Edit: Diệp Nhược Giai
Đội ngũ đón dâu xúm xít vây quanh Sở Hành đi tới trước cửa nội viện.
cô nương mà mình cực nhọc nuôi lớn nay lại bị nhà người ta đoạt đi mất, nên hiển nhiên bên đàng gáiphải làm khó một phen. Vì vậy, Sở Hành vừa vượt qua được cửa ải của nam nhân Lục gia, nay lại phải đối mặt với khảo nghiệm của nhóm nữ quyến. Hỉ nương dặn dò đám người Sở Tùy đợi ở bên ngoài, chỉ có duy nhất một mình tân lang là đi theo bà vào trong.
Vòng đầu tiên là Lục Cẩm Ngọc, nàng hỏi Sở Hành, tân nương tử thích uống trà gì nhất, tiểu nha hoàn đứng bên cạnh bưng một cái khay lên, trong đó có một chén thiết quan âm, một chén trà hoa lài, mộtchén trà huệ minh, nếu Sở Hành chọn sai thì phải uống cạn cả ba chén trà. Vòng này khảo nghiệm về độ hiểu biết của Sở Hành đối với tân nương tử của mình, văn nhã hơn việc uống rượu lúc nãy nhiều.
Trong đầu chợt hiện lên bóng dáng tiểu cô nương cúi đầu nói khẽ, Sở Hành cười mỉm, trực tiếp cầm lấy chén trà huệ minh, đưa đến bên miệng thưởng thức, hành động cực kỳ thanh nhã.
Lục Cẩm Ngọc kinh ngạc cho hắn rời đi, bản thân nàng không biết mối quan hệ giữa hai người bọn họ nên nghĩ rằng Sở Hành chỉ đoán mò.
Lục Hoài Ngọc phụ trách cửa thứ hai, tiểu nha hoàn bên cạnh bưng khay đựng ba hộp son phấn, theo thứ tự là hoa quế hương, hoa hồng hương, hoa mai hương, bảo Sở Hành chọn ra hộp son có mùi hương mà Lục Minh Ngọc thích nhất. Nếu chọn sai, Sở Hành sẽ bị vẽ một điểm đỏ lên giữa trán giống như Kim Đồng Ngọc Nữ trong bức tranh ngày tết.
Sở Hành cúi đầu nhìn ba hộp son, nhớ lại lúc hắn ôm lấy nàng có ngửi được mủi hoa hồng thoang thoảng, ngửi ngửi từng hộp rồi chính xác lấy ra hộp son có mùi hoa hồng.
Lục Hoài Ngọc cắn môi, lúc cho hắn đi qua còn nhỏ giọng thầm thì, “Chắc chắn là ngươi từng lén ôm A Noãn!”
Sở Hành chỉ xem như không nghe thấy gì, vui sướng đi theo hỉ nương đến trước cửa nội thất, chỉ cần qua được cửa cuối cùng này nữa thôi là có thể gặp được tân nương rồi.
Thông thường mấy cửa ải này nên do đám tỷ muội của tân nương phụ trách, nhưng vì tam cô nương Lục Yên còn đang trong tang kỳ, không thể tham gia hỉ yến, nên Lục gia bèn đứng ra mời biểu tỷ của Lục Minh Ngọc, chính là Tiêu Toàn – đích nữ của Trang vương phủ. Do chịu ảnh hưởng từ mẹ ruột của mình là thế tử phi Vưu thị, nên Tiêu Toàn không thích Lục Minh Ngọc lắm, nhưng hôm nay dù gì cũng là ngày vui, nàng vẫn biết cái gì gọi là có chừng có mực, vì thế đứng núp sau tấm cửa, tươi cười đưa ra đề mục: “Thỉnh Quốc công gia dùng ba câu thành ngữ để khen ngợi vẻ đẹp của tân nương.”
Lời này vừa dứt, nhóm nữ quyến trong cửa ngoài cửa đều khe khẽ cười.
Niên nhi, Hằng nhi, Sùng nhi, anh nhi ỷ mình còn nhỏ, nên sau khi xem xong trò vui ở tiền viện thì cũng chạy vào tới hậu viện tham gia, nghe được đề mục này, ba người Hằng nhi liền nháy nháy mắt với nhau cười vui vẻ, còn Niên nhi thì nghiêm túc suy nghĩ, sau đó cất giọng trong trẻo nói to: “Quốc sắc thiên hương!”
Sáng nay bé vừa mới nghe hỉ nương khen tỷ tỷ như thế.
Trong phòng, Lục Minh Ngọc thấy thật buồn cười, nhưng khóe miệng vừa nhếch lên thì chợt nghe thấy một giọng nói lạnh nhạt đầy quen thuộc cất lời nói theo đệ đệ mình: “Quốc sắc thiên hương.”
Nếu trước đó giọng nói trẻ con non nớt kia chọc cho mọi người phì cười, thì nay đổi thành chất giọng trầm thấp của Sở Hành khiến khuôn mặt của Lục Minh Ngọc thoắt cái nóng bừng, giống như hắn đangkề sát bên tai nàng nói lời ca ngợi nàng vậy.
“Niên nhi đệ im coi!” Tiêu Toàn tức giận thốt lên.
Hằng nhi lập tức tiến lên bịt miệng đệ đệ mình lại, không cho bé phá rối.
Sở Hành nhìn hai cậu em vợ nho nhỏ của mình, nghĩ một lúc rồi nói tiếp: “Đình đình ngọc lập, phấn điêu ngọc mài, tiên tư ngọc sắc.”
Bỏ đi câu thành ngữ được cậu em vợ nhắc, Sở Hành một hơi nói ra hẳn ba câu, mà càng khó hơn là, trong mỗi một câu đều có chữ “ngọc”, cũng không biết chỉ là trùng hợp nhớ đến những câu này, hay là hắn thật sự cố ý tìm những câu thành ngữ có chữ “ngọc” trong tên nàng.
Nhóm nữ quyến hiện diện trong phòng đều ngây ngẩn cả người, đại phu nhân là người có phản ứng đầu tiên, vui mừng nói: “Mọi người thường nói tứ cô gia của chúng ta có võ công phu rất cao không ai địch lại được, thật ra phải nói là văn võ song toàn mới đúng. Nhìn xem nhìn xem, khen người khác mà cũng biết cách như vậy, còn vượt trội hơn cả mấy câu “bế nguyệt tu hoa”, “chim sa cá lặn” mà ta nghĩ ra nữa.”
Bà vừa luôn miệng ca ngợi hắn vừa tiến lên mở cửa.
Rèm cửa được vén lên, thân hình cao to cường tráng của tân lang lập tức rơi vào mắt mọi người. Bộ hỉ phục đỏ thẫm hắn mặc hôm nay càng thêm tô điểm cho khuôn mặt trắng nõn đẹp như ngọc khắc của hắn, đồng thời tăng thêm chút vẻ thanh nhã ôn hòa cho hắn, khiến hắn thoạt nhìn không còn lạnh lùng như xưa. Mấy người Tiêu thị đều từng gặp Sở Hành, nhưng đây vẫn là lần đầu được thấy Sở Hành mặc bộ y phục có màu sắc rực rỡ như thế, bất giác ai cũng ngơ ngẩn ngắm nhìn một lúc.
Đặc biệt là Chu thị, bà vẫn luôn cho rằng con trai mình mới là mỹ nam đứng đầu tại kinh thành, còn cháu rể thì chỉ có thể sắp xếp thứ hai. Nhưng vào lúc này, đại khái cũng là có mới nới cũ, Chu thị kìm lòng không đậu mà muốn đổi vị trí của con trai và cháu rể của mình. Nhưng ngay sau đó, Chu thị bỗng nhiên ý thức được người cháu rể này quá rất uy vũ, cơ thể gần như không thua kém trượng phu mình lúc ông còn ở độ tuổi hơn ba mươi về trước, lại nhớ đến những “gian khổ” mà bà phải chịu vào đêm động phòng khi xưa, Chu thị nhất thời đổ mồ hôi lạnh thay cho cháu gái mình.
Nam nhân tráng kiện có cái tốt của tráng kiện, có điều đối với đêm đầu tiên thì...
Chu thị lập tức hướng ánh mắt chan chứa thương yêu nhìn về phía cháu gái mình.
Lục Minh Ngọc đã được hỉ nương đỡ dậy, chầm chậm đi đến gần tân lang. Nàng lập tức cảm nhận được một ánh mắt cực nóng.
không phải là của vị tổ mẫu đáng kính đang lo lắng cho nàng, mà là Sở Hành.
Sở Hành gần như tham lam nhìn tân nương phía đối diện, khăn trùm đỏ thẫm che khuất khuôn mặt nàng, hỉ phục rườm rà rộng thùng thình che lấp dáng người yểu điệu của nàng, hắn chỉ có thể nhìn ra hình như nàng đã cao hơn một chút, nhưng ngẫm lại lại cảm thấy có lẽ là do Lục Minh Ngọc đội thêm mũ phượng trên đầu. Mặc dù không nhìn thấy được bất cứ gì, nhưng biết rằng dưới tấm khăn trùm ấy chính là nàng, Sở Hành cũng vẫn khó mà đè nén được niềm vui sướng trong lòng.
Lần cuối cùng hai người gặp nhau là ở An Quốc Tự, đã cách gần một năm.
Đọc đầy đủ truyện chữ Xuân Noãn Hương Nùng, truyện full Xuân Noãn Hương Nùng thuộc thể loại Ngôn Tình cực kỳ hấp dẫn và kịch tính tại: Xuân Noãn Hương Nùng