Lưu ý là chap này mình chưa hoàn thành nhá, đăng để đủ 2k chữ cho pj đỡ bị bay

____________________________________________________________________________________________________

“Khốn kiếp, cái đéo gì vậy?”

Guren khóc.

Ở dưới lòng đất tại Shinjuku.

Ở tận sâu, rất sâu dưới lòng đất, anh khóc, khóc rất to.

“Khốn kiếp, chuyện quái gì thế này? Tại sao họ không sống lại?”

Anh mở nắp một cỗ quan tài ra, nhìn vào bên trong và gào lên.

Phép màu đã đến với sáu trên bảy chiếc. Người chết đã được hồi sinh. Dù cổ đã đứt lìa khỏi cơ thể, chúng vẫn liền lại được như chưa có chuyện gì xảy ra, những đường tĩnh mạch đỏ lại, tim đập.

Bạn bè. Gia đình. Goshi, Mito, Sayuri. Shigure và hai người đàn ông lạ mặt mà anh không biết đang bắt đầu hồi sinh.

Bây giờ thì họ chỉ đang ngủ thôi. Họ đang ngủ như thể họ không hề biết rằng chính mình vừa mới chết một lúc trước. Bốn người bạn và hai kẻ lạ mặt đang ngủ.

“Cậu chưa hề sống lại! Cậu phải sống!”

Vì cơ thể trong cỗ quan tài cuối cùng vẫn chưa được hồi sinh nên Guren thét lên và đấm vào ngực bạn mình.

“Sống lại!”

Hiiragi Shinya, tim của cậu vẫn chưa đập.

“Hồi sinh!

Hồi sinh cậu ấy đi! Tôi xin cậu!”

Nhưng trái tim cậu ấy vẫn chưa đập. Cậu vẫn chưa thở.

Vết thương đã được băng lại. Cái lỗ trước ngực đã không còn. Nhưng Shinya vẫn chưa được hồi sinh.

“Shinya! Shinya!”

Anh gọi tên cậu ta. Nhưng cậu ấy vẫn chưa tỉnh dậy.

“Này Shinya! Dậy đi! Tỉnh lại đi!”

Anh lắc cơ thể cậu ấy. Nhấn vào ngực. Anh van xin.

Và,

“Cậu đáng ra phải được hồi sinh! Đã hứa vậy rồi!”

Guren hét lên.

“Ai! Ai hồi sinh? Chúa? Quỷ? Hay gì cũng được? Tôi đã chạm vào điều cấm kỵ! Tôi thừa nhận rồi đó! Trừng phạt tôi đi! Tôi xin chịu mọi hình phạt! Nên, nên, làm ơn, hãy hồi sinh Shinya.”

Sau đó, anh ngửa cổ lên nhìn trần nhà và cầu chúa.

Nhưng không ai trả lời. Chúa không đáp lại. Tuy nhiên, một giọng nói cất lên từ một chỗ khác.

Trong phòng thí nghiệm khổng lồ bên dưới mặt đất. Một kẻ đã thích thú theo dõi toàn bộ câu chuyện bi hài về tội lỗi mà con người đã phạm phải.

“Hừm ~ Tên đó phải sống lại chử nhỉ. Sai ở đâu à?”

Hắn vừa nói vừa tiến lại gần. Hắn có mái tóc bạc, dài và là một người đàn ông rất đỗi đẹp trai. Mắt đỏ. Nanh sắc. Một con ma cà rồng. Cũng là một thủy tổ. Gã tên Ferid Bathory này chậm rãi tiếp cận anh. Hắn liếc xuống xác Shinya. Chỉ nhìn, và cười.

“Hừm ~ Khuôn mặt của cái xác thật là đẹp. Ngươi có thể mặc kệ cái xác ấy…”

“Câm mồm, ma cà rồng!”

“Thật đáng sợ mà. Nhưng từ khi ta sinh ra đến nay, ta chưa bao giờ biết ngậm mồm là gì cả. Papa và Mama đã nói như vậy đấy. Từ khi sinh ra, cái mồm của ta đã không sửa được rồi. Dẫu sao thì họ vẫn là cha mẹ ta. Chuyện gì thế nhỉ? Chúng ta đang nói về chuyện gì nhỉ? Dù sao thì…”

Ferid cười nói.

“Ta đã nghe yêu cầu của ngươi rồi, nhóc con.”

Rồi hắn đưa tay ra, định chạm vào Shinya. Guren giữ tay hắn lại.

“Đừng có chạm vào.”

“Sao? Tên đó chết rồi mà.”

“Cậu ấy sẽ được hồi sinh. Đó là lý do sao ta…”

“Ngươi chạm vào điều cấm kỵ rồi à?”

“…”

Mọi chuyện là vậy đấy. Anh đã làm một việc mà anh ta không bao giờ nên nhúng tay vào. Một việc mà bọn ma cà rồng đã cố gắng hết sức để ngăn cản. Hồi sinh con người. Tội lỗi mà không bao giờ được phép phạm phải.

Ai sẽ tức giận? Anh sẽ phải nhận sự trừng phạt nào?

Anh không biết.

Nhưng Mahiru đã nói rằng.

Hồi sinh xong sẽ là tận thế.

Thế giới sẽ diệt vong.

Chỉ những kẻ có con quỷ trong người và trẻ con là còn sống sót. Dân số thế giới sẽ giảm xuống còn ít hơn 10%.

Dù cho có đảnh đổi tất cả điều đó, người được hổi sinh cũng sẽ chỉ trở thành một cơ thể chưa hoàn chỉnh và sống thêm được 10 năm nữa.

“…”

Và, anh cũng không biết điều đó có đúng hay không nữa.

Dưới lòng đất này.

Bị cô lập với cả thế giới.

Vì thế có thể ngoài kia thế giới đã diệt vong rồi.

Hoặc là Mahiru nói dối và không có gì xảy ra cả.

Nếu cuộc hồi sinh diễn ra tốt đẹp thì thậm chí có khi không có sự trừng phạt nào cả. Nhưng anh đã quyết định vì cho rằng dù hậu quả có ra sao đi nữa, anh vẫn chấp nhận. Anh vẫn muốn được ở bên gia đình, bạn bè thêm lần nữa, dù chỉ 10 năm, dù có phải chịu sự trừng phạt. Vì vậy, chỉ vì những hạnh phúc nhất thời mà Guren đã bán đứng cả thế giới.

Nên,

“… Shinya, cậu phải được hồi sinh ở đây.”

Anh nói.

Nếu anh không làm được thì chạm tay vào điều cấm kỵ cũng không mang lại lợi ích gì.

Ferid cười phá lên.

“Thật kiêu ngạo. Ta thích điều đó.”

Guren mặc kệ hắn và tiếp túc nhấn vào ngực Shinya lần nữa.

“Shinya, dậy đi.”

Nhưng cậu ấy không tỉnh lại.

“Tôi van xin cậu, tỉnh lại đi, làm ơn”

Anh hét lên.

Nhưng cậu vẫn không tỉnh lại. Tỉnh lại từ trong giấc mơ. Vẫn luôn luôn có hy vọng cho mười năm nữa. Nhưng cơn ác mộng sẽ không bao giờ chấm dứt. Mọi thứ đang trở nên tồi tệ hơn.

Tên ma cà rồng lại đưa tay ra lần nữa. Nhưng Guren không thể phản ứng kịp.

Tên ma cà rồng cử động rất nhanh. Nhanh đến đáng sợ.

Hơn nữa đây lại còn là một tên quý tộc. So với những con ma cà rồng thông thường khác thì sức mạnh của Ferid nằm ở đẳng cấp khác. Sau đó, hắn thô bạo thọc tay vào ngực Shinya.

Cuối cùng thì.

“Ngươi.”

Guren cố hét lên nhưng quá muộn rồi. Trên ngực Shinya đã xuất hiện một cái lỗ lớn và Ferid thì đang cầm quả tim của Shinya. Hắn dồn lực nắm chặt lại, như đang bóp một cái máy bơm. Hắn thô bạo bóp chặt quả tim lại.

Hắn đã giết cậu rồi.

Anh nghĩ vậy.

Shinya bị hủy hoại rồi.

Anh nghĩ vậy.

Không, Shinya đã chết sẵn rồi.

“Làm ơn dừng lại đi!”

Guren gào lên…

“Haha”

Mồm của Shinya vừa cử động.

Rồi cậu ta hít thở, ngực cậu nhô lên.

“Dậy nào, Shinya.”

Ferid nói.

“Ah ♪ Ah ♪ Ah ♪ Thế nào, ổn không?”

Vẫn nhẹ nhàng giữ chặt nó trong tay, Ferid đã khiến quả tim đập lại như thể đã làm mới nó.

“Ô ~ nó tự đập được rồi nè… Thật tuyệt mà. Ta đúng là bác sĩ phẫu thuật thiên tài.”

Hắn rút tay ra.

Máu bắt đầu chảy vào lại bên trong người Shinya, trông cậu rất nhợt nhạt.

Vết thương trên ngực cậu bắt đầu đóng lại. Huu… huuu, hơi thở yếu ớt của cậu ấy đang dần trở thành hơi thở của người đang ngủ.

Cậu ấy được hồi sinh rồi.

Hồi sinh thành công Shinya rồi.

Nhưng, anh vẫn không nói to thành lời.

Anh không chắc đã hồi sinh xong chưa nên anh không muốn vô tình chạm vào người cậu ấy. Dù sao thì anh vẫn chưa biết cơ chế hồi sinh con người là gì. Anh cũng không hiểu tại sao làm vậy lại vi phạm điều cấm kỵ.

Nhưng cậu ấy được hồi sinh rồi.

Anh không biết tại sao nhưng Shinya đã bắt đầu hít thở lại rồi.

“… wah”

Guren khóc.

“… Hahaha”, Anh khóc và cười cùng một lúc.

Mahiru chết rồi.

Anh cũng chạm đến điều cấm kỵ, nhưng anh vẫn có thể hồi sinh lại bạn mình.

Ngay khi anh nhận ra thì cả cơ thể anh đã rất mệt mỏi. Anh đã không nghỉ trong vài ngày. Cơ thể anh cảm nhận được điều đó.

Để đến đây, anh đã phải chạy trốn khỏi Đế Quỷ Đoàn và giết vô số người. Chỉ vì vậy mà bạn bè anh chết. Mahiru cũng chết. Anh đã mất tất cả.

Thường thì mọi thứ kết thúc được rồi.

Hết chuyện rồi.

Một kết thúc không mấy tốt đẹp.

Cả gia đình lẫn bạn bè anh đều chết sạch còn anh thì không thể mang họ trở lại được. Mọi chuyện không thể tệ hơn được nữa.

Nhưng câu chuyện này đi qua nó.

Nó đã bỏ xa đoạn ấy rồi.

“…”

Anh có thể đạt được gì chỉ bằng chính mình?

Nhưng ít nhất có một thứ anh biết.

Anh đã phá vỡ lời hứa với Shinya, với tất cả bạn của mình.

Nếu không vì sự yếu đuối, sai lầm, sẽ không ai phải chết cả, và sẽ không phải chạm vào điều cấm kỵ.

Guren khụy gối xuống sàn. Anh kiệt sức. Nhưng chỉ về mặt thể xác thôi.

“…Hahaha”

Anh khô khan cười.

Còn tên ma cà rồng tò mò nhìn xuống anh.

“Wow, nghe vui nhỉ.”

Guren gục xuống sàn, cơ thể đầy máu. Anh ngước nhìn Ferid.

Tay Ferid không dích chút máu nào mặc dù hắn đã thọc tay vào ngực Shinya.

Hắn không dính chút máu nào.

Máu của Shinya đã khô lại rồi.

Shinya đã chết rồi lại được hồi sinh. Nhưng, Chúa không cho phép điều đó. Thế giới này cũng không cho phép điều đó. Và cả bọn ma cà rồng luôn bảo vệ trật tự thế giới này cũng không cho phép điều đó.

Guren nhìn lên Ferid và nói.

“Ngươi đến để giết ta à?”

Nhưng Ferid quay lưng lại và bước đến một cỗ quan tài khác.

Một trong bảy cỗ quan tài.

Goshi, Mito, Shigure, Sayura, Shinya và người đàn ông chưa biết.

Ferid ngó vào một cỗ quan tài và nói.

“… Hình như có một thứ gì đó có mùi vị khác với ngươi. Nhưng ta thích máu trẻ con hơn.”

Hắn vừa nói vừa nhấc bổng người đàn ông ra khỏi quan tài. Hắn nhẹ nhàng nắm lấy cổ người đàn ông rồi nâng ông ấy lên.

Ngạy lập tức, người đàn ông đó tỉnh dậy.

“U, uwah, Cái đéo gì đang xảy ra vậy?”

Rồi ông ta thấy Ferid.

“Mày là ai?! Tao đang ở đâu thế này?”

Sau đó, Ferid mỉm cười đáp.

“Ngươi có nhớ chuyện gì xảy ra trước tận thế không?”

“Tận thế? Mày đang lảm nhảm cái gì vậy?”

“Thứ cuối cùng, thứ cuối cùng ngươi nhớ là gì?”

“… Thứ, thứ cuối cùng … Không, ký ức của tôi…”

Tiếp theo ông tỏ ra trầm tư. Ông trông rất bối rối. Đương nhiên rồi. Người đàn ông trong quan tài đó đã chết. Guren đã xác nhận là cả hơi thở lẫn nhịp tim của ông ta đều đã không còn. Ông ấy chết rồi được hồi sinh. Hẳn là đang cảm thấy khó hiểu.

Nhưng Guren vẫn nheo mắt lườm ông ấy.

Người đàn ông đó đang bối rối.

Không còn ký ức về cái chết hay là những sự kiện dẫn đến cái chết của ông khiến ông ta sốc đến độ không nhớ gì…?

Người đàn ông đó tiếp tục.

“…Ồ, tôi được chọn… nếu tôi trở thành một đối tượng thí nghiệm… tất cả tiền bệnh của cô ấy sẽ được trả.”

Ferid gật đầu hài lòng.

“Thế, cô ấy mắc bệnh gì?”

“…Ah”

“Bệnh gì?”

“Bệnh Elijah.” [note67566]

“Ta chưa nghe bao giờ.”

“Nếu không được chữa trị thì chỉ sống được cùng lắm là 30 năm, nhưng đây lại là một căn bệnh đặc biệt nên tốn rất nhiều tiền để chữa nó.”

“Wow… vậy cô ấy bao nhiêu tuổi rồi?”

“22.”

“Ah. Cô ấy hơn 13 tuổi rồi. Giờ cô hẳn đã chết.”

“Không thể nào… Tôi đã tham gia thí nghiệm này rồi, bọn chúng bảo là sẽ trả viện phí cho cô ấy! Chữa cho cô ấy ngay lập tức!”

Người đàn ông đó gào lên. Ông nắm chặt lấy tay Ferid và gầm lên.

“Chúng mày hứa rồi mà! Chúng mày đã hứa vậy mà!”

Anh hét lên.

Nhưng ai đã hứa điều đó? Giáo phái Hyakuya? Đế Quỷ Đoàn? Hay một tổ chức khác? Cũng có thể là Mahiru. Đây là kế hoạch của Mahiru. Kế hoạch trốn tránh số phận của Mahiru.

Người đàn ông đó hét lên.

“Vậy, vậy là, cô ấy chết thật rồi sao?”

Ông ta khóc. Người đàn ông đó đang khóc.

Cuộc đời và số phận của ông thật bi thảm. Ai cũng có số phận của riêng mình. Số phận như vật bị trôi dạt ở tít xa ngoài biển. Dù có cố nhìn xung quanh cũng không thể thấy đất liền, rồi đánh mất số phận nhỏ bé của chính bản thân mình. Và khi sóng gió ập đến, cả nhân loại sẽ bị nhấn chìm.

Ít nhất thì Guren mới biết đến mà chưa nhìn thấy thế giới đó.

“Chúng mày hứa rồi mà! Bọn chúng đã hứa là sẽ chữa trị cho cô rồi mà!”

Người đàn ông hét lên. Guren nhìn chằm chằm vào ông ta. Cảm giác như đang nhìn chính mình vậy.

Tuy nhiên Ferid lại nở một nụ cười ghê rợn.

“Không, cô ấy không chết vì bệnh Bệnh Elijah, cô chết vì thứ khác.”

Người đàn ông đó khóc lóc nhìn vào Ferid và nói.

“Vậy anh đã làm gì cô thế?”

“Ta chả làm gì cả, chính thằng kia mới là người động tay.”

Rồi ông ta quay sang nhìn.

Ferid vừa cười vừa thích thú liếc sang Guren bằng cặp mắt đỏ au.

Rồi người đàn ông đó chỉ vào Guren. Trong mắt ông ta có sự hận thù. Anh hiểu cái cảm giác đau đớn đó. Cảm giác mà cần phải trả thù ai đó. Ai cũng cần một số lý do để mà sống tiếp, sống tiếp trong thế giới nơi chỉ có tuyệt vọng này.

Người đàn ông đó nói.

“Thật không? Mày là người làm à?”

Guren không trả lời.

“…”

“Mày làm phải không?”

“…”

“Trả lời! Mày đã giết cô ấy!”

“…”

“Chết đi.”

“…”

“Tao sẽ giết mày.”

“…”

“Kiểu gì tao cũng phải giết mày.”

Sau khi nghe rằng cô ấy hơn 13 tuổi, Ferid đã nói rằng cô ấy chết rồi. Mahiru cũng nói như vậy. Là ở thế giới này, chỉ có trẻ con mới sống sót. Hoặc một kẻ có một phần là quỷ, những người bình thường không thể sống sót.

Nếu đúng là như vậy và cả thế giới ngoài phòng thí nghiệm này đã bị diệt vong thì cảm xúc của người đàn ông đó cũng có một chút hợp lý.

Ông ta muốn giết.

Guren cũng nghĩ rằng anh cũng nên bị giết.

Chỉ vì mong muốn ích kỷ của mình mà anh đã đẩy cả nhân loại rơi vào cảnh diệt vong và hủy diệt cả thế giới – anh nghĩ rằng anh nên bị giết.

“…”

Ferid cười,

“Rồi, rồi, nếu ngươi muốn giết, giờ ngươi có thể thoải mái làm vậy, nhưng ta không biết liệu ngươi có đủ sức mạnh hay không. Tên đó mạnh. Chỉ vì sự ích kỷ của bản thân, tên đó đã bán rẻ cả thế giới. Xem nào, ta tự hỏi liệu sự ích kỷ của ngươi có đánh bại được sự ích kỷ của hắn không.”

Rồi Ferid thả tay ông ta ra. Người đàn ông ngã xuống sàn rồi ngay lập tức lao đến Guren.

“Tao giết mày!!”

Ông ta vừa hét lên vừa khóc. Ông bắt đầu đánh anh. Guren không thèm chống trả. Anh thực sự đang bị đánh. Má. Ngực. Bụng. Ông ta chọc ngón cái vào mắt nhưng anh cũng chấp nhận. Anh cảm thấy mắt mình nhắm lại và ngón tay ông ta đang ở trong.

Ông ta chỉ là một con người bình thường. Nhưng quỷ chú, con quỷ, đã chiếm hữu anh trong khi đang suy sụp.

“Chết đi, chết đi, chết đi. Chết đi.”

Ông ta vừa hét vừa đấm vào mặt Guren, rồi anh ngã xuống sàn, nhưng anh không thể chết.

Tốc độ hồi phục của quỷ chú nhanh hơn sức mạnh của người đàn ông rất nhiều nên nhãn cầu và da anh hồi phục liên tục.

“Mày là cái đéo gì thế! Mày là cái đéo gì vậy!”

Guren chậm rãi bắt lấy một cánh tay ông ta.

“Nào.”

“… Tôi xin lỗi. Anh không thể giết tôi được.”

“Đừng có vớ vẩn! Trả lại cô ấy cho tao đi!”

“… Tôi không biết gì về cô ấy cả, nhưng tôi muốn hỏi anh một số thứ.”

“Im đi, im đi, im đi. Tao muốn giết mày…”

“Anh không nhớ gì về cái chết của mình à?”

Anh nói.

Thông tin này rất quan trọng đối với Guren.

Nó quan trọng ở chỗ liệu Shinya, Goshi, Mito, Shigure và Sayuri có ký ức về cái chết của mình không.

Nếu có thì…

“…”

Sẽ thật vô vọng.

Họ sẽ phải cùng chịu trách nhiệm cho việc chạm vào điều cấm kỵ.

Không, họ sẽ không tha thứ cho anh vì đã làm điều này. Họ đã cùng hứa một lời hứa khác. Anh không nên làm vậy.

Nhưng, nếu ký ức đó không còn…

Guren nói.

“Anh đã chết rồi, chết, anh nhớ không?”

Nghe xong, mắt ông ta mở to ra. Ông trông rất sợ hãi. Khuôn mặt ông méo đi vì sợ.

“Mày đang nói gì vậy?”

“Anh có nhớ rằng mình đã chết…”

Nhưng rồi người đàn ông đó ôm đầu.

“Dư…Dừng lại đi. Uwah, uwah, wah.”

Tiếng ông ta khóc thật kỳ lạ.

“Dối trá. Không. Cái. Mày đã làm gì tao…”

Đột nhiên. Ánh sáng lóe lên từ mắt ông ta. Có thứ gì đó bên trong ông đang phát sáng. Cả cơ thể và linh hồn ông như đang bị ăn mòn.

Cả cơ thể ông phát sáng lên. Nhưng đó lại là ánh sáng chứa đầy tội lỗi. Trông giống vậy. Anh không hiểu sao. Nhưng trong tâm trí anh, anh hiểu. Bằng cách nào đó.