Nàng thích hoa mai, thích ở trong rừng mai một mình cảm thụ khoảng khắc đẹp nhất của mùa đông. Nhưng ngày đó, nàng một mình đi vào rừng mai lại gặp hắn.
Đây là lần đầu tiên nàng gặp một mình hắn. Cảm giác bị áp bức khiến nàng có chút muốn trốn chạy. Nhưng nàng biết, hắn nhất định cảm giác được mình đã đến. Nếu lúc này nàng rời đi, hậu quả có lẽ nàng không thể thừa nhận được. Cho nên nàng kiên trì đi vào, đứng cách xa hắn.
Hắn xoay người, khuôn mặt tuấn mỹ mang theo một ý cười lạnh lùng khó hiểu, ánh mắt thâm trầm. Lòng nàng run lên, khi đang cố gắng đè nén cơn xúc động muốn rời đi thì hắn bước về phía nàng, giọng nói trầm thấp nói:
– Trẫm vẫn luôn muốn biết, vì sao ngươi thích hoa mai.
Nàng lui về phía sau vài bước nhưng lại chạm vào một gốc hoa mai. Mà hắn lại cười cười tới gần nàng, cúi đầu nhìn nàng, sau đó bẻ một cành mai, khẽ ngửi rồi trầm giọng nói:
– Mùi hương này gần giống với mùi hương trên người ngươi… ngươi cũng như hoa này, lạnh lùng mà kiêu ngạo.
Ánh mắt nàng hơi động, cả người bị hắn ép rúc vào cây, ngực không ngừng phập phồng, sự kích động hiện rõ. Nhưng kể cả như vậy nàng vẫn có thể ngửi thấy mùi Long Diên hương trên người hắn, thậm chí còn cảm nhận được hơi thở của hắn.
Lúc này nàng ngẩn ra mới phát hiện hắn dựa vào mình quá gần. Lòng nàng bối rối, vội lấy cớ nói:
– Hoàng hậu nương nương sai nô tỳ tới hỏi Hoàng thượng khi nào tới Phượng tê cung
Nhưng nói rồi còn thấy áp lực nặng nề hơn
Hắn nhìn nàng, đột nhiên khẽ cười như là sớm đã nhìn thấu lời nói dối và sự sợ hãi của nàng. Hắn vươn tay kéo nàng lại, cúi đầu, hơi thở hòa quyện với hơi thở của nàng, giọng nói trầm thấp mang theo ý cười nói:
– Đêm nay trẫm muốn đến Phượng tê cung … xem ngươi.
Sau đó, khi nàng cứng đờ thì đột nhiên cúi đầu hôn lên trán nàng.
Nàng giật mình. Hắn khẽ cười bước đi khiến nàng không dám nghĩ ngợi mà vội chạy khỏi rừng mai.
Môi hắn rất lạnh, dường như không có độ ấm khiến nàng không thể nào khống chế cơn xúc động muốn chạy trốn. Nàng biết, có lẽ nữ tử như nàng sẽ khiến hắn cảm thấy mới lạ, bởi vì nàng từng nghe hắn nói với Hà Thanh Uyển. Hắn nói nàng không nói một lời, không nể nang gì, là một nữ tử thú vị. Có lẽ vì hắn cảm thấy nàng thú vị mà mới ba lần bảy lượt đùa bỡn nàng.
Đêm đó, nàng bất an không thể ngủ. Cảm giác cũng như đêm bị Xích Luyện vương triệu kiến trên sa mạc. Sự sợ hãi, bất an tràn ngập lòng nàng. Nhưng giờ nàng chỉ có thể lặng lẽ chấp nhận. Nàng cuộn tròn mình ở góc giường, chờ đợi cảm giác bất an rời đi nhưng không ngờ lại thấy hắn.
Hắn giống như ma quỷ xuất hiện trong phòng ngủ của nàng. Bóng dáng anh tuấn đứng trước cửa sổ. Dưới ánh nến, nàng thấy được khuôn mặt tuấn mỹ vô cùng của hắn và đôi mắt đen thâm trầm.
Nàng hoảng sợ kêu lên, không rõ vì sao hắn đi vào phòng ngủ của mình, xuất hiện trước mặt mình. Còn hắn lại âm trầm cười nói:
– Hôm nay trẫm đến Phượng tê cung thăm nàng nhưng Hoàng hậu lại nói nàng bị bệnh. Vì thế trẫm tới đây thăm nàng
Giọng nói của hắn trầm thấp mà có sức hút như một loại độc dược gây nghiện, lan tràn khắp trí óc nàng. Nàng lui về góc giường, lắc lắc đầu như muốn xua đi cơn ác mộng này, nhưng hắn lại nói:
– Minh Nguyệt, trẫm thật sự đáng ghét như vậy sao?
Nàng không trả lời, không dám trả lời, bởi vì không thể đoán nam tử này sẽ làm gì, có thể làm tổn hại mình không cho nên nàng chỉ có thể ngừng thở nhìn hắn, cắn môi tránh hắn tới gần.
Có lẽ là nhìn ra sự bài xích của nàng. Sắc mặt hắn nhất thời có chút khó coi. Dù là trong ánh sáng hôn ám nàng vẫn có thể cảm giác được sự ẩn giận trong mắt hắn. Nàng lo lắng nắm chặt tay, cắn môi nói:
– Nô tỳ chỉ là một tỳ nữ, xin Hoàng thượng đừng làm khó nô tỳ
Nàng không biết mất bao nhiêu dũng khí mới nói được những lời này nhưng nói rồi lại không dám ngẩng đầu nhìn hắn.
Trong phòng ngủ nhất thời trở nên yên ắng. Nàng có thể nghe rõ tiếng thở của hắn. Nàng vội ôm chặt mình, không biết nên làm thế nào thì nghe được tiếng cửa đóng sầm lại.
Nàng kinh ngạc ngẩng đầu nhưng trong phòng ngủ đã không còn bóng dáng của hắn. Lòng nàng không biết là hoảng sợ hay mất mát, cả đêm không ngủ.
Nàng vốn tưởng rằng, qua một đêm, mọi chuyện sẽ trôi đi nhưng không ngờ đó lại như chìa khóa mở ra vòng quay định mệnh.
Gió lạnh thổi qua người nàng. Ánh mặt trời đầu xuân chưa đủ ấm áp, nàng chậm rãi mở mắt, nhìn mọi thứ xung quanh, môi hồng hơi nhếch. Ngự Húc, người đã kéo hắn vào địa ngục nhưng lại không để cho nàng chịu ngọn lửa thiêu đốt, bắt nàng giãy dụa trong yêu trong hận như là một u hồn không thể sống lại mà cũng chẳng thể chết đi, cứ mệt mỏi giữa cuộc sống mơ hồ.
Nàng không biết vì sao hắn bức nàng đến con đường này, càng không hiểu vì sao hắn lại giết Hoàng hậu rồi giá họa cho nàng. Hắn sủng ái nàng nhưng cũng cực tàn nhẫn. Nàng không thể hiểu vì sao. Tựa như nàng không hiểu vì sao hắn giết đi thanh mai trúc mã của nàng một cách tàn nhẫn như vậy, rồi gào thét với nàng rằng nàng là của hắn.
Một giọt nước mắt lấp lánh dưới ánh mặt trời. Nàng cũng không hiểu vì sao lại đau lòng.
Bàn tay trắng nõn nhẹ vỗ về đứa nhỏ đã mất. Đột nhiên nhớ lại ánh mắt cuồng bạo và thống hận của hắn ngày đó. Nàng biết, hắn đã biết đứa nhỏ này là nàng tự hại chế bởi vì hắn là nam tử ngồi trong trướng thấu rõ thiên hạ, chẳng có gì mà hắn không biết.
Từng bước một, khẽ đi về toàn ban công bằng bạch ngọc mà hắn xây vì nàng. Nhìn những đóa tường vi héo rũ, đột nhiên cảm giác thật đau đớn. Nàng vô hồn nhìn nơi này, nhìn những cảnh vật quen thuộc với nàng. Khi một thị nữ đi tới, nàng nhắm mắt lại, lạnh lùng nói:
– Đã chuẩn bị tốt chưa?
Thần sắc thị nữ lo lắng nhưng vẫn cố trấn tĩnh, run giọng nói:
– Hồi bẩm Quý phi nương nương, đều chuẩn bị tốt. Nhưng nô tỳ sợ Hoàng thượng đã phát hiện bởi vì nô tỳ thấy Hoàng thượng triệu kiến vài tướng quân đến Ngự thư phòng.
Tướng quân? Ánh mắt nàng chợt lóe, đột nhiên nhớ tới một nam tử. Nam tử đó tên là gì nàng không biết nhưng nàng biết hắn có một danh hiệu kỳ quái là Xí Liệt, là tướng quân trung thành nhất và được Ngự Húc coi trọng nhất.
Hơi nhíu đôi mi thanh tú, ngực có cảm giác không nói nên lời, có lẽ đến khi hạ quyết tâm mới phát hiện thì ra mình không quá hận hắn như vậy. Nhắm mắt lại, hít sâu một hơi, nắm chặt khăn lụa trong tay, nàng mím môi nói:
Đọc đầy đủ truyện chữ Xú Phi Mộ Tuyết, truyện full Xú Phi Mộ Tuyết thuộc thể loại Ngôn Tình cực kỳ hấp dẫn và kịch tính tại: Xú Phi Mộ Tuyết