*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.
Edit: Dờ
Chung Vị Thời ngồi ở ghế sau xe đạp điện, nghe Cường Tử quy hoạch rõ ràng công việc ngày mai.
"Đại khái là thế, đầu tiên chúng ta bảo bà cô kia gọi cho Nhị Cẩu lừa gã về nhà, sau đó em với Đại Phi ngồi rình ở cửa đề phòng gã chạy ra ngoài, A Vĩ phụ trách rình ở ban công đề phòng gã nhảy lầu, còn anh đảm nhiệm đi vào thương lượng đàm phán."
"Kiểu, Chúng mày đã bị bao vây! Không trả tiền tao đốt nhà! Cố gắng hung ác tàn nhẫn một tý, thi triển aura lão đại xã hội đen của anh ra ba thước, lúc cần thì bọn em sẽ đứng ra cổ vũ cho anh."
"......." Thì ra sắp xếp cả nửa ngày, một lũ chúng mày đều ở trong spectator mode, chỉ có anh mày xông pha?
"Vậy chúng mày đứng làm gì? Tấu hài chắc?" Chung Vị Thời trợn trắng mắt, còn không bằng cả bọn cùng rình ở hành lang rồi ăn cơm hộp.
Cường Tử cảm thấy Thời ca của cậu chàng quá là tự tin, "Vậy được, lúc đó bọn em sẽ không hé răng."
"......" Chung Vị Thời bắt đầu hối hận đã nhận công việc này, "Đại Phi A Vĩ cũng đi thì chia tiền thế nào? Mỗi người 1/4?
"Về em mời chúng nó ăn cơm, hê hê." Cường Tử ngửa mặt đón gió, toét miệng: "Anh với chúng nó khác nhau mà."
Rốt cuộc Chung Vị Thời cũng cảm nhận được một chút an ủi.
Trên thế giới này, vô đối rất là cô đơn.
Sau đó lại nghe Cường Tử nghiêm túc nói: "Dù gì anh cũng là người từng đóng vai thi thể, từ đầu xuống chân đầy tế bào nghệ thuật, nếu đánh không lại, có thể nằm phịch xuống đất biểu diễn một màn quy tiên tại chỗ, xong bọn em sẽ mượn cớ đấy để đòi thêm thù lao!"
Chung Vị Thời nghiến răng, phun ra một chữ "Cút" có trầm bổng lên xuống.
Cảnh vật ven đường không ngừng thay đổi, từ những ngôi nhà cao tầng đèn đóm sáng trưng san sát nhau dần biến thành khu chung cư cũ với những mảng tường tróc vỡ.
Trên đường, ngoài mùi hôi của nước cống thì còn có mùi tanh tưởi của đồ ăn phân hủy, cứ như thể nhiều năm không được thanh lý rồi trôi xuống ống cống chảy ra ngoài.
Xe ngừng lại.
"12 giờ trưa mai, không gặp không về, tý nữa em gửi địa chỉ qua Wechat cho anh, đến lúc đó anh mặc cái áo may ô để lộ hình xăm ở ngực ra, tạo hiệu quả ôm cây tỳ bà che nửa mặt[1]." Cường Tử vặn người lại nói.
[1] Đại khái là nửa kín nửa hở.
Chung Vị Thời nhìn cửa ra vào của khu chung cư rách nát, vẻ mặt thất thần.
Cường Tử đụng tay cậu, Chung Vị Thời mới sực tỉnh, không đầu không đuổi "Hả" một tiếng, "Cái gì cơ?"
Cường Tử lặp lại lần nữa, thuận tay gửi địa chỉ qua Wechat của cậu.
Số 701 - tòa nhà 13 - Thanh Phong Uyển.
Chung Vị Thời nhìn trân trân vào địa chỉ trên di động, thong thả bước lên cầu thang xi măng.
Chung cư cậu ở có tất cả tám tầng nhưng không có thang máy, cả tòa chung cư được thiết kế theo hình chữ 凹, mỗi tầng có khoảng hơn mười hộ dân, có những ông bà già đã ở đây vài thập niên, nhưng càng nhiều hơn là người như cậu, những người làm thuê vất vả khổ cực lại không mua nổi một căn nhà riêng.
Nơi này là chung cư cũ nhất và rách nát nhất Dự Thành, không có nơi nào đánh bại được.
Đèn cảm ứng âm thanh trong hành lang đã hỏng mấy tháng nay, chẳng có ai tu sửa.
Ở đây không có quản lý vật nghiệp.
Hàng xóm không quen nhau, bình thường đều "việc nhà ai nhà nấy tự lo", không ai tình nguyện bỏ tiền ra sửa đèn.
Cậu cũng không ngoại lệ.
Không có tiền.
Cậu đếm tiền mặt trong ví, tháng này nộp tiền thuê nhà xong chỉ còn lại 1200, trừ tất cả các chi phí thiết yếu thì miễn cưỡng có thể trụ được đến cuối tháng.
Nguyên nhân chủ yếu khiến cậu không có tiền là bởi trước kia cậu thuê nhà chung với một cậu trai khác, sau đó cậu ta đổi công việc nên không thuê nữa, Chung Vị Thời chưa tìm được nhà mới nên đành chịu trả gấp đôi tiền nhà mỗi tháng.
Group được ghim lên đầu Wechat của cậu là một group tên là "Người theo đuổi giấc mơ", có mấy chục tin nhắn chưa đọc.
Hơn hai mươi người trong group đều chuyên nhận vai quần chúng cho các đoàn phim điện ảnh và truyền hình, đoàn phim nào thiếu người thì sẽ thông báo trong group trước tiên.
Ba năm trước cậu được thêm vào group, lúc ấy tổng cộng có hơn năm mươi người, nam nữ già trẻ đều có cả.
Thường xuyên hỗ trợ lẫn nhau.
Có mấy người may mắn, thành công chen chân được vào nhóm diễn viên tuyến 18, thoát group. Nhưng đa số đều bị hiện thực vùi dập, làm một vô danh tiểu tốt về quê "kế thừa gia nghiệp".
Hôm nay group vẫn vang bài ca than thở, lý do là đoàn phim "Bà con xa của anh họ lên thành phố" đã thỏa thuận trả 200 tệ một ngày, nhưng cuối cùng chỉ trả có 100, còn lại bảo là trừ vào tiền cơm nước.
[Nam Nam]: Một hộp cơm trắng thêm hai món chay, đổ cho lợn cũng không thèm ăn, đm giẻ rách.
[Tôn Tiểu Chu]: Sau này không tới đoàn đó nữa, ki bo vl. Mà đạo diễn còn yêu cầu nhiều nữa chứ, bảo là tôi diễn xác chết vùng dậy không thực tế. Con mẹ nó tôi nào thấy xác chết vùng dậy bao giờ, ai biết xác chết vùng dậy là như nào.
Phía dưới ha ha ha ha liên tục.
Chung Vị Thời cười, không lên tiếng.
Ban đầu cậu tham gia cái group này cũng chỉ để chấm mút một chút, không muốn quá thân thiết với người trong đó.
Có điều, cậu nghĩ group càng náo nhiệt càng tốt, ít nhất cũng tìm được phương hướng tương lai.
Nhìn đi.
Có một đám người như vậy đang cùng cậu nỗ lực tiến về phía trước.
Con đường này không cô độc, hơn nữa cũng đã có người đạt được thành tựu.
Dù phải nếm trải bao nhiêu thất bại, cuộc sống vẫn tràn ngập hy vọng...
Hơn 10 giờ, màn đêm bao trùm lấy thành phố này, kín kẽ không một khe hở, bên ngoài chung cư vẫn còn rất ồn ào.
Chung Vị Thời đứng tắm trong phòng vệ sinh, xuyên qua cửa sổ thủy tinh có thể nhìn thấy một loạt hàng quán bán đồ ăn đêm ở bên kia đường.
Mì xào, cơm chiên, phở trộn, bánh chiên, vịt nướng, oden... Mỗi xe bán hàng đều có một chiếc đèn tỏa ra ánh sáng vàng ấm áp.
Từ xa nhìn lại, giống như là những ngôi sao đang hòa vào màn đêm.
Cậu tới nơi này bốn năm, đã quen với cảnh đêm và nơi ngã tư đường quen thuộc ấy.
Ồn ào náo nhiệt....nhưng lại cô đơn.
Trước lúc ngủ, cậu nhìn chằm chằm mảng tường tróc vôi mà cầu nguyện, việc đòi nợ ngày mai sẽ trôi chảy thuận lợi.
Kết quả là gặp ác mộng cả đêm.
Lúc tỉnh lại, chỉ nhớ mang máng một hình ảnh cuối cùng.
Một tên côn đồ to cao đầu bóng lưỡng rống lên: "Chúng mày đâu, lên hết cho tao!"
Hơn mười thằng giang hồ mặc áo sơ mi chim cò xếp hàng ngang, cầm vũ khí đuổi theo bọn họ điên cuồng đâm chém, Cường Tử bị chém đứt một cánh tay, chết ngay tại chỗ.
Cậu thấy họng súng đang kề sát mắt mình, lập tức bừng tỉnh.
Rời giường rửa mặt đánh răng, cậu hô lớn qua bên kia đường, "Cô Tống, để cháu một phần bánh chiên!"
"Rồi~ Xong ngay~"
Ở nơi đây, ban ngày và ban đêm hoàn toàn khác biệt.
Nhìn ra ngã tư đường, hơi trống trải quạnh quẽ.
Khoảng 8 giờ sáng, bọn thành quản sẽ bắt đầu tuần tra, bắt gặp hàng quán nào chưa dọn thì phải nộp mấy trăm mới được lấy lại xe hàng, cho nên tất cả mọi người đều tranh thủ thu dọn quán trước khi thành quản tới.
Mới hơn 7 rưỡi mà trên đường chỉ còn mỗi xe hàng của cô Tống.
Trước kia nghe người ta đồn rằng chồng cô nghiện cờ bạc, thua hết tiền tích góp trong nhà rồi bỏ trốn, để lại cô Tống với hai đứa con phải thuê một căn nhà sống ở gần đây.
Cứ đúng 6 giờ tối là cô Tống mở hàng, sau khi dọn dẹp hết ca bán đêm thì quay về chuẩn bị nguyên liệu cho ngày hôm sau, không có cả thời gian để ngủ, 4 giờ sáng đã lại thấy mở hàng, bận bịu đến 8 giờ mới dọn.
Từng ngày từng năm như vậy, chỉ vì mục đích duy nhất ― kiếm tiền cho con đi học.
Có những người, cuộc sống của họ còn chưa bắt đầu đã kết thúc mất rồi.
So sánh như vậy, Chung Vị Thời cảm thấy mình còn may mắn hơn rất nhiều.
Cậu tự do.
Chí ít có giấc mơ để theo đuổi.
Kết thúc vai diễn viên quần chúng của buổi sáng, Chung Vị Thời cởi quân phục màu vàng đất của giặc Nhật, ngồi xe chạy tới Nam Thành.
Thời gian đứng chờ ở trạm xe, cậu tranh thủ bới nốt chỗ cơm thừa trong cặp lồng mang ra từ đoàn phim.
Có bà lão cùng đứng chờ xe bên cạnh cậu, không nhịn được khuyên bảo: "Chàng trai à, cháu ăn thế không dễ tiêu hóa, hỏng dạ dày đấy."
Chung Vị Thời vứt hộp cơm, gãi gãi đầu ậm ừ: "Cháu quen rồi."
Mới vừa lên xe, di động của cậu bắt đầu rung bần bật.
Đọc đầy đủ truyện chữ Wrong Impression, truyện full Wrong Impression thuộc thể loại Đô Thị cực kỳ hấp dẫn và kịch tính tại: Wrong Impression