Đó là một loại cảm giác rất kỳ diệu, trường bào của Tử La Lan không một tiếng động buông xuống rồi lại buông xuống, phảng phất như toàn bộ không gian của hắn xuất phát từ trường bào, có lẽ, trường bào của hắn chính là góc không gian, mang theo sự trầm tĩnh rất cổ xưa.
An Nặc có chút kinh ngạc nhìn Tử La Lan, hắn đẹp như búp bê, lông mi thật dài buông xuống, con mắt hắc sắc ôn hòa mà hắc ám, mang theo một nét phong tình.
Tử La Lan ngẩng đầu nhìn y, có hơi chút sửng sốt.
An Nặc: “Nên đi thôi, vi rút đã xâm nhập.”
“Đúng vậy,” Tử La Lan khe khẽ nói, “như ngươi thấy, toàn bộ không gian đã bị ăn tươi, chỉ còn lại một mảnh hắc ám.”
An Nặc lại đi về phía trước 2 bước, y có chút không yên, trước đó, y chưa bao giờ nghe thấy giọng nói của Tử La Lan xa lánh như thế.
“Chúng ta hẳn là nên đi mau.” An Nặc, tuy y đi tới vài bước, thế nhưng cũng không đến gần hắn được.
Mà đối diện cái lưỡi hái tử thần đâm thẳng vào ngươi vong kinh kia, y thấy sau lưng vong linh có một đôi cánh trắng tinh, tinh khiết cùng sạch sẽ, trong hắc ám tối tăm, quả thật là một màu sắc chói mắt.
“Cánh của vong linh xuất hiện, nơi này không thể cầm cự được lâu.” Tử La Lan nhẹ nhàng nói, “tiễn của Phong Chi Xạ Thủ sẽ đem người trở về.”
“Ta muốn không phải là trở về!” An Nặc bỗng nhiên kêu lên, “ngươi rốt cuộc muốn làm gì, ngươi giữ hắn để làm chi, qua đây theo ta cùng về.”
“Ta đã …” Tử La Lan thì thào, không thể nói tiếp.
Sau đó chính là im lặng một hồi lâu, cặp mắt hắc sắc kia không có một tia ba động, nhìn y tựa như một đồ vật tầm thường.
“Ngươi đi đi.” Tử La Lan một hồi lâu mới nói.
An Nặc dõi theo hắn, con mắt lam sắc cố chấp nóng nảy, “cho ta một lý do …” Y nói có chút run run,
Tử La Lan nhìn y mê mẩn: “Ta không thể ly khai, ngươi thấy được mà.”
“Vì sao!” nam nhân tóc vàng bị tức giận che phủ.
“Ta mà đi, thì vong linh sẻ tỉnh, cái không gian này lập tức sẽ khôi phục lại.” Tử La Lan nhẹ nhàng nói, “Những vi rút kia không đủ để đánh bại hắn.”
“Khoang thuyền của ngươi cùng máy chủ vong linh liên khởi!” An Nặc kêu lên, y vốn có thể tự kiềm chế, nhưng lúc này giống như một người trong khu buôn bán kêu to, “ngươi mau sang đây cho ta, nếu như ngươi không theo ta trở về, ngươi sẽ chết.”
Tử La Lan có chút không lẽ phép nghĩ nguyên lai An Nặc cũng có biểu tình này a.
Vì thế, hắn ôn nhu nói: “Thế nhưng, nếu như vong linh không chết, không phải sẽ có nhiều ngươi bị liên lụy sao, ngươi muốn Lily tư bọn họ ngồi tù sao…”
“Ngươi quản bọn họ làm cái gì!” An Nặc kêu lên, “bọn họ tổng hội có biện pháp, giống như bọn họ cấp cho mình một đường lui! Ngươi muốn hi sinh chính mình để làm gì!”
Tử La Lan chính là ở nơi này động mà không động, buông xuống suy nghĩ, giống như đang nghe lại giống không nghe.
“Lúc đó chúng ta sẽ hảo, đi Anh Quốc hoặc nơi khác, phụ thân cùng muội muội ta sẽ tự mình thu xếp, con mẹ nó mặc kệ!” An Nặc bởi giận dữ mà thở hồng hộc, y bình tĩnh trở lại, khó khăn mở miệng: “mà ta … chỉ cần ngươi quay về.”
Y còn nhớ rõ con thỏ phấn hồng sắc kia, có một cặp cánh nho nhỏ, một chút tác dụng cũng không có. Thế nhưng hiện tại, y thà rằng La Lan là một con thỏ không chút tác dụng, chứ không phải là một tử thần lạnh lùng cầm lưỡi hái.
Bỗng An Nặc nghe thấy trong không gian phát sinh thanh âm tất tất tát tát.
Y có chút kinh ngạc tìm kiếm nơi phát ra, cái loại thanh âm này từ 4 phương 8 hướng, thật giống như tằm xuân đang nuốt chửng tang diệp, toàn bộ không gian —- vừa rồi vẫn luôn có cảm giác rất nặng nề, thế nhưng hiện tại lại có vẻ yếu ớt.
Tựa như ánh bình minh sắp phá tan hắc ám, yếu đuối không chịu nổi 1 kích.
An Nặc ngẩng đầu, y thấy mọi người xuất hiện ở chỗ trống phía trên, bên ngoài là một mảnh sáng lạn, y không ra, thế nhưng màu sắc này càng khiến kẻ khác bất an.
Mà nhành tiễn y cầm trong tay phát sinh run rẩy, phảng phất nhắc nhở y có biến cố.
An Nặc hướng về Tử La Lan vươn tay: “Chúng ta phải mau ly khai.”
Tử La Lan có hơi ngẩng đầu, cằm đến cổ là một đường cong ưu nhã đến cực điểm, “Không gian … cũng bị ăn tươi …”
“Đi mau!” An Nặc thúc giục, trực giác y rất chuẩn, y biết, không gian đã không chịu nổi vi rút ăn mòn.
“Ngươi nên … đi.” Tử La Lan ôn nhu nói.
“La Lan …” An Nặc chạy về phía trước, mặc dù y vừa rồi thử rất nhiều lần mà không thành công.
Tiễn trong tay khẽ run, nó phải dẫn y tìm được mục tiêu, tìm được người trong tưởng niệm của An Nặc.
Đọc đầy đủ truyện chữ Võng Du Chi Gia Hữu Quai Sủng, truyện full Võng Du Chi Gia Hữu Quai Sủng thuộc thể loại Võng Du cực kỳ hấp dẫn và kịch tính tại: Võng Du Chi Gia Hữu Quai Sủng