Editor: Heo Con
Ôn Như Ý không biết dùng từ gì để hình dung tâm trạng của mình giờ phút này.
Tỉnh táo.
Giờ khắc này nàng vô cùng tỉnh táo, phản ứng nhanh nhất trong đời, khống chế tay chân của mình đã cứng đờ, nàng không biết Lệ Kỳ Sâm ở chỗ này đợi bao lâu, càng không rõ hắn là trùng hợp hay là cố tình, mấu chốt chính là cả ngày nàng đi lại trong chùa Tây Sơn tìm đường ra, ý của hắn cũng không rõ ràng.
Vì thế, đến tột cùng phải nói dối chỉ là tìm không thấy đường hay là thừa nhận mình muốn chạy trốn, lựa chọn này vô cùng quan trọng.
Lệ Kỳ Sâm không ngốc, không thể nói dối, ngày đó nửa đêm trèo tường, hắn liền nhìn ra mình muốn chạy trốn, nói lạc đường, ở trong chùa tìm được nàng miễn cưỡng còn có thể hoàn toàn cho qua, nhưng lại là ở trên đường mòn xuống núi, làm sao qua được.
Không qua được thì càng nói càng bất lợi với chính mình.
Vậy chỉ còn lại một con đường.
Ôn Như Ý thân hình bất động, người trong đình bên kia đã động, Lệ Kỳ Sâm chậm rãi từ phía trên xuống dưới, cách nàng chỉ có mười bậc thang.
Hắn đứng ở chỗ đó, thân hình có vẻ đặc biệt cao lớn, một đôi mắt thâm thúy nhìn không ra bất kỳ hỉ nộ gì, ngày thường nữ tử nhìn thấy trên mặt đều sẽ thẹn thùng, một mạt tuấn lãnh.
Hắn thong thả bước xuống.
Xung quanh không âm thanh nào, trên đường mòn chỉ có tiếng chim sẻ phía trong cánh rừng truyền đến, còn có tiếng lá cây rào rạt vang lên khi gió thổi qua, lúc này tiếng bước chân nhẹ nhàng của hắn truyền vào tai nàng, lại giống như người hơn một ngàn cân đang đi tới, trọng lượng ở chân có thể làm toàn bộ mặt đất rung chuyển.
Thình, thình, thình.
Cách nàng hai bước thì dừng lại, lúc này chỉ cần vươn tay là có thể bắt lấy bả vai nàng, Lệ Kỳ Sâm nhìn nàng cố gắng khắc chế buông lỏng bả vai, theo đó hoa tai trên vành tai cũng động, tâm tình của nàng rất không bình tĩnh.
Trong thanh lãnh có một mạt trầm thấp: " Nàng muốn đi chỗ nào?"
Trên ngọn cây gần đó hình như có cái gì nhảy qua, tiếng xoạch nhỏ vang lên.
Một lát, Ôn Như Ý xoay người lại, rơi lệ đầy mặt.
Nàng khóc ở trong rừng trúc nhỏ khóc, hốc mắt còn chưa hết sưng đỏ, giờ phút này có vẻ càng thêm mê người, nàng khẩn trương mím môi, cứ như vậy nhìn hắn, cũng không né tránh ánh mắt hắn, nước mắt to bằng hạt đậu chảy xuống, giống như đã khởi động chốt mở, vô thanh vô tức chảy, lại hiện ra một cổ bi thương nồng đậm..
Đối mặt như vậy một lát, Ôn Như Ý quỳ xuống, khóc nức nở nói: “Thiếp thân muốn rời khỏi nơi này, cầu Vương gia thành toàn.”
Đây là thừa nhận bản thân muốn chạy trốn, trèo tường cũng được, nghĩ mọi cách từ chùa Tây Sơn tìm đường ra cũng được, nàng chính là muốn rời khỏi vương phủ, rời khỏi hắn.
Lệ Kỳ Sâm rũ mắt, nàng quỳ trên mặt đất, ngón tay nhỏ nhắn đặt trên phiến đá xanh hơi ửng đỏ, ngày hôm nay ở chỗ râm mát ngốc lâu như thế, nếu không khoác một kiện áo ngoài, sẽ cảm thấy hơi lạnh, huống chi là ở trên núi, cứ quỳ như vậy, khó tránh khỏi sẽ lạnh
“Vì sao muốn rời đi?"
Ôn Như Ý hít nhẹ một hơi, tiếng khóc cũng uyển chuyển: “Thiếp thân sợ Vương gia tặng thiếp thân cho người khác.”
Trả lời như vậy lại làm người khác cảm thấy ngoài ý muốn, Lệ Kỳ Sâm ánh mắt khẽ nhúc nhích, nhẹ nhàng nga một tiếng, Ôn Như Ý nhẹ nắm khăn lụa quấn trong tay, nói “Nửa năm trước Vương gia từ Túy Tiên Lâu mua Phụng Tiên cô nương đưa về, một tháng trước Liêu Vương gia đại thọ ngài liền đem nàng cho người khác, một năm trước còn mang về hoa khôi được yêu thích trong họa phường Mẫu Đơn cô nương mang về, sau đó ngài cũng đem nàng cho người khác, thiếp thân sợ…… Thiếp thân sợ Vương gia cũng đem thiếp thân……”
Kế tiếp không nói được nữa, Ôn Như Ý khóc như hoa lê dính mưa, ở trước mặt hắn, giống một đóa hoa mỏng manh, chút lời nói hơi nặng cũng sẽ làm nàng kinh sợ, bị dọa sợ, thân mình nàng không kìm được run rẩy, giờ phút này nàng chỉ có sợ hãi và sợ hãi.
Qua một lúc lâu, Ôn Như Ý vẫn chưa nghe thấy hắn nói chuyện, chỉ cảm nhận được tầm mắt của hắn ở trên người mình, Ôn Như Ý cắn răng, ngẩng đầu, đôi mắt ướt át nhìn về phía hắn, trong ánh mắt nàng bách chuyển thiên hồi, tất cả đều là dòng chảy tình cảm.
Tục ngữ nói rất đúng, mười năm mài nhất kiếm, Ôn Như Ý tốn mười năm công sức rèn luyện diễn xuất, giờ phút này là đại bạo phát, một cái chớp mắt, nước mắt đã rơi, thân mình run rẩy, có lẽ với gương mặt của Ôn Như Ý trước kia diễn không có hiệu quả, đây một dung nhan xinh đẹp đặc biệt động lòng người, sợ hãi, đáng thương, lại rất quật cường.
Lệ Kỳ Sâm vẫn không dời mắt nhìn nàng, ánh mắt hơi lóe, Ôn Như Ý kéo váy đầu gối, hàm răng trắng muốt cắn môi, muốn cắn tới chảy máu, nước mắt từ đáy mắt tràn ngập liền rơi xuống, còn chịu đựng không muốn khóc lớn.
Không thể thua!
Một trận gió thổi tới, không có ánh mặt trời ấm áp xuyên qua cánh rừng nên đặc biệt lạnh, Ôn Như Ý nhịn không được rùng mình một cái, quần áo đơn bạc, co rụt lại, nàng càng có vẻ đáng thương.
Cuối cùng hắn cũng nói chuyện.
Giọng nói lạnh lẽo, nghe không thấy dao động: “ Nàng không phải vẫn luôn muốn rời khỏi vương phủ, còn sợ bổn vương tặng nàng cho người khác.”
Hắn biết!
Ôn Như Ý trong lòng run lên, biểu tình không thay đổi.
Không thể hoảng sợ! Không thể làm hỏng chiêu bài!
“Lúc trước khi Vương gia phái người đi đưa tiểu sính, thiếp thânthật sự không muốn tiến vào vương phủ, bên ngoài đều truyền Vương gia là người tàn nhẫn độc ác, người vào vương phủ, sống không quá mấy năm liền cũng không còn mệnh, thiếp thân…… Nghĩ vậy liền không có ý niệm muốn sống, sau khi vàovương phủ cũng chỉ muốn chạy trốn, nhưng mà sau khi cùng Vương gia ở chung, thiếp thân mới phát hiện ngài cũng không giống với bên ngoài đồn, trong phủ các vị các tỷ tỷ cũng ở chung thật sự hòa hợp, Vương gia đối xử với các nàng đều rất tốt, đối với thiếp thân…… Cũng rất tốt."
Đọc đầy đủ truyện chữ Vương Gia Thỉnh Tự Trọng, truyện full Vương Gia Thỉnh Tự Trọng thuộc thể loại Ngôn Tình cực kỳ hấp dẫn và kịch tính tại: Vương Gia Thỉnh Tự Trọng