Cả hai người họ, đương nhiên, đều vô cùng sốc.

"Gì cơ?" Satsuki-san thốt lên.

"Xin lỗi, cậu vừa nói gì thế?" Mai hỏi.

Khỉ thật, đừng có đối xử với tớ như là đồ trang trí phông nền chứ!

Linh hồn cục cằn bên trong tôi bùng lên giận dữ trước hai cô gái ích kỷ này.

Có thể tôi không giỏi trong mối quan hệ xã hội, có thể tôi là một kẻ nhút nhát, nhưng khi bị đẩy vào tình huống này, tôi chắc chắn có thể làm được gì đó.

"Cái gì là sao?!" tôi gắt lên. Dẫu sao vụ này cũng liên quan đến tớ mà?"

Tôi cau mày nhìn Mai và Satsuki-san.

"Tôi không ngờ là cậu cũng muốn tham gia, nhưng tôi cũng không có lý do gì để từ chối cả," Mai nói.

"Tôi cũng không phản đối," Satsuki-san nói.

Mai đặt tay lên cằm, trầm ngâm "Hmm". "Chà, chuyện này thực ra lại hợp lý đấy," cậu ấy nói. "Tại sao chúng ta không quyết định bằng kỳ thi giữa kỳ sắp tới nhỉ?"

Satsuki-san đồng ý. "Thích thì chiều. Tôi sẽ cho cậu hít khói cho mà xem."

"Khoan đã!" Tôi kêu lên hoảng loạn.

Satsuki-san lặng lẽ mỉm cười. "Xem ra thời điểm để cậu thể hiện thành quả nỗ lực của mình đã đến rồi, Amaori," cậu ấy nói. "Cậu còn nhớ tất cả những lần học nhóm trước đây không? Đó chính là điềm báo trước đấy. Tin tôi đi, cậu sẽ không thiếu đối thủ đâu. Chúc may mắn nhé."

"Không thể nào đẩy một nhà thám hiểm cấp 1 vào tận sào huyệt của ma vương như thế được!" Tôi phản đối. "Hai cậu chẳng phải lúc nào cũng đứng nhất nhì trong bảng xếp hạng lớp à?"

Satsuki-san chính là người đã dạy tôi cách học ngay từ đầu. Về cơ bản, cậu ấy chính là giáo viên của tôi. Điều đó có nghĩa là cậu ấy hiểu rõ tôi có thể làm được (và không làm được).

"Nhưng, Renako, cậu đã khiến tôi phải say mê cậu," Mai nói. "Nên tôi chắc chắn cậu phải có tiềm năng không nhỏ. Nếu cố gắng, cậu hoàn toàn có thể vượt qua cả điểm số của tôi."

"Ờm, thật ra điểm số của tớ dưới mức trung bình, nhưng thôi kệ đi."

Tôi chấp nhận phơi bày sự xấu hổ của mình trước Mai, người vẫn cứ mỉm cười rạng rỡ với tôi vì lý do nào đó. Trời ạ, tôi đã la hét quá nhiều. Ngày mai họng tôi chắc chết mất. Nhưng nếu không giữ vững lập trường, tôi còn chẳng trụ nổi đến ngày mai!

"Này, ít nhất hãy để tớ quyết định điều kiện cuộc thi đi," tôi khăng khăng. "Đây là chuyện sống còn của tớ, nên tớ có quyền lựa chọn, đúng không?"

Ý tôi là, như vậy cũng hợp lý thôi mà, nếu chính tôi nói ra điều đó.

Nhưng rồi Mai thản nhiên đáp, "Không, tớ không nghĩ vậy là ý hayđâu."

Hả? Cái gì cơ? Tổn thương đấy nhé... Tôi đang lao về phía trước nhờ quán tính, thế mà cậu ấy chặn đứng tôi ngay lập tức khiến tôi hết hơi luôn. Đúng là một chiếc máy bay giấy thả từ sân thượng trường học cũng chẳng bay được xa.

Mai quay đi, hai má đỏ bừng. "Nếu cậu thắng, cậu có thể yêu cầu tôi dành trọn cuộc đời mình cho cậu. Như vậy thì cả hai bên sẽ có mức độ rủi ro ngang nhau."

"Nhưng tớ đâu có định yêu cầu điều đó, nên bình tĩnh đi."

"Gì cơ, vậy cậu định chọn Satsuki à?"

"Không!"

Tôi đã biết điều kiện chiến thắng của mình sẽ là gì. Rốt cuộc, chúng tôi đến đây hôm nay là vì điều gì chứ? Ai đã sắp xếp cuộc gặp này cho chúng tôi? Đúng vậy. Mọi thứ đều là để chúng tôi có thể có một môi trường học tập thoải mái, yên bình, không căng thẳng. Tôi đã làm tất cả để không phụ kỳ vọng mà Ajisai-san đặt vào tôi!

"Nếu tớ thắng," tôi nói, "thì tớ muốn hai cậu quay lại như bình thường và làm bạn trong cùng một nhóm. Và tớ muốn hai cậu thực sự làm hòa với nhau."

Mai và Satsuki-san nhìn nhau, cau mày rồi đồng thanh hừ một tiếng. Tôi đã biết trước là họ sẽ ghét điều kiện này rồi. Nhưng thôi nào! Tôi đang cược cả mạng sống của mình vào đây đấy, hợp tác một chút đi chứ! Tôi nghĩ thầm.

Satsuki-san là người đồng ý trước. "Được thôi," cậu ấy nói. "Ít nhất thì như vậy cũng sẽ dễ nói chuyện với mấy người kia hơn."

Satsuki-san có 1/3 cơ hội đánh bại Mai hoàn toàn—tỷ lệ cũng không tệ chút nào. Và nếu tôi thắng, cậu ấy vẫn chỉ cần thực hiện đúng kế hoạch ban đầu của mình mà thôi.

Trong khi đó, Mai cũng gật đầu sau khi thấy Satsuki-san đồng ý. "Tớ cũng thấy ổn," cậu ấy nói. "Vậy thì, chúng ta sẽ thi đấu bằng gì?"

Chẳng phải quá rõ ràng sao? Tôi lấy điện thoại ra, mở một hình ảnh lên và đưa cho họ xem. Cả hai cùng chăm chú nhìn vào màn hình.

Tôi đắc thắng tuyên bố, "Chúng ta sẽ chơi FPS! Trận đấu sẽ là một game bắn súng góc nhìn thứ nhất."

Hạn chót là ngày cuối cùng của học kỳ, tức là cuối tuần sau. Như vậy, chúng tôi chỉ có bảy ngày để chuẩn bị. Tuy nhiên, từ thứ Hai đến thứ Tư tuần sau là kỳ thi, nên thời gian thực tế còn lại chẳng bao nhiêu. Tôi không muốn cho ai trong số họ có thời gian luyện tập cả.

"Như vậy thì không công bằng lắm," Satsuki-san nói.

"Chịu thôi," tôi đáp. "Dù sao thì người thua mặc định vẫn là tớ mà."

Thành thật mà nói, tôi chọn trò này vì nó cho tôi cơ hội chiến thắng cao nhất.

"Thế nào?" Tôi hỏi. "Đồng ý không?"

Khi tôi quay sang Mai để xác nhận xem cậu ấy có chịu hay không, cậu ấy chỉ mỉm cười và nhìn tôi như thể đó là chuyện hoàn toàn bình thường. "Tôi không phiền đâu," cậu ấy nói.

Nụ cười đó điềm tĩnh một cách đáng sợ. Cậu ấy có vẻ tin rằng chỉ cần một tuần là có thể đánh bại tôi. Ha ha ha, cậu đã rơi vào bẫy của tớ rồi, Ouzuka Mai ạ... Tôi nghĩ thầm.

Mặt khác, Satsuki-san trông có vẻ lưỡng lự. "Cậu đang nói về trò chơi điện tử đúng không?" cậu ấy hỏi. "Nhà tôi không có máy chơi game."

Ờ thì, đúng là một vấn đề thật. Không phải cứ nói là có thể chạy ra ngoài mua một cái PS4 chỉ để luyện tập cho cuộc thi...

Nhưng rồi Mai giơ tay lên. "À, tôi có một cái dư này," cậu ấy nói. "Cậu có thể mượn."

"Khoan, sao cậu lại có tận 2 cái?" tôi hỏi.

"Tôi mua lần trước, khi đang luyện để đánh bại cậu trong trò đối kháng đó. Ban đầu tôi định nhờ một người hầu giúp tập luyện, nhưng tôi nghĩ chơi với một máy thì không ổn lắm."

W-wow. Được rồi. Hóa ra thực sự có kiểu người suy nghĩ như vậy.

"Nếu vậy," Satsuki-san nói, "thì tôi nhận. Cảm ơn."

"Không có gì," Mai đáp. "Tôi sẽ mang TV sang sau."

Nhìn hai người họ, những người hoàn toàn nghiêm túc với chuyện này, tôi bắt đầu đổ mồ hôi lạnh. Không, không, không... Tôi sẽ ổn thôi. Nhất định phải thắng. Dù cả hai có là thiên tài đi nữa, tôi cũng sẽ không thua. Tôi tuyệt đối không thể thua. Mà đây không chỉ là do cứng đầu đâu—tôi thực sự có cơ hội thắng. Rốt cuộc, tôi chọn trò này vì nó là thứ tôi giỏi nhất mà!

"Khi tớ thắng," tôi nói, "hai cậu nhất định phải làm hòa đấy nhé? Tớ nói nghiêm túc đấy, Mai và Satsuki-san!"

"Đương nhiên," Mai đáp. "Mặt khác, nếu tôi thắng thì cậu..."

"Ừ! Biết rồi! Biết rồii! Không cần phải nói ra đâu! Tớ hiểu mà!"

"Tôi chưa từng chơi game bao giờ," Satsuki-san nói. "Có vẻ tôi sẽ phải tìm cách xoay sở thôi."

Cậu ấy lập tức tìm kiếm tựa game trên điện thoại rồi mở một bài hướng dẫn chiến thuật lên đọc. Đây không phải là hành động của một người chưa từng chơi game bao giờ! Cô gái này đang đi con đường ngắn nhất để giành chiến thắng rồi.

Tôi rất tự tin, nhưng đồng thời cũng cực kỳ sợ hãi trước hai người này và sự khó lường của họ.

Và thế là, cuộc chiến ba bên của chúng tôi bắt đầu… với tôi thực sự chiến đấu vì mạng sống của mình!

Trên đường về nhà trong chiếc limousine, Ajisai-san nhắn tin cho tôi. Tình hình sao rồi á?

Tôi do dự một lúc, rồi nhắn lại: Xin lỗi, tớ không thể nói nhiều, nhưng mà… chuyện đã leo thang thành một cuộc chiến rồi…

Tệ đến vậy cơ à!?

"Ừm, về cơ bản thì nó là như vậy đó," tôi nói.

"Ờ..." Ajisai-san đáp. "Tóm lại là, nếu cậu thắng họ trong trò chơi điện tử, thì Mai-chan và Satsuki-chan sẽ làm bạn lại với nhau?"

"Đúng vậy."

Chiều thứ Bảy, một ngày sau trận đối đầu ở nhà hàng, và tôi đang ở trong phòng, nói chuyện điện thoại với Ajisai-san. Tôi kết nối điện thoại với tai nghe không dây để có thể rảnh tay cầm tay cầm chơi game.

Sau cuộc thảo luận hôm qua, trước khi để họ về và bắt đầu luyện tập, tôi đã đặt ra một số quy tắc (như bản đồ, loại vũ khí được phép sử dụng, luật đấu,...). Tôi đã cố làm cho nó thật công bằng và bám sát định dạng tiêu chuẩn nhất của trò chơi. Vì vậy, tôi cứ lặp đi lặp lại chế độ tập luyện để ghi nhớ từng ngóc ngách của bản đồ.

Cuộc gọi thứ hai này không căng thẳng như cuộc gọi đầu tiên. Dĩ nhiên, có lẽ là vì tôi đang mải tập trung vào trò chơi. Tôi cũng có một lý do rõ ràng để gọi cho cậu ấy: báo cáo về những gì đã xảy ra với Mai và Satsuki-san. Này, nếu cậu cho tớ một lí do, ngay cả tớ cũng có thể gọi điện thoại đấy! Tôi cười thầm một cách ngớ ngẩn. Dù sao thì tôi vẫn cảm thấy khá gượng gạo vì chưa thể giúp họ làm hòa, nhưng thôi kệ đi.

Tất nhiên, Ajisai-san có vài câu hỏi.

"Vậy nếu Mai-chan hoặc Satsuki-chan thắng thì sao?" cậu ấy hỏi.

"Ực." Tôi không thể trả lời. Ý tôi là, tôi đâu thể nói thẳng ra rằng tôi phải cưới họ được, đúng không? Chúa mới biết Ajisai-san sẽ phản ứng thế nào.

Tôi thử tưởng tượng xem Ajisai-san trong đầu tôi sẽ nói gì.

Renako: Ờ thì, cậu biết đấy, tôi phải cưới họ. Đại khái vậy.

Ajisai: Ồ, xui xẻo ghê. Tớ ghét mấy chuyện như vậy lắm.

Phản ứng quá hời hợt làm tôi không khỏi thất vọng.

Không, không, không! Không thể nào! Tôi tự nhủ. Đúng là Ajisai-san có thể chẳng thèm quan tâm đến tôi, nhưng tôi biết chắc cậu ấy sẽ phát hoảng nếu nghe tin Mai hoặc Satsuki-san kết hôn.

Làm lại nào!

Renako: Ừm... Thật ra thì, họ nói tớ phải cưới họ.

Ajisai: Khoan, ý cậu là cậu sẽ cưới Mai-chan hoặc Satsuki-chan á?! Hai người họ đều xinh ơi là xinh! Chúc mừng cậu nha, Rena-chan. Ý tiows là, dù gì thì Renako cũng ở dưới đáy xã hội, nên chuyện này đúng là ảo ma quá à!

"Ai hỏi cậu đâu chứ?" Tôi bật lại.

"Hả? Gì thế?" Ajisai-san nhìn tôi khó hiểu. "Cậu nói gì vậy?"

"À, xin lỗi, tớ không nói cậu đâu. Ajisai-san trong tưởng tượng của tớ vừa nói cái gì đó siêu thô lỗ, nên tớ chỉ... ."

"Cậu tưởng tượng về tớ á?! Chờ chút, có thường xuyên không?"

"Ờ thì... cũng hơi 'thường xuyên'?"

"Không thể nào! Nhưng mà tại sao chứ?!"

Tôi đã thành công xóa sổ hình ảnh một Ajisai-san hờ hững trong đầu mình, nhưng phiên bản mới này lại cực kỳ độc miệng dù vẻ ngoài vẫn rạng rỡ và tươi tắn. Nếu có gì khác biệt, thì chắc là chỉ số tấn công của cậu ấy còn cao hơn trước nữa...

Dù sao thì, đúng là vậy. Ajisai-san trong tưởng tượng nói chẳng sai. Xét về ngoại hình thôi (tạm thời bỏ qua những rắc rối của thực tế), thì Mai và Satsuki-san đúng là vượt xa tầm với của tôi. Than phiền về chuyện hẹn hò với họ có phải là một kiểu khoe khoang trá hình không nhỉ? Ừm, tốt nhất là tôi nên im lặng.

"N-nếu họ thắng," tôi nói. "Ờm... Câu hỏi hay đấy... Ha ha, chắc sẽ có hình phạt gì đó, tớ cũng không rõ nữa..."

"Ồ, thật sao?" cậu ấy reo lên. "Vậy thì cậu nhất định phải thắng rồi!"

"Ừ ha, tớ đang cố đây... Tớ đang chiến đấu vì mạng sống của mình luôn ấy..."

"Rena-chan, tớ thật sự ngưỡng mộ việc cậu cố gắng hết sức để giúp hai người họ làm lành với nhau đấy... Cậu thật sự rất ngầu... thực sự, thực sự rất ngầu luôn ấy."

Tôi có cảm giác như đang bị thiên thần của tội lỗi viếng thăm vậy.

"Ừm. Thì. Ờ... Dù sao thì, hôm nay thì sao?"

Tại lần trước bọn tôi chưa chơi được.

Ajisai-san nói, "À, xin lỗi nhé. Một lát nữa tôi phải dẫn tụi nhỏ ra công viên. Xin lỗi cậu lần nữa nha, Rena-chan."

"Không, không, không sao đâu. Đừng lo."

Tôi thấy có lỗi khi để cậu ấy phải xin lỗi mình. Cũng như mọi người đều cần chia sẻ những điều kỳ diệu của Mẹ Thiên nhiên, tôi cũng cần chia sẻ phước lành từ thời gian và sự chú ý của Ajisai-san.

"Nhưng mà," cậu ấy thì thầm qua điện thoại, giọng có chút nũng nịu, "tớ vẫn còn chút thời gian... nên chúng ta có thể nói chuyện lâu hơn một chút đấy."

"Ồ, ừ, ờm, o-oke." Tôi cười khúc khích một cách yếu ớt. "Hi hi..." Tôi lại cười khúc khích.

Đây là vùng nguy hiểm rồi. Tôi đưa tay lên che miệng để giấu đi nụ cười ngốc nghếch của mình khi giọng nói đáng yêu của cậu ấy vang lên, dù tôi thừa biết Ajisai-san không thể nhìn thấy tôi qua điện thoại.

"Vậy thì, ờm..." tôi nói. "X-xem nào, chúng ta nên nói gì đây ta...? À, dạo này nóng thật đấy, nhỉ?"

"Ừa, đúng thật," cậu ấy đáp. "Kì nghỉ hè cũng sắp đến rồi đấy."

Tôi gần như có thể nghe thấy nụ cười rạng rỡ của cậu ấy qua giọng nói, dù tôi chưa từng thực sự nhìn thấy gương mặt đó vào lúc này.

Tôi mở đầu cuộc trò chuyện bằng cách lôi thời tiết ra làm chủ đề đầu tiên. Đúng là tôi và kỹ năng giao tiếp tệ hại của mình mà, nhỉ? Ajisai-san có phải là thiên thần thật sự được gửi xuống để bầu bạn với một kẻ đáng thương như tôi không vậy? Cảm giác như tôi đang tham gia một khóa huấn luyện kỹ năng trò chuyện một đối một vậy. Dù tôi có quăng chủ đề gì đi nữa, cậu ấy cũng dễ dàng đáp lại. Đúng kiểu chế độ siêu dễ luôn!

Ngay lúc đó, tôi nghe thấy ai đó gọi, "Onee-chan!" Là em gái tôi, nên tôi cứ phớt lờ như lẽ thường thôi.

"Cậu có dự định gì cho kỳ nghỉ hè không?" tôi hỏi.

"Tớ không biết nữa," cậu ấy đáp. "Tớ muốn đi chơi đây đó, nhưng chắc không có chuyến đi xa nào đâu."

Ừ, tôi cũng đoán vậy. Chăm sóc mấy đứa em trai thì cũng khó mà đi xa được.

Lại có một tiếng "Onee-chaaan!" nữa vang lên, nhưng tôi cứ để nó lướt qua mà chẳng thèm để ý. Làm sao tôi có thể phân tâm vì một sinh vật thấp kém khi đang trò chuyện với một thiên thần chứ?

"Vậy cậu có muốn đến nhà tớ chơi không, Rena-chan?" Ajisai-san hỏi.

"Hớ-ớ, tất nhiên rồi," tôi nói. "Tớ sẽ mang theo cả đống game nữa!"

"Yay, tuyệt quá. Vậy thì tớ sẽ làm bánh phô mai cho cậu. Cậu có thích bánh không, Rena-chan?"

"Hế?! C-Có chứ, tớ thích bánh lắm..."

Được Ajisai-san làm bánh cho ăn đúng là đỉnh cao của đời người...

Ngay lúc đó, cửa phòng tôi bật mở đánh "rầm". "Onee-chan!" em gái tôi hét lên.

"Chờ chút được không?!" tôi quát. "Chị đang nói chuyện với Ajisai-san đây, được chứ?!"

"Ôi chà, vậy hả?" Một giọng nói lạnh lùng vang lên. "Nhưng tôi nghĩ cậu nên ưu tiên tôi trước thì hơn. Tôi là bạn gái cậu mà, phải không nào?"

Đứng trước cửa là Satsuki-san, trông hệt như công chúa của vương quốc mặt trăng.

"Hớ?!" tôi kêu lên.

"Rena-chan?!" Ajisai-san hét lên. "Tớ vừa nghe ai đó nói 'bạn gái' phải không? Rena-chan? Rena-chan?!"

"Á—"

Satsuki-san giật lấy điện thoại từ tay tôi rồi cúp máy. Thật là nhẫn tâm...

"Cậu làm gì ở đây vậy...?" tôi hỏi.

"Tôi đã cố gọi cậu, nhưng cậu không bắt máy," cậu ấy đáp. "Vậy nên, tôi hỏi Hanatori-san địa chỉ của cậu."

Satsuki-san thả phịch một chiếc túi ngủ xuống sàn phòng tôi. Hôm nay cậu ấy mặc đồ bình thường—một chiếc váy dài, mỏng nhẹ, tóc tết lỏng. Không còn vẻ tiểu thư quý tộc như ở trường, giờ đây trông cậu ấy giống một cô gái dịu dàng, thoải mái hơn. Nhưng dù thay đổi phong cách, khí chất của cậu ấy vẫn không hề mất đi, mà trái lại, nét đẹp thanh tao, tĩnh lặng càng nổi bật hơn.

"Onee-chan," em gái tôi lườm tôi, đứng cạnh Satsuki-san và nhìn tôi như thể tôi là một đống rác phế thải. "Tại sao chị lại dám phớt lờ bạn gái mình—Satsuki-senpai—hả?"

"Hả?" tôi lắp bắp. "Ư-ừm, thì... chị đang nói chuyện điện thoại với Ajisai-san mà...?"

Ý tôi là, tôi tưởng mình chỉ đang phớt lờ em gái thôi, chứ đâu phải Satsuki-san...

Em gái tôi bực bội tặc lưỡi. Cái gì đấy?! "Làm ơn sống cho ra hồn đi, Onee-chan," nó càu nhàu, rồi thản nhiên bước ra ngoài, đóng sầm cửa mạnh đến mức tôi giật bắn cả người.

"...Tôi vừa làm gián đoạn một cuộc cãi vã à?" Satsuki-san hỏi.

"À, cũng không hẳn, chỉ là..." Tôi cười gượng.

Tôi có thể tưởng tượng ra hình tượng của mình trong mắt em gái vừa tụt xuống thêm vài bậc. Sau khi mọi chuyện xong xuôi, tôi thật sự cần giải thích rõ với nó...

"Trời ơi," tôi rên rỉ. "Giờ thì Ajisai-san đang nhắn tin liên tục cho tớ rồi đây."

Tạm thời, tôi nghĩ mình nên nhắn lại bảo rằng Satsuki-san vừa đến và chỉ đang đùa thôi. Cuộc đời tôi đúng là một chuỗi ngày nói dối không hồi kết với những người tôi quan tâm. Tôi còn đang sống vì cái gì vậy...?

"Cậu trông có vẻ thoải mái quá nhỉ," Satsuki-san nhận xét.

"Hả?" Tôi ngẩng đầu lên. "Đ-đợi đã, vậy rốt cuộc cậu đến nhà tớ làm gì thế?"

"Tôi muốn nhờ cậu vài chuyện."

Satsuki-san kéo túi ngủ của mình ra và lôi ra một cái màn hình TV cùng một chiếc PS4. Cái gì cơ?! Cậu ấy mang hẳn những thứ này từ nhà đến sao?!

"Trước tiên, cậu có thể tập luyện với tôi không?" cậu ấy hỏi.

"Đ-Được chứ."

Cậu ấy bắt đầu thiết lập mọi thứ, còn tôi thì ngồi đờ đẫn nhìn. Tôi vẫn chưa thể tin nổi rằng Satsuki-san thực sự đang ở đây, ngay trong phòng tôi.

"À, Satsuki-san," tôi lên tiếng. "Cái cáp đó cắm ở phía sau kìa."

Cậu ấy không trả lời.

"Để tớ làm cho."

Tôi đổi chỗ với cậu ấy, vì tốc độ của cậu ấy cứ như rùa bò, rồi cầm lấy dây HDMI. Trong khi đó, Satsuki-san nhìn lảng đi, ánh mắt đảo quanh phòng tôi như thể chẳng có gì tốt hơn để làm.

"Phòng cậu gọn gàng thật," cậu ấy nhận xét.

"Hở? À, ừm, chắc vậy."

Ý tôi là... mẹ tôi dọn dẹp mà...

Satsuki-san khẽ "hừm" một tiếng đầy suy tư. "Đây có phải chỗ Mai từng ra tay với cậu không?"

Tôi suýt sặc nước. "S-Satsuki-san, làm ơn cẩn thận hơn một chút khi nói về mấy chuyện nhạy cảm như thế có được không?"

"Nhưng tại sao chứ? Tôi biết hết rồi mà," cậu ấy nói. "Chưa kể, chuyện đó còn khiến cô ta nổi điên rồi quấy rầy tôi nữa."

"Ờ thì, cậu nói cũng đúng, nhưng mà..."

Satsuki-san ngồi xuống giường tôi, vắt chéo đôi chân dài. Từ góc này, tôi có thể thấy... ờm... khiến tôi vội vàng quay đi chỗ khác.

"T-Tớ lắp máy xong rồi đó!" tôi lắp bắp.

"Tôi thấy rồi. Cảm ơn nhé."

Cậu ấy quay sang tôi, tiến lại gần hơn, ngày càng gần hơn. Cảnh tượng này làm tôi nhớ đến lần Mai cũng... ừm, áp sát vào tôi, khiến mặt tôi đỏ bừng mà chẳng cần bộ não phải xử lý gì cả.

Nhưng tất nhiên, Satsuki-san cứ thế bước qua tôi và cầm lấy tay cầm điều khiển. Ờ thì, dĩ nhiên rồi! Cậu ấy đến đây để chơi game mà!

"Hửm?" cậu ấy hỏi. "Sao đấy?"

"K-không có gì..."

"Cậu nghĩ tôi cũng sẽ tấn công cậu như Mai chứ gì?"

"Không đời nào!"