Lý Nguyễn không ngờ mình còn sẽ trông thấy Đỗ Dịch Trạch và Mạnh Tử Dịch, cho nên lúc thấy hai người kia, cô chợt ngẩn người.
Thật ra, mấy năm nay cô cũng từng nghe nói một vài về bọn họ, dù thế nào, bố mẹ Đỗ Dịch Trạch vẫn ở dưới tầng nhà bố mẹ cô, dù hai nhà đã không còn qua lại nhưng mẹ anh ta thỉnh thoảng vẫn liên hệ với mẹ cô.
Cô biết, năm năm qua, Đỗ Dịch Trạch và Mạnh Tử Dịch không hề kết hôn. Điều này khiến Lý Nguyễn ít nhiều cảm thấy bất ngờ. Hồi trước, lúc hai người bọn họ không sống nổi ở thành phố H nữa nên đành phải trở lại thành phố N gặp mặt phụ huynh, cho dù bố mẹ Đỗ Dịch Trạch không đồng ý thì thái độ của anh ta vẫn rất kiên định, hơn nữa hộ khẩu của Đỗ Dịch Trạch lại ở thành phố H, nên nếu hai người họ muốn thì hoàn toàn có thể đi đăng ký kết hôn trước rồi nói sau.
“Mẹ ơi, con muốn ăn kem nữa.”
Lý Nguyễn đang hơi thất thần, chợt một góc váy của cô bị ai đó cầm lấy lắc lắc. Cô cúi đầu xem Tiểu Bảo nhà mình đang ngẩng đầu mở to mắt chờ mong, nhẹ nhàng mỉm cười: “Không được đâu Tiểu Bảo à, con vừa ăn một cái rồi mà.”
“Nhưng mà mẹ ơi, vừa rồi con ăn kem vị dâu, bây giờ con muốn ăn vị táo cơ, không giống nhau.” Tiểu Bảo dứt khoát buông tay ra, đổi thành ôm lấy chân Lý Nguyễn: “Mẹ yêu của con! Mẹ ơi mẹ à! Con muốn ăn kem vị táo!”
Lý Nguyễn phì cười, hài hước nhìn con trai làm nũng bán manh nhà mình: “Tiểu Bảo, bố sắp đến rồi đó, bây giờ mà con ăn rồi bố trông thấy thì phải làm thế nào?”
Tiểu Bảo khẽ giật mình, khuôn mặt lập tức ủ rũ: “Có thể bảo bố tối nay mới đến không mẹ…”
Lý Nguyễn mỉm cười xoa xoa đầu Tiểu Bảo: “Vậy, nếu không thì con gọi điện thoại cho bố đi, bảo bố tối nay hẵng đến?”
Tiểu Bảo hoàn toàn từ bỏ, buông thõng tay ngoan ngoãn đứng ở một bên, lại ngẩng đầu nhìn bụng bầu bự của mẹ, bĩu môi, chìa tay nắm lấy tay Lý Nguyễn: “Vẫn là quên đi thôi.”
Lý Nguyễn nhìn con trai, tâm trạng phập phồng do vừa thấy Đỗ Dịch Trạch và Mạnh Tử Dịch cũng bình tĩnh lại. Trong biển người tấp nập giữa trung tâm thương mại, cô nắm tay con trai, trong bụng mang đứa nhỏ đã bảy tháng, hai người lôi kéo nhau tranh chấp cách đó không xa đã biến mất trong tầm mắt của cô.
“Nguyễn Nguyễn!” Lý Nguyễn chưa ngẩng đầu đã nghe thấy giọng nói quen thuộc. Cô ngước mắt, dịu dàng nhìn người đàn ông đang nhanh chân bước đến.
Cố Kỳ Nguyên sải bước đi đến trước mặt Lý Nguyễn, anh duỗi tay nhận lấy chiếc túi trên tay Lý Nguyễn, sau đó đưa tay xoa xoa đầu con trai: “Cố Hiển Cẩn, con có ngoan không hả?”
“Có mà. Hôm nay con rất ngoan luôn, bố có muốn khen ngợi con một chút không?” Tiểu Bảo ngẩng đầu, lộ một nụ cười toe toét.
“Nhìn cái răng sâu nhỏ của con ấy, sắp thủng ra cái lỗ rồi kìa. Hôm nay không ăn đồ ngọt chứ?” Vừa kết thúc công việc, Cố Kỳ Nguyên trông thấy vợ và con trai đang chờ mình cùng ăn cơm tối thì tâm trạng vô cùng tốt.
Tiểu Bảo vội vàng che miệng, hàm hàm hồ hồ nói: “Con không có ăn kem vị dâu đâu.”
Cố Kỳ Nguyên nghe vậy, bất đắc dĩ trừng Tiểu Bảo, rồi lại liếc sang Lý Nguyễn: “Mẹ nó à, ánh sáng sắp xuyên qua răng cửa con trai nhà em rồi đấy.”
Lý Nguyễn mím môi cười, không phản bác.
Hai chiếc răng cửa của Tiểu Bảo đã bắt đầu bị sâu, Cố Kỳ Nguyên nghiêm ngặt hạn chế đồ ngọt của cậu bé, bây giờ trong nhà không còn bánh kẹo các thứ nữa.
“Bố ơi, con sẽ chăm chỉ đánh răng mà.” Tiểu Bảo thấy Cố Kỳ Nguyên không tức giận thì yên tâm đặt tay xuống: “Dùng kem đánh răng vị dâu tây!”
Cố Kỳ Nguyên lại trừng con trai thêm lần nữa, lúc này mới vừa ôm eo Lý Nguyễn vừa nắm tay con trai đi lại trong quảng trường: “Hôm nay bé nhỏ có ngoan không?”
Lý Nguyễn chưa kịp trả lời, Tiểu Bảo đã cướp lời: “Bố ơi bố ơi! Em gái chỉ hơi ngoan một chút xíu thôi, vừa nãy em ấy còn đá tay con cơ.”
Nụ cười của Cố Kỳ Nguyên thoáng cứng lại, anh nhướng mày, ôm Lý Nguyễn đi về đằng khác.
Đọc đầy đủ truyện chữ Xuân Ấm, truyện full Xuân Ấm thuộc thể loại Ngôn Tình cực kỳ hấp dẫn và kịch tính tại: Xuân Ấm