Triển Lộ Chiêu mắc tật táy máy tay chân từ nhỏ, việc này đại khái là do trong nhà quá nghèo khổ, không thể có được những thứ tốt.
Cha hắn là người đã nghèo lại thích an phận, sợ hắn lớn lên không có bản lĩnh tự kiếm cái nuôi sống bản thân, nên khi hắn tám, chín tuổi đã đưa hắn đi học việc trong một tửu lâu trên thị trấn.
Hắn học ở nhà bếp, lần đầu tiên nhìn thấy bếp trưởng tự mình bỏ ra bốn, năm tiếng đồng hồ nấu món gà thủy tinh ngũ vị, hắn nhịn không được bèn phạm vào tật xấu.
(Gà thủy tinh: Là món gà chưng được phủ thêm một lớp dầu đậu phộng, sau đó qua thêm vào bước chưng cách thủy, phối hợp với một số nguyên liệu đặc biệt khác. Gà nấu xong có màu vàng tươi, da bóng, hương thơm nức, mùi vị thuần khiết)
Ăn củ cải cùng bánh ngô lớn lên, chưa từng gặp qua món ngon như vậy khiến hắn thèm nhỏ dãi.
Da gà trơn nhẵn thật sự rất giống thủy tinh, cả mình gà trong suốt, ghé sát vào ngửi lại thấy hương thơm nhắm thẳng mũi tấn công.
Tiểu Lộ Chiêu thèm thuồng, bất chấp tất cả, vươn tay tới.
Nhất thời, trên món gà thủy tinh hoàn mỹ bỗng xuất hiện năm đầu ngón tay nhỏ bé mà rõ ràng.
“Cái thằng nhóc con này! Đây là món chuẩn bị cho trưởng trấn cơ mà!” Tiếng gầm rống dữ dội từ đỉnh đầu truyền tới, bàn tay to như chiếc quạt hương bồ đánh xuống khiến hắn lăn lên mặt đất.
“Thằng khốn ti tiện này, mày mà cũng xứng ăn gà của tao?” Bếp trưởng còn chưa hả giận, đuổi theo muốn đá thêm hai cái lên bụng hắn. May là Triển Lộ Chiêu thông minh, xoay người đứng lên như khỉ con, bỗng chốc chạy ra cửa sau.
“Mày chạy đi! Mày chạy đi!” Toàn thân bếp trưởng đầy những thịt, biết mình đuổi không kịp, hắn vừa mắng vừa cởi dây buộc cổ của con chó canh cửa.
Cái miệng đen ngòm của nó ‘gâu’ một tiếng, nhào lên như tên rời cung, há mồm khiến hàm răng trắng ởn lộ ra, cắn mạnh lên chiếc quần đùi rách nát Triển Lộ Chiêu đang mặc.
Vì lần đó, hắn bị đuổi về nhà, sống chết nằm trên giường ba ngày, trong tai lúc nào cũng đầy từ ngữ lải nhải răn dạy của cha hắn, cái gì mà làm người phải an phận thủ thường, số phận đã như vậy rồi, đừng có mơ mộng.
Cha nói, tại sao con dám đụng vào món gà chuẩn bị cho trưởng trấn?
Triển Lộ Chiêu vô cùng không phục, tại sao gà làm cho trấn trưởng mà mình lại không thể đụng vào?!
Không thể học việc ở tửu lâu nên phải về nhà trồng trọt, ngày thứ tư, đùi còn đau, vừa đi vừa kéo, hắn khập khiễng xuống giường làm việc.
Đất này không phải của nhà bọn họ, là của vị hương lí tên Hoàng Thiện Nhân, thu hoạch hàng năm đều phải mang phần lớn lương thực đưa tới nhà hương lí Hoàng Thiện Nhân, xem như nộp địa tô.
Năm đó, vẫn phải đưa lương thực đến nhà hương lí Hoàng Thiện Nhân, Triển Lộ Chiêu đi theo cha hắn, không có vật kéo, chỉ có thể đặt thừng kéo xe lên vai, đi hơn hai mươi dặm, cả người đều là mồ hôi. Đem lương thực vào viện tử được bao bởi những bức tường cao xanh đen của hương lí Hoàng Thiện nhân, cha hắn đứng ở góc tường, kinh sợ chờ Hoàng Thiện Nhân gọi vào hỏi, Triển Lộ Chiêu vừa quay đầu lại, nhìn thấy xa xa bên kia cánh cửa nguyệt nha, có thứ gì đó trên bậc thang còn trải nắng đang bừng sáng.
Đó là một bình hoa cao bằng nửa người.
Triển Lộ Chiêu chưa bao giờ nhìn thấy thứ gì như vậy.
Tỉ lệ như vậy, độ tinh xảo như thế, trắng ra trắng, hồng ra hồng, mặt ngoài còn có bức tranh chim chóc hoa cỏ, cành lá xanh mơn mởn, dường như có rất nhiều giọt nước đọng trên đó.
Trong viện, quản sự đang vội vàng xem xét giấy tờ tính tiền thuê đất, chẳng ai phát hiện tên tiểu tử làm ruộng nghèo hèn như hắn đang lủi về phía cánh cửa nguyệt nha không cho phép người đi qua, đôi tay bẩn thỉu xoa lên bình sứ tinh xảo lạnh như băng.
“Thằng ranh con! Dám đến đây trộm đồ?” Hoàng Thiện Nhân vừa vặn đi ra, thấy tên giun dế giống tá điền kia, khóe mắt hắn dựng lên, tiếng quát mắng như sấm nổ.
(Tên giun dế: Nguyên văn là con kiến, loài giun dế. Đây là hình ảnh để chỉ những người có địa vị thấp kém)
Triển Lộ Chiêu nói: “Tôi không trộm, chỉ sờ một chút thôi”
Hoàng Thiện Nhân nói: “Phi! Mày mà cũng dám sờ vào đồ trong nhà ông? Người đâu! Tới đây mau!”
Vì thế, hắn bị gia đinh của Hoàng Thiện Nhân đánh cho còn nửa cái mạng, nếu cha hắn không nhanh chóng chạy tới đau khổ cầu xin, cộng thêm việc Hoàng Thiện Nhân xem mặt cha hắn nộp tô đúng hạn trong vài chục năm, nên cuối cùng mới không chặt ngay “đôi tay tiểu tặc” của hắn, chỉ răn đe.
Lúc đó, hắn nằm trên giường hơn hai tháng.
Không mời được thầy thuốc, không có tiền uống thuốc, cha hắn vốn tưởng rằng hắn sẽ chết, kết quả, cái mạng hèn của hắn tựa như cỏ hoang mọc trên nền đất, dần dần khỏe lại.
Xuống giường, Triển Lộ Chiêu đầy bụng tức giận, dựa vào cái gì mà tôi không thể đụng vào bình sứ nhà ông?
Đắc tội với Hoàng Thiện Nhân, nhà cũng không thể ở được nữa, Triển Lộ Chiêu chỉ có thể tìm đến nương tựa thúc thúc họ Triển đầu bóng lưỡng, đi làm binh lính.
Rất nhiều năm trước, thúc thúc của Triển Lộ Chiêu đến Quảng Đông tham gia quân ngũ, đánh hơn mười trận huyết chiến, mỗi lần đánh xong, cấp trên của hắn người thì tử trận, người thì tàn phế, hắn tự nhiên từng bước thăng quan, thường xuyên như vậy, cuối cùng trở thành một gã sư trưởng.
Nghe xong việc Triển Lộ Chiêu ở quê, thúc thúc hắn cười sằng sặc, khen hắn: “Thằng nhóc này được lắm! Có dũng khí của thúc thúc mày đây, không giống lão cha vô dụng của mày. Hừ, gà thủy tinh của trấn trưởng, bình hoa của Hoàng Thiện Nhân là cái **** gì? Dựa vào cái gì mà không được sờ? Con mẹ nó! Cho dù là con gà con trong đũng quần của trưởng trấn, vú của vợ Hoàng Thiện Nhân, mày muốn sờ cũng chẳng sao cả! Thời đại này ấy mà, thằng nào nhát gan thì chết đói, lớn gan thì no bụng!”
Tiếp theo lại nghiến răng nghiến lợi, “Mụ nội nó, lão tử là sư trưởng, còn chưa về quê thể hiện uy phong nên cả đám dám bắt nạt cháu của lão tử? Để xem lão tử đạp chết lũ chó này thế nào.”
Lúc đó, hắn tới chỗ Tuyên tư lệnh xin nghỉ phép, dẫn một đội người ngựa đeo súng dắt đao, tức tối sùi bọt mép mà đi.
Triển Lộ Chiêu hỏi: “Thúc thúc, thúc muốn thế nào?”
Thúc thúc hắn hừ hừ, “Thằng nhóc ngốc, cho chú mày uy phong một phen. Thúc thúc cho mày mượn đội binh này ba ngày, tới nơi rồi thì mày thích làm thế nào cũng được.”
Triển Lộ Chiêu nghe được lời này, vừa đến trấn, cả đội binh vây quanh tửu lâu, đem chưởng quầy, bếp trưởng cùng những người trước kia lạnh lùng nhìn hắn rồi chê cười bắt hết lại, buộc cả đám quỳ gối trước mặt hắn, hỏi: “Con chó cắn tôi đâu?”
“Ở ở… Ở… Ở phía sau…”
“Giết.”
“Dạ vâng…”
“Ông,” Hắn chỉ vào bếp trưởng, “Nấu nó, dùng phương pháp nấu món gà thủy tinh mà nấu nó lên, có chỗ nào không đẹp mắt là tôi nấu ông luôn.”
Bếp trưởng sợ đến nỗi đôi chân nhũn ra, bị hai gã binh sĩ hung thần ác sát giải đến phòng bếp, mất sức chín trâu hai hổ mới làm xong món đó.
Triển Lộ Chiêu chạy thẳng tới, tay đầy bụi cũng không thèm rửa, còn lấy tay xoa xoa lên món ăn khiến trên đó toàn dấu tay màu xám, lại nói với bếp trưởng: “Ông ăn nó đi.”
“Dạ vâng…”
“Ăn sạch sẽ.”
Bếp trưởng nghe thấy câu này, vẻ mặt cầu xin: “Quan trên, tiểu nhân đáng chết, ngài tha cho tiểu nhân với. Đây… thật sự không thể ăn hết…”
“Ăn không hết, tôi giết ông.”
Bếp trưởng run rẩy, liều mạng ăn, ăn xong ói, ói xong ăn, no đến nỗi bụng căng lên tròn xoe, cuối cùng không cách nào nuốt nổi nữa.
Triển Lộ Chiêu tự mình cầm súng dí lên bụng hắn, bắn hai phát đạn, nhìn thấy thân hình mập mạp của hắn vùng vẫy trong vũng máu, lạnh lùng hỏi: “Gà ông làm cho trưởng trấn có thể đụng vào không?”
Trưởng trấn cũng bị áp giải đến cửa tửu lâu, thấy một màn này liền sợ tới mức không dám nhúc nhích.
Triển Lộ Chiêu nói với hắn: “Chuyện này không can hệ tới ông, tuy rằng gà này là làm cho ông ăn, nhưng năm đó, ngay cả mặt tôi ông cũng chưa gặp.”
Trưởng trấn thở phào một hơi, vội vàng cười nói: “Đại soái anh minh, đại soái anh minh.”
Triển Lộ Chiêu nói: “Có điều, lão gia nhà tôi nói, mọi người trong nhà muốn ở lại đây một thời gian dài, tôi nghĩ rằng tìm trưởng trấn ngài vẫn đáng tin hơn hẳn.”
Trưởng trấn sửng sốt, miệng còn chưa phun ra một chữ, mi tâm xuất hiện một lỗ máu.
Sau đó, Triển đầu trọc biết chuyện bước ra, lập tức cười to, “Thằng nhóc này được! Có tiền đồ! Thúc thúc đang muốn phát triển địa bàn, vẫn chưa có kế hoạch chặt chẽ, thằng nhóc này lại mở rộng địa bàn cho thúc thúc trước. Không tồi, không tồi.”
Một ngọn lửa đốt cháy tửu lâu, Triển Lộ Chiêu lại dẫn binh thẳng tiến nhà Hoàng Thiện Nhân, Hoàng Thiện Nhân nhận được tin liền mang người nhà trốn không còn một mống, viện tử to như vậy lại chỉ còn chút đồ dùng, ngay cả bọn gia đinh cũng chạy tán loạn như chim thú vỡ tổ.
Bình hoa cao bằng nửa thân người kia vẫn được để lại.
Triển Lộ Chiêu vuốt ve bình hoa, ra lệnh cho binh lính lùng bắt người ở khu vực chung quanh.
Hoàng Thiện Nhân có thể hoành hành ở quê nhà, ra khỏi địa bàn rồi thì có bao nhiêu năng lực? Trưởng trấn vừa bị giết, người được đổi lại bằng một tên theo đuôi Triển Lộ Chiêu.
Chưa tới hai ngày, chẳng những là Hoàng Thiện Nhân, ngay cả hai tên gia đinh đánh hắn năm đó cũng bị bắt trở lại, quỳ gối ở giữa sân, run như lá rụng mùa thu, dập đầu cầu xin tha thứ.
Triển Lộ Chiêu hỏi: “Tôi có được sờ bình hoa nhà ông không?”
Hoàng Thiện Nhân nói: “Sờ được! Sờ được!”
Triển Lộ Chiêu cười cười, lấy súng ra, mấy người đang quỳ sợ tới mức muốn ngất xỉu.
Hắn ngồi xổm xuống, đập đập lên chiếc bình sứ, đập một trận, đập đến khi bình sứ chỉ còn lại những mảnh nhỏ bằng đầu ngón tay mới vỗ vỗ bụi trên tay, ra lệnh cho binh sĩ đứng bên cạnh: “Đem mấy thứ này nhét cho bọn họ ăn. Chia làm ba phần, chia cho đều, không hơn không kém.”
Ba người dập đầu như dã tỏi, máu chảy như rót nước.
Triển Lộ Chiêu hỏi Hoàng Thiện Nhân: “Có khế ước nhà của ông ở đây không?”
Hoàng Thiện Nhân nhìn một đám sứ vỡ, nào dám nói dối, nơm nớp lo sợ nói: “Không… không ở trên người, cất rồi, ở… ở dưới gốc mai cổ thụ chỗ mộ tổ tiên sau núi…”
Triển Lộ Chiêu gọi người đào lên, xác định rõ là khế ước, gật đầu: “Ừm, vậy thì không cần ba người ăn nữa, để cho hai người kia ăn đi.”
Lấy súng ra, cướp cò trên đỉnh đầu Hoàng Thiện Nhân, cho hắn ra đi thoải mái.
Hai người còn lại phải nuốt vô số mảnh sứ, xuyên bụng thủng ruột.
Sau đó, lại thêm một mồi lửa đốt sạch viện tử tường cao gạch xanh đen.
Tiếp đến, Triển sư trưởng nhận được tờ khế ước kia, nhịn không được lại khen cháu mình một phen: “Có bản lĩnh! Có bản lĩnh! Còn nhỏ thế này mà đã biết tới thủ đoạn kia rồi, giết người không chớp mắt, sau này nhất định có tiền đồ. Ừ, nói không chừng là nhân tài có thể đạt tới chức đại soái!”
Ở quê nhà uy phong một phen, Triển sư trưởng lập tức mang theo thằng cháu “sau này nhất định có tiền đồ” trở về, tính toán trước tiên phải đề bạt cho Triển Lộ Chiêu ở dưới trướng mình, làm một gã đội trưởng.
Tuy rằng dùng người như vậy không công bằng, nhưng lấy công lao hắn lập được, đề bạt một gã đội trưởng, Tuyên tư lệnh cũng chẳng đến nỗi không đồng ý.
Kết quả, ngày đưa Triển Lộ Chiêu đi gặp Tuyên tư lệnh, hai người đang ở hoa viên phía sau bỗng nghe thấy ai đó kêu lên: “Thiếu gia tan học về rồi.”
Triển Lộ Chiêu vừa quay đầu lại, lập tức nhìn thấy trước cửa xuất hiện thân ảnh cao lớn, bên nách kẹp một quyển sách, chậm rãi lại gần.
Nếu Triển Lộ Chiêu học hành cẩn thận, lúc ấy hắn sẽ kinh ngạc tán thán.
Ôi chao!
Đôi mắt này như ngọc trai đen, răng trắng đều đặn, thật xinh đẹp!
Ôi chao!
Khuôn mặt tuấn tú, thần sắc đoan trang, chính trực như tùng như bách, trong sáng tựa bạch ngọc!
Đáng tiếc, Triển Lộ Chiêu học hành chẳng đến đâu, hắn nhìn thấy thiếu niên xinh đẹp kia đi về phía mặt trời lặn, toàn bộ ánh chiều tà nhập vào đôi mắt điềm tĩnh biết cười ấy khiến hắn ngây dại.
Triển Lộ Chiêu nhìn chằm chằm bóng dáng kia, không hề rời mắt, trong đầu chỉ còn ý niệm điên cuồng… “Mình muốn chạm vào người ấy!
Người này… chính là người này!
Tóc của cậu ấy đẹp như vậy, có phải đồ thật không? Da của cậu ấy đẹp như vậy, có phải đồ thật không? Khuôn mặt cậu ấy tinh xảo quá, giống như sờ một chút mà không cẩn thận sẽ làm hỏng mất, nhưng mà… mình nhất định muốn chạm vào cậu ấy.”
Triển Lộ Chiêu đứng dậy khỏi ghế, chờ y tiến vào, liều chết hắn cũng muốn kiểm tra, nhưng người nọ không tiến về phía hoa viên, chỉ ung dung lướt qua khung cửa sổ phía ngoài.đọc truyện boylove
Đọc đầy đủ truyện chữ [Vương Triều Kim Ngọc] - Quyển 2 - Lệ Kim, truyện full [Vương Triều Kim Ngọc] - Quyển 2 - Lệ Kim thuộc thể loại Đam Mỹ cực kỳ hấp dẫn và kịch tính tại: [Vương Triều Kim Ngọc] - Quyển 2 - Lệ Kim