81Edit: Sun
Đêm thất tịch, chính là lễ tình nhân của Trung Quốc, là ngày lễ mà đông đảo tình lữ đã lâu chờ mong.
Ngày này, Đường Vấn đợi thật lâu, cũng chuẩn bị thật lâu, chính là vì muốn cùng Mạc Đại Linh có một đêm thất tịch lãng mạn. Thế nhưng là, vấn đề trước mắt chính là, nàng cũng không nuốn thế giới hai người biến thành một nhà du lịch, mang theo một ki-lô-oát bóng đèn lãng mạn. Vì vậy, nàng toát ra một chút chủ ý.
Nhà Đường Kiều
Đường Kiều đối với đêm thất tịch cũng không quá quan tâm, công việc của nàng khá bận rộn, chỉ có thể đẩy nhanh tiến độ một chút, làm thế nào mới có được một đêm thất tịch lãng mạn, chính mình nhìn đống văn chương trước mắt, đột nhiên truyền đến một thanh âm.
"Mẹ, mẹ đã làm xong chưa, con muốn xem phim hoạt hình!" Tạ Ôn Kiều đứng ở hai bên trái phải, trách cứ nhìn mẹ của nàng chiếm máy vi tính lâu như vậy, vẻ mặt không nhịn được lên tiếng.
Đột nhiên điện thoại vang lên, Đường Kiều bất đắc dĩ đối nàng lên tiếng: "Cho con, cho con!"
Đi qua một bên nhận điện thoại di động, bên trong truyền đến thanh âm của Đường Vấn.
"Uy... Đường Kiều, đêm thất tịch ngươi chuẩn bị thế nào rồi, mang theo nữ nhi cùng đi sao?"
"Ai... Không như vậy còn có thể làm sao bây giờ, ta cũng muốn thế giới hai người a!" Đường Kiều liếc mắt nhìn người ngồi ở trước máy vi tính, dáng dấp tiểu đại nhân Tạ Ôn Kiều, vẻ mặt bất đắc dĩ.
"Ta nói, tới ngày đó ngươi đem Ôn Kiều tống khứ qua nhà của chúng ta cùng Tiểu Vũ chơi đùa đi, sau đó chúng ta sẽ có thế giới của hai người, thế nào!"
Con mắt sáng lên, nhớ tới lúc thế giới hai người, Đường Kiều hưng phấn nói rằng "Quyết định như thế! !"
Rốt cục cũng tới đêm thất tịch, người lớn có tính toán của người lớn, tiểu hài tử cũng có kế hoạch của tiểu hài tử.
Hôm qua Đường Vấn nói ngày hôm nay Tạ Ôn Kiều sẽ đến, Đường Vũ liền sớm chờ ở phòng khách, đôi mắt trông mong nhìn cửa lớn, chờ mong tiếng mở cửa vang lên. Cửa bị mở, Đường Vấn vẻ mặt hiền lành nắm tay Tạ Ôn Kiều đi vào: "Ôn Kiều a! Ngày hôm nay ngươi cùng Tiểu Vũ ở nhà chơi nha! Chúng ta đều có việc thật khuya mới có thể trở về!"
Nhu thuận gật đầu, Tạ Ôn Kiều đi đến hướng con người thấy đến nàng thì nhếch môi cười khúc khích. Đường Vấn thấy kế sách thành công, len lén đưa tay lên làm một động tác okay, đóng cửa lại, dùng tốc độ ánh sáng bỏ chạy, thế giới hai người, ta tới đây.
Một cái bật người, Đường Vũ liền đè ở trêи người Tạ Ôn Kiều: "Ôn Kiều, Ôn Kiều, ngươi đã đến rồi!"
Bất đắc dĩ cau mày, Tạ Ôn Kiều vẻ mặt ghét bỏ nói rằng: "Tiểu Vũ nhĩ hảo, nhanh lên một chút xuống khỏi người ta!"
Thanh âm vừa vang lên, Đường Vũ bị ghét bỏ có chút thất lạc, nhảy xuống, khuôn mặt nhỏ nhắn sầu não trở về: "Nga..."
Thấy nàng mất hứng, Tạ Ôn Kiều suy nghĩ một chút, cúi đầu quay qua cái miệng nhỏ nhắn của nàng đưa lên một cái thơm môi: "Chụt" thanh âm vang dội, có thể thấy rõ lực đạo rất nặng.
"Hì hì..." Một cái này liền vuốt lên tính tình tiểu Đường Vũ, lại bắt đầu cười khúc khích.
Nhìn thấy người trước mặt đã hồi phục, Tạ Ôn Kiều hăng hái bừng bừng nói rằng: "Tiểu Vũ... Chúng ta đi ra ngoài chơi nha!"
Quay đầu lại, Đường Vũ có chút do dự: "Thế nhưng, mẹ nói muốn chúng ta ở nhà a!"
"Haiz... Các nàng mới không phải có việc đâu! Các nàng là muốn đi đêm lễ thất tịch, ngày đó ta dùng máy vi tính của mẹ ta xem qua rồi, các nàng là chê chúng ta phiền phức, cho nên mới không cho chúng ta đi, không mang theo chúng ta đi ăn tết! Các nàng không mang theo chúng ta đi chơi, chúng ta tự bản thân đi chơi!" Quay đầu qua, khuôn mặt nhỏ nhắn tràn đầy quỷ dị.
"Thật vậy sao?" Sùng bái nhìn Tạ Ôn Kiều, Đường Vũ trong mắt phiêu đầy ngôi sao nhỏ lấp lánh.
"Ân... Ta đem tiền riêng của mẹ ta đều lấy ra, bản thân chúng ta cùng đi qua đêm lễ thất tịch!" Từ phía sau ba lô gấu nhỏ lấy ra một cái bóp da, bên trong chỉnh tề dày đặt hơn mười trương hồng sắc mao gia gia*, tay nhỏ bé trắng noãn lấy tiền bên trong ra vung lên, rất có một khí chất, tiền mặt trong tay, thiên hạ ta liền có khí thế.
*(hình ảnh trêи tờ tiền của Trung Quốc.)
Nhìn thấy như vậy, Đường Vũ lòng không còn lo lắng, vung lên khuôn mặt nhỏ nhắn hăng hái bừng bừng nói rằng: "Ta cũng đi tìm tiền riêng của mẹ ta, Ôn Kiều chúng ta cùng đi đêm thất tịch a!"
Thương cảm Đường Vấn cùng Đường Kiều, bởi vì các nàng cẩn thận suy nghĩ, không duyên không cớ tổn thất nhiều tiền mặt như vậy, không biết thời gian các nàng biết đến, sẽ có loại cảm tưởng gì..
Hai người nhỏ tuổi thu thập tốt mọi thứ, không có phát hiện quên cái gì liền tay trong tay ra cửa, bắt đầu đêm lễ thất tịch thuộc về các nàng.
Đi ở đường chính, trêи đường nhìn từng đôi tình lữ lui tới, cửa hàng hoa người đến nối liền không dứt, thấy rất nhiều người mua một bó hoa đưa cho người vợ, tâm tư của Ôn Kiều nhà chúng ta cũng động, dắt tay Đường Vũ đi tới một quầy hàng đứng nhìn.
Chủ tiệm thấy hai người xem hoa chính là hai người tiểu cô nương liền không có tâm tư bắt chuyện, chỉ là có lệ nói câu: "Tùy tiện xem."
Không để ý tới thái độ của chủ tiệm, nhìn những đóa hoa mỹ lệ, Tạ Ôn Kiều rơi vào tình cảnh khó xử, hình như cái nào nhìn cũng đẹp, rốt cuộc tặng cho Đường Vũ cái nào đây?
Rơi vào đường cùng nàng chỉ có thể xin giúp đỡ: "Lão bản... Tặng nữ bằng hữu cái gì tốt?"
Lão bản giương mắt nhìn nàng, ngực cho rằng nàng nói nữ bằng hữu chỉ là nữ bằng hữu mà thôi, chỉ vào bên trái một bó đóa hoa bạch sắc nói rằng: "Này là hoa bách hợp a! Tượng trưng thuần khiết, ý hợp tâm đầu."
Theo lời lão bản nhìn lại, Tạ Ôn Kiều liếc mắt liền thích bó hoa đó, khuôn mặt nhỏ nhắn vung lên thoả mãn dáng tươi cười: "Hảo, thật tốt, giúp ta bao lại!"
Kết quả lão bản truyền tới bó hoa, Tạ Ôn Kiều quay đầu nhìn Đường Vũ, hai tay đang cầm hoa đưa tới: "Tiểu Vũ tặng cho ngươi!"
Này có thể nói là lần đầu trong nhân sinh Đường Vũ nhận được một bó hoa, khuôn mặt nhỏ nhắn của nàng ửng đỏ, đem hoa tiếp nhận, tâm tình kϊƈɦ động, trực tiếp đi tới... Đi tới trước mặt Tạ Ôn Kiều. Một thanh âm vang lên "Chụt", lực đạo to lớn, địa phương vừa bị hôn trực tiếp đỏ lên, một hồi lâu mới giảm xuống.
Đem bó hoa cắm ở ba lô chó nhỏ phía sau lưng, hai người tiếp tục nắm tay đi dạo.
Đối với đêm thất tịch này rốt cuộc muốn làm gì, Đường Vũ chính là rất mê man, nàng lắc đầu quay mặt qua chỗ khác hỏi Tạ Ôn Kiều: "Ôn Kiều, đêm thất tịch muốn làm gì a?"
Kéo tay chống cằm, cúi đầu suy tư một phen: "Ta xem máy vi tính của mẹ ta nói, hình như... Muốn đi ăn bữa cơm dưới ánh nến, còn muốn đi phóng đèn Khổng Minh!"
"Thế nhưng... Hiện tại mới buổi chiều a! Chúng ta phải làm gì?"
"Ngô... Đi dạo, đợi buổi tối đi ăn cơm dưới ánh nến!" Tạ Ôn Kiều gật đầu, ra vẻ đối với quyết định của chính mình rất thoả mãn.
"Được rồi! Chúng ta đây đi chơi đi!"
Đêm thất tịch hôm nay không chỉ là một đêm có thời gian thật tốt để tình nhân tăng thêm tình cảm, chính người yêu muốn cầu hôn cũng là ngày thật tốt. Hai người nhỏ tuổi đi shoping một chút, mua rất nhiều đồ ăn, Đường Vũ cầm trêи tay que cá xiên, ăn đến miệng dính tùm lum. Đi tới trước cửa một cái giáo đường, bên trong tựa hồ đang ở cử hành hôn lễ, trải thảm hồng, trái phải hai bên trải đầy lẵng hoa, tràng diện rất là mỹ lệ. Loại tình cảnh này đối với nữ nhân giống như trời sinh có lực hấp dẫn, Tạ Ôn Kiều bất giác nắm tay Đường Vũ đi vào bên trong.
Đọc đầy đủ truyện chữ Vợ Ngố Tổng Tài, truyện full Vợ Ngố Tổng Tài thuộc thể loại Đô Thị cực kỳ hấp dẫn và kịch tính tại: Vợ Ngố Tổng Tài