Editor: Tiu Ú
Án mạng còn chưa giải quyết xong, tính nhẫn nại của Kiền Qua đã dùng hết.
Ở trên bàn ăn, hắn đặt đôi đũa xuống, làm như không thấy sơn hào hải vị đầy trên bàn.
“Ta muốn mang nàng trở về.” Hắn tuyên bố đơn giản.
Bàn ăn vốn đang náo nhiệt, đảo mắt một cái đã lâm vào yên tĩnh.
Bối Bối ngồi bên cạnh hắn, hai tay đang cầm chén uống súp măng xuân, trong cái miệng nhỏ nhắn còn đang nhai nhóp nhép măng non giòn.
“Về đâu?” Nàng ngây ngốc hỏi lại, không nhận thấy được không khí khác thường.
“Miêu Cương.”
Hai chữ đơn giản, khiến cho miếng măng non ngon miệng trong nháy mắt trở nên không còn chút hương vị nào. Nàng đặt chén súp xuống, vội vàng kháng nghị.
“Không được không được, chúng ta vừa
mới đến đây mà!” Vừa mới nhìn thấy mấy vị tỷ tỷ, ngay cả cha mẹ còn chưa được gặp, hắn lại chẳng hề để tâm, lập tức muốn kéo nàng trở về Miêu Cương rồi sao?
Cặp mắt đen híp lại, bắn ra tia nhìn bất mãn.
Mấy vị thiên kim Tiền phủ, cũng vây quanh ở bên cạnh bàn ăn, bên trong phòng quây quần toàn là mỹ nhân. Các nàng cúi đầu, thông minh lựa chọn cách ngậm miệng không nói, ánh mắt đều hướng đến nhìn đại tỷ.
Kim Kim nhận lấy khăn ướt, chà lau hai tay, rồi mới nhẹ nhàng nói ra ý kiến.
“Bối Bối mặc dù thoát khỏi hiềm nghi, nhưng mà án tử còn chưa phá xong, về phía quan phủ, chỉ sợ không muốn cho nàng rời khỏi kinh thành.” Nàng nói hợp tình hợp lý.
Mấy tỷ muội mãnh liệt gật đầu, liếc mắt nhìn về Kiền Qua.
Hắn mặt lạnh, nói không cần chút suy nghĩ.
“Những chuyện nhỏ nhặt này, ngươi có thể xử lý được.”
Kim Kim nhướn mi. “Ngươi quá đề cao ta rồi.”
Mắt thấy hắn tâng bốc đại tỷ, Bối Bối nhíu đôi mày liễu, giống như một đứa trẻ đáng thương, níu ống tay áo của hắn mà lắc lắc, mong đợi có thể xin được một chút thương hại.
“Đừng đi sớm như vậy, có được không? Trong kinh thành còn có rất nhiều nơi vui vẻ mà, ở Miêu Cương không có đâu, chúng ta ở lại, ta dẫn chàng đi vài nơi này…”
Lời còn chưa nói hết, hai đường mày kiếm kia đã sớm nhíu chặt lại.
Hỏng bét, xem ra chính sách đáng thương không có hiệu quả!
“Chúng ta ngày mai lên đường.” Hắn nói thẳng, bưng ly rượu lên, chân mày không hề dãn ra, thần sắc càng ngưng trọng thêm chút ít.
Bối Bối hít sâu, bị sự cố chấp bá đạo của Kiền Qua đánh cho một gậy, cơn tức giận cũng dâng lên. Nàng nộ khí đằng đằng, hai tay vỗ bàn một cái, mạnh mẽ đứng lên khỏi ghế, khuôn mặt nhỏ nhắn nhìn thẳng ánh mắt của hắn.
“Kiền Qua, chàng nghe cho rõ, bổn cô nương, ta, không, đi!” Nàng hét lên, kiên định lập trường.
Hắn mím môi, giận đến mức đỉnh đầu bốc khói.
“Đi!” Kiền Qua quát.
“Không đi!” Nàng không cam lòng yếu thế, rống trả lại.
Cặp mắt đen lãnh khốc chống lại đôi mắt sáng quật cường, hai người mắt to trừng mắt nhỏ, giằng co không dứt.
“Nàng phải theo ta trở về.”
“Vì sao?”
“Bởi vì nàng là thê tử của ta.”
“Nếu đã là thê tử, không phải là gia súc chàng mua, làm sao có thể tùy chàng dắt
đông dắt tây? Ta đương nhiên là có quyền quyết định muốn ở đâu!”
Kiền Qua hít sâu một hơi, đập một cái thật mạnh lên mặt bàn, rượu và thức ăn ngon đầy bàn đinh đinh đương đương rơi xuống kêu loạn. Bọn nha hoàn hầu hạ bên trong phòng, cũng không có can đảm tử thu dọn, ôm đầu nhanh chóng trốn khỏi hiện trường.
“Theo ta về nhà.” Hắn nhìn nàng chằm chằm, cặp mắt đen lóe sáng, hai nắm đấm nắm chặt. Cường ngạnh ra lệnh, từng chữ từng câu từ trong kẽ răng rít lên.
Hừ! Nàng cũng không sợ đâu!
Bối Bối vươn tay, giữ lấy gương mặt tuấn tú, nghiêng mặt sát tới trước mắt hắn.
“Đây chính là nhà của ta!”
Lời vừa mới nói ra khỏi miệng, hai tay nàng đột nhiên cảm thấy cứng đờ. Sâu thẳm bên trong cặp mắt đen kia, hiện lên
vẻ đau nhói.
Kiền Qua sắc mặt trở nên u ám.
“Vậy sao? Kinh thành náo nhiệt mới là nhà của nàng, Miêu Cương hoang vu đương nhiên so ra còn thua kém nhiều.” Hắn nheo mắt, nhẹ nhàng nói, nhưng thanh âm còn lạnh hơn gió rét tháng chạp.
Nàng chợt lạnh sống lưng, giật mình vì bản thân nói sai rồi.
Trời ạ, hắn hiểu lầm, nàng không phải là có ý như vậy!
Kinh thành là nhà của nàng, nhưng cũng không có nghĩa là, nàng phủ nhận Miêu Cương của hắn không phải là nhà của nàng. Cái gọi là nhà, phải có người nhà có thể chia sẻ cười vui ấm áp, cái gọi là nhà, phải có một người khiến cho nàng quan tâm…
Hắn chính là người nàng quan tâm mà!
“Kiền Qua, ta…” Bối Bối vội vã muốn giải thích, nhưng đầu lưỡi bị níu lại, trong đầu loạn nghĩ, làm trò trước mặt các tỷ muội, nàng lại càng không thể mất mặt mà nói xin lỗi.
Còn nghĩ chưa ra nên làm thế nào, Kiền Qua đã đứng dậy, ánh mắt lạnh như băng.
“Nàng không đi, ta đi.”
“Muốn đi cũng được, vậy còn cổ độc của
ta thì sao!” Nàng hét lên, không hề sợ hãi, nàng biết hắn tuyệt sẽ không làm ngơ chuyện sinh tử của nàng. Trong cơ thể nàng có cổ độc, giờ phút này ngược lại trở thành lá bùa hộ mệnh.
Kiền Qua quay đầu lại, lạnh lùng nhìn nàng chằm chằm, bỗng dưng rút ra con dao săn bên hông, kéo xiêm y ra, lộ ra lồng ngực cường tráng ngăm đen.
“Ta giải!”
Mũi đao bạc lóe sáng đâm vào lồng ngực, từ miệng vết thương chảy ra một dòng máu, máu tươi chảy theo lưỡi đao, nhỏ vào bên trong ly rượu.
“Uống hết chén máu này, Thất Nhật Cổ bên trong cơ thể nàng có thể được giải.” Hắn lạnh nhạt nói xong, thân hình cao lớn bước ra đại sảnh, phất tay áo rời đi.
Bên trong phòng trầm mặc, không ai lên tiếng, toàn bộ tầm mắt rơi vào trên người Bối Bối.
Nàng nhìn chằm chằm chén máu, toàn thân cứng ngắc, đến khi bộ ngực thấy đau, mới phát hiện ra từ lúc hắn rời đi nàng đã quên hô hấp.
Kiền Qua bỏ đi, hắn thật sự không cần nàng…
Chất lỏng nóng ấm tràn trong hốc mắt, chén máu màu đỏ trong mắt càng lúc càng mơ hồ.
“Bối Bối, muội không đuổi theo hắn sao?” Tứ tỷ ôn nhu nhất mở miệng, đôi mắt tuyệt mỹ nhìn về phía cửa, vẻ mặt lo lắng.
“Đuổi theo thì làm sao? Hắn muốn đi thì để cho hắn đi, ta ngược lại lại càng thoải mái.” Nàng ra vẻ kiên cường, nhưng thanh âm đang run rẩy. Nàng ngẩng cằm lên cao, muốn thong dong rời khỏi đại sảnh, nhưng cước bộ lại vội vã vô cùng.
Cho đến đi trở về phòng, đóng cửa phòng xong, nàng hít sâu một hơi, lao lên trên giường.
“Oa!” Tiếng khóc thê thảm truyền khắp mọi nơi trong Tiền phủ.
Bối Bối cả người chôn bên trong chăn bông, khóc đến khàn cả giọng, nước mắt thấm ướt chăn gấm. Nàng vừa khóc vừa lắc đầu nguầy nguậy, trong lòng khó chịu như thể bị đào một cái lỗ thật sâu.
Ô ô, hắn đi rồi!
Ô ô! Hắn không cần nàng!
Ô ô! Cái tên man tử bá đạo ngu ngốc kia!
Cũng không lên tiếng hỏi mọi chuyện cho rõ ràng sao? Nàng rất quan tâm hắn, rất thương hắn mà!
Giải được Thất Nhật Cổ thì sao? Còn tình cổ hắn hạ trong lòng nàng, nàng biết tìm ai mà giải?
Đang khóc đến thương tâm, chăn bông đột nhiên bị xốc lên, khuôn mặt nhỏ nhắn khóc như hoa lê đới vũ, nhất thời không có chỗ trốn. Bốn vị tỷ tỷ toàn bộ ghé tới bên giường, bao quanh vây lấy nàng.
“Đừng khóc nữa, mau ra đây.” Kim Kim vươn tay, cứng rắn kéo tiểu muội xuống giường.
“Không muốn!” Nàng lại kêu khóc.
“Muội nếu không ra đây, có thể sẽ không đuổi kịp Kiền Qua đâu.”
“Ta không muốn đuổi theo hắn!” Bối Bối cắn đôi môi run rẩy, không ngừng lắc đầu, cho dù trong lòng đau muốn chết, vẫn cố gắng quật cường.
Kim Kim nhíu mày, ngồi xuống bên giường.
“Muội thật sự muốn rời khỏi Kiền Qua?”
Nàng muốn gật đầu, nhưng nước mắt đã tiết lộ tâm sự. Nếu như thật lòng muốn rời khỏi hắn, nàng làm gì phải khóc thành như vậy?
“Là hắn không quan tâm ta.” Nghĩ đến như vậy, nước mắt lại càng trào ra mãnh liệt.
“Ngốc nghếch, muội thử nghĩ cẩn thận xem, Kiền Qua nếu như không cần muội, cần gì phải bởi vì chuyện muội không trở về Miêu Cương mà phát giận như vậy?”
Bối Bối ngẩng cái đầu nhỏ, nước mắt đang chảy như suối, bởi vì lời nói của Kim Kim, nên ngưng lại một chút.
Nói như vậy nghĩa là, Kiền Qua là quan tâm nàng sao?
Nàng cũng muốn nói cho hắn biết, bản thân không phải là không muốn cùng hắn trở về Miêu Cương, nhưng mà cha mẹ còn đang ở Tứ Xuyên, còn chưa được gặp qua đứa con rể này mà! Nàng muốn đợi đến khi cha mẹ trở về phủ, trịnh trọng nói cho cha mẹ biết, mình hiện tại đã gả cho một nam nhân trầm mặc nghiêm khắc, nhưng đối xử rất tốt với nàng…
Ngọn lửa hy vọng lặng lẽ bùng lên trong lòng, đau đớn trong ngực, từng chút từng chút giảm bớt.
Kim Kim cầm áo choàng, giúp tiểu muội mặc vào, ngoài miệng tiếp tục nói.
“Mà cũng nói, Tiền gia chưa bao giờ chịu lỗ trong chuyện làm ăn, làm sao có thể bồi thường một người vợ cho hắn? Kiền Qua là con rể Tiền gia, bất luận như thế nào, Tiền gia cũng phải đền bù, muội tự mình hiểu rõ đi! Muốn tự mình đuổi theo, hay là bị trói gô đưa đi?”
Bối Bối bị lôi kéo xuống giường, mặc dù
muốn đuổi theo Kiền Qua thật, nhưng trong lòng vẫn cảm thấy có chút ủy khuất.
“Đại tỷ, rốt cuộc là tiền bạc quan trọng, hay là mặt mũi của ta quan trọng?”
Kim, Ngân, Châu, Bảo* xếp thành một hàng! Lộ ra nụ cười mỉm, đồng thanh trả lời.
(*tên 4 vị tỷ tỷ)
“Đương – nhiên – là – tiền!”
* * *
Nguyệt hắc phong cao, một bóng dáng nho nhỏ trên đường chạy trốn. Bối Bối thở hổn hển, mồ hôi thấm ướt xiêm y, nhưng làm sao cũng không đuổi kịp Kiền Qua.
Con đường đen nhánh, không có lấy một nửa bóng dáng của bất kỳ ai. Đèn lồng trong tay nàng, nửa canh giờ trước đã tắt ngúm. Nàng cắn răng, sờ soạng lần mò trong bóng đêm đã lâu, nhưng vẫn không nhìn thấy bóng dáng của hắn.
Quái lạ, không phải đại tỷ đã nói, Kiền Qua rời đi chưa bao lâu, nếu nàng động tác mau lẹ một chút, nhất định có thể đuổi kịp sao? Nhưng sao nàng đi đã lâu như vậy, mà ngay cả bóng lưng của hắn cũng không nhìn thấy?
Ô ô, man tử đáng giận kia, không có chuyện gì sao lại đi nhanh như vậy làm gì? Chân của nàng cũng không dài như hắn, đuổi theo rất cực khổ nha!
Nàng ngồi chồm hổm trên mặt đất, vừa lạnh vừa mệt, đôi mắt lúc trước đã khóc đến đau, nay lại ươn ướt một chút.
Nếu như không đuổi kịp Kiền Qua, vậy nàng phải làm sao đây? Vừa nghĩ tới chuyện từ giờ trở đi không thể nhìn thấy hắn, lòng nàng lại càng đau đớn. Từ sau khi hắn rời đi, nàng mới rõ ràng phát hiện, bản thân đã không thể rời xa hắn.
Một bóng người lặng lẽ nhích tới gần, cái bóng che mất ánh trăng.
“Kiền Qua!” Nàng lập tức nhảy lên, vui mừng hô to.
A, hắn quay lại tìm nàng sao?!
Đường Thuấn khuôn mặt dữ tợn, từ trên cao nhìn xuống nàng.
Đọc đầy đủ truyện chữ Xuân Mãn Càn Khôn, truyện full Xuân Mãn Càn Khôn thuộc thể loại Ngôn Tình cực kỳ hấp dẫn và kịch tính tại: Xuân Mãn Càn Khôn