Tôi bật dậy, vết thương trên bụng tôi hình như đã lành. Tầm nhìn của tôi toàn màu lam nhạt. Tôi thấy chúng, bây giờ trông không giống người nữa. mà là ba con quái vật có cánh dơi, móng vuốt sắc nhọn, miệng đầy răng nhọn vàng khè, đôi mắt đỏ rực như lò than nướng thịt ngoài trời. Và tệ hơn, có vẻ bọn chúng đang tính xé tôi thành từng mảnh.
- Vẫn đứng được sao, hay đấy!
Một đứa trong chúng lăn xả về phía tôi.
Tôi nghiêng người né, nhưng không kịp. Móng vuốt lướt qua, xoẹt một tiếng. Tôi bị cào một vết khá sâu vào vai. Nó không đau như tôi nghĩ, chỉ hơi nóng và rát. Tôi đứng thẳng lên, vết thương trên vai đang bốc khói và lành lại với tốc độ kinh người.
Tên đó thấy vậy gầm lên:
- Cho mày chết này!
Dứt lời, hắn lao thẳng vào tôi.
Tôi đưa tay lên, chộp lấy cổ rồi vật hắn xuống đất. Tay tôi siết thật chặt. Một ngọn lửa màu lam bao lấy tôi và hắn. Hắn dãy dụa, gào rú một hồi, rồi cứng đờ lại, một luồng khói đen dày đặc bốc lên từ cơ thể hắn. Tôi giật mình buông tay.
Tên đó đang nằm im trên đất, đã trở về hình dạng con người. Những vết phỏng loang lổ khắp người, quần áo cháy xém.
Không khí đầy mùi nhựa cháy khét.
Hai tên còn lại kinh ngạc nhìn tôi:
- Lam hoả? Không thể nào! Nó đã biến mất cả trăm năm rồi cơ mà? Sao lại xuất hiện trên người mày chứ?
Tôi nhìn lại chính bản thân mình. Những đốm lửa màu đang lam nhảy múa trên da tôi. Ngón tay tôi hơi dài ra, móng tay tôi thật dày và nhọn. Nhưng trên hết, tôi cảm thấy một sự rạo rực, thoải mái mà trước đây chưa từng thấy.
- Tao không biết, mà mày cũng không cần biết. Giờ khôn hồn trả lại thân xác cho hai thằng kia đi, không thì đừng trách tao. Và, ặc… tụi mày không dừng việc chảy dãi được à?
- Thằng khốn, đi chết đi!
Hai tên giơ vuốt đó lao về phía tôi.
Tôi thực sự ngạc nhiên khi thấy tôi có thể né được gần hết những cú cào nhanh như gió của hai tên kia. Tôi cảm giác nhẹ bẫng và rất dẻo dai. Kì lạ hơn nữa, khi tôi bị vuốt sắc cào trúng, ngọn lửa ngay lập tức cuốn lấy vết thương và làm chúng lành lại hệt như cũ, hầu như không có đau đớn gì.
“Trời má! Mình bá vậy sao?” – tôi nghĩ thầm.
Vờn qua vờn lại một hồi lâu, hai tên kia có vẻ thấm mệt. Chúng bay lùi lại khá xa rồi đậu trên bờ tường.
- Mày rốt cục là thứ quái quỷ gì vậy?
- Hử? Đến giờ mà mày còn hỏi ngu vậy sao? Tao là đứa sẽ đập chúng mày sấp mặt lờ!
Tôi dồn sức vào chân, bật thật mạnh. Chỉ trong chớp mắt, tôi bay vút tới và túm cổ hai tên đó. Và chúng được thử thân ái hôn bờ tường.
Tôi lại xách cổ chúng lên. Hai tên này đã trở về dạng người. Nhưng ánh nhìn quỷ dị trong mắt vẫn không thay đổi.
- Giờ thì để tao thử thui chúng mày nhé?
- Làm ơn… Xin cậu, tha cho chúng tôi… - một đứa run rẩy cầu xin.
- Hơ… Sao đột nhiên nhã nhặn thế? Giá tụi mày không chọc tao thì chuyện có lẽ không đến mức này đâu… Nhưng thôi, xuống địa ngục vui vẻ nhé! – tôi tươi cười đưa tiễn.
- Đừng… đừng mà… - bọn chúng rên rỉ.
Đúng lúc đó, một bóng người xuất hiện phía sau tôi. Một cô gái.
Đọc đầy đủ truyện chữ Xin Lỗi Cậu... Tớ Chỉ Là Một Tên Ác Quỷ!, truyện full Xin Lỗi Cậu... Tớ Chỉ Là Một Tên Ác Quỷ! thuộc thể loại Truyện Teen cực kỳ hấp dẫn và kịch tính tại: Xin Lỗi Cậu... Tớ Chỉ Là Một Tên Ác Quỷ!