.”
Cố Chi nghiêng đầu hỏi: “Thế chứ sao?”
Hoắc Đình Sâm: “Chuyện này là chuyện hai người, là của Cố Chi và Hoắc Đình Sâm, hai chúng ta hợp lại tạo thành một gia đình. Bây giờ thì chỉ có hai người thôi, nhưng mà sau này, có thêm một bạn nhỏ nữa cũng được.”
Cố Chi nghe xong cũng gật gù, cảm thấy Hoắc Đình Sâm nói cũng có lý.
Nhưng rồi cô chợt nhớ ra: “Nhưng còn Cố Dương nữa.”
Cố Chi: “Em cũng không bỏ mặc Cố Dương được.”
Cố Chi nhớ tới Cố Dương liền cảm thấy xúc động.
Từ lúc nhận máu mủ với Trần Gia Hoành xong, cô lúc nào cũng cảm thấy có lỗi với Cố Dương, không dám gặp cậu vì sợ cậu buồn. Ai ngờ đâu, Cố Dương không những không có buồn mà còn vui vẻ chúc mừng cô.
Cậu nói rằng cô đã tìm được người thân, cậu đương nhiên vô cùng vui vẻ, tuy rằng sau này bọn họ không còn người thân duy nhất của nhau nữa, nhưng mà buồn ít lắm, vui nhiều hơn.
Trần Gia Hoành cũng chẳng phải kiểu người keo kiệt gì, cũng vô cùng vui vẻ mà tiếp nhận Cố Dương.
Hoắc Đình Sâm thấy Cố Chi lúc nào cũng nhớ đến Cố Dương, mới nói: “Thế thì đợi đến khi thằng bé thành niên rồi tính tiếp cũng được.”
Cố Chi gật đầu: “Vâng!”
Sau đó, Cố Chi như lại nhớ tới chuyện gì đó, cứ định nói lại thôi, cứ nhìn Hoắc Đình Sâm mãi.
Hoắc Đình Sâm biết cô có chuyện muốn hỏi: “Sao?”
Cố Chi thở hắt ra, cũng không muốn quanh co: “Hoắc Đình Sâm, anh thật sự không định cầu hôn em sao?”
Hai nhà đều đã bàn xong chuyện cưới hỏi rồi, ba cô cũng đến nhà hỏi rể rồi, toàn dân Thượng Hải đang ngóng ngớt xem cảnh Hoắc Đình Sâm được gả vào hào môn, nhưng mà người này cứ im im bất động, không hề có chút ý gì là sẽ cầu hôn cô cả.
Nếu không phải đều đã nói cho nhau hiểu, Cố Chi có khi còn nghĩ là Hoắc Đình Sâm thật sự không muốn kết hôn với cô.
Hoắc Đình Sâm nghe xong, vẻ mặt vẫn vô cùng bình tĩnh, như thể bản thân không làm gì sai cả.
Anh cúi người xuống nhìn Cố Chi, cười cười: “Đồ vô lương tâm.”
Cố Chi: gì cha?
“Em vô lương tâm hồi nào?” Cô tức giận. Trời ơi người đàn ông nào đó cầu hôn còn không thèm làm mà giờ nói cô vô lương tâm ư?
Hoắc Đình Sâm thong thả nói: “Em muốn anh gả cho em, ba em tới nhà anh hỏi rể, em muốn cưới anh về làm áp trại tướng công, cả Thượng Hải thì đang đợi coi anh được gả vào hào môn, cho nên…. Phải là em cầu hôn anh mới đúng chứ?”
Cố Chi sửng sốt.
Hoắc Đình Sâm nhìn biểu tình ngơ ngác của Cố Chi: “Rõ ràng là anh vẫn còn đang đợi em cầu hôn nè.”
Cố Chi há miệng, nói không nên lời.
Tự nhiên nghe Hoắc Đình Sâm nói thế, cô hình như cũng cảm thấy vậy cũng …. đúng?
Đọc đầy đủ truyện chữ Vợ Lẽ Thời Dân Quốc Trở Mình, truyện full Vợ Lẽ Thời Dân Quốc Trở Mình thuộc thể loại Ngôn Tình cực kỳ hấp dẫn và kịch tính tại: Vợ Lẽ Thời Dân Quốc Trở Mình