CHƯƠNG 54
Hôm nay, Xuân Kiều đã mang thai mời cơm đãi khách.
Mạc Thụ vì không có thời gian, nên do Nam Ca Nhi đại biểu đi một chuyến.
Mọi người náo nhiệt nửa ngày, khi trở về nha môn đã đến thời gian dùng cơm tối, Nam Ca Nhi vội vàng mang đồ ăn tới nhà bếp hâm nóng___ bình thường lúc này Mạc Thụ đều đã sắp về rồi.
Vừa đi vừa nghĩ tới một đám gia hỏa say túy lúy vừa rồi mà không nhịn được buồn cười.
Sau khi bọn Đại Hạ trở về, mang theo rất nhiều người bên ngoài, thế là Quảng Điền càng thêm náo nhiệt, rất nhiều người trẻ tuổi đều chạy tới chỗ Xuân Kiều góp vui, Xuân Kiều bụng đã to cũng vẫn nhảy nhót hoàn toàn không lo tới hài tử trong bụng, khiến A Phương ca đau đầu không thôi.
Đi đến trước cửa nhà bếp, lại phát hiện cánh cửa vốn đóng hiện tại bị mở toang.
Nam Ca Nhi thò đầu vào xem.
Phát hiện Mạc Thụ tiên sinh lúc này đang ngồi xổm bên bếp lò làm gì đó.
“Ngươi cũng biết trở về rồi a.” Mạc Thụ chua lè hừ một câu, đầu cũng không quay lại.
Nam Ca Nhi đen mặt___ Ngươi đang báo oán cái gì vậy chứ.
Đi qua, bưng một cái ghế nhỏ, ngồi bên cạnh Mạc Thụ: “Ngươi đang làm gì.”
“Không ai làm cơm cho ta, ta tự mình nướng ngô ăn.” Mạc Thụ oán niệm cực đại nói.
… Cho dù bình thường ta ở trong nha môn, thì làm cơm cũng là do ngươi mà có được không.
“Hôm nay bên chỗ Xuân Kiều tỷ rất vui, người đông, rất náo nhiệt.” Nam Ca Nhi thầm phỉ nhổ xong, mới né tránh nói.
“Vậy a, cho nên ngươi vui đến mức quên trở về luôn chứ gì.” Mạc Thụ chua lét nói.
… Này! Chính là vì ngươi không đi, cho nên ta mới bị những gia hỏa đó tóm lấy lải nhải trêu chọc, còn có ý đồ muốn chuốc say ta đó được không!
“Ta mang cơm về cho ngươi.” Nam Ca Nhi lại nói.
“Ăn còn thừa lại mới nhớ tới ta vẫn còn ở nhà đợi ngươi đúng không.” Mạc Thụ tiếp tục ai oán.
Nam Ca Nhi lúc này thật sự là vô lực rồi, nghiêng đầu nhìn Mạc Thụ: “Ngươi rốt cuộc đang làm mình làm mẩy cái gì? Ta không phải chỉ trở về trễ một chút thôi sao?”
“Ta hôm nay cả ngày đều không nhìn thấy ngươi!” Mạc Thụ giống như bị dẫn bạo, quay đầu, rầu rĩ ai oán thê lương nhìn Nam Ca Nhi, tựa hồ sắp phát cuồng nói.
… Không thảm thương đến vậy đi, cứ làm như thể ta đã làm chuyện gì khiến thiên nộ nhân oán không bằng.
Ngươi không phải mỗi ngày đều thấy ta sao!
Nam Ca Nhi đen mặt.
“Ta sáng sớm ra ngoài, ngươi còn chưa tỉnh, buổi trưa trở về ngươi đã ra ngoài rồi, hiện tại còn trễ như vậy mới chịu trở về.” Mạc Thụ tiếp tục lầm bầm.
“Ta biết rồi ta biết rồi, ngươi mất hứng với ta rồi đúng không.”
“Tiểu Nam, ngươi thay đổi rồi, từ sau ngày đó trở đi, ngươi liền thay đổi rồi.”
“Hôm qua ngươi chê ta làm đồ ăn quá mặn, hôm trước ngươi lại nói đồ ăn nhạt, hôm trước trước nữa ngươi nói không hợp khẩu vị, có phải ngươi đã chán ghét ta rồi không?”
“Hôm nay ngươi nhất định phải nói rõ ràng cho ta!”
Nam Ca Nhi đầu đầy hắc tuyến nghe Mạc Thụ oán trách đầy oán khí___ này này, khẩu khí oán phụ này là chuyện gì đây a!
Cuối cùng, Mạc Thụ nói một câu, khiến Nam Ca Nhi triệt để không nói nên lời.
“Từ sau khi chúng ta thân cận da thịt, có phu phu chi thực, ngươi liền thay đổi trở nên rất lạnh nhạt.” Mạc Thụ lầm bầm, “Ngươi có phải là ngán rồi, cảm thấy đã ăn được rồi nên không còn thú vị nữa?”
Nam Ca Nhi triệt để bị Mạc Thụ làm cho hỗn loạn.
Ta kháo bà ngươi!
Cái gì mà phu phu chi thực, cái gì mà ăn rồi thì không thú vị nữa!
Mỗi buổi tối người bị áp là ta có được không, nói ra thì ta chịu thiệt nhiều hơn đó được không, da mặt ngươi lúc nào thì đã dày đến mức này rồi, ngươi nói ra những lời này ta còn sợ bị mất mặt đó!
“Câm miệng!” Nam Ca Nhi ngẩng đầu, hung ác trừng Mạc Thụ.
Gia hỏa không chút liêm sỉ này lái tới tận đâu rồi a, tại sao không có sứ giả chính nghĩa nào tiêu diệt cái đồ này, ngược lại để mặc cái đồ này tới chuốc độc cho lỗ tai ta!
Ngẩng đầu, nhưng lại nhìn thấy cặp mắt mang theo ý cười của Mạc Thụ.
…. Bị trêu chọc rồi….
Bị một tên hoa si bại não hết thuốc chữa trêu chọc!
Nam Ca Nhi cảm thấy mình bị đả kích thật nặng.
Thẹn quá hóa giận, y đang muốn dựng lông, Mạc Thụ đã nhanh tay lẹ mắt thò tay qua, rờ đầu Nam Ca Nhi, thuận tiện vuốt lại mớ lông đã dựng lên của y: “Tuy có chút ý tứ nói đùa, nhưng mà…” Trên tay hơi dùng lực, “Đừng quá nghiêm túc.”
“Ân?” Nam Ca Nhi không biết Mạc Thụ tại sao lại nói ra một câu khó hiểu như vậy, hoang mang nhìn Mạc Thụ.
“Đừng quá nghiêm túc.” Mạc Thụ nhẹ cười___ Tuy biểu tình là cười, nhưng ý cười vẫn chưa đi tới đuôi mắt.
Trong mắt hắn ngược lại có biểu tình nghiêm túc và chăm chú bình thường khó thấy.
“Ta mới là quan trọng nhất, những người khác nhất định phải xếp sau ta, biết chưa?” Thanh âm của hắn rất nhẹ, nhưng loại áp bức vô hình trung tản mác ra, lại khiến người ta cảm thấy có chút nghẹt thở, “Vì ta, ngươi mới sẽ lưu lại đây, mà không phải vì bọn họ, đúng không?”
… Kỳ thật Quảng Điền mới là một phần nguyên nhân ta tiếp nhận ngươi, ngươi thật sự quá đề cao mê lực của mình rồi.
Đọc đầy đủ truyện chữ Xuân Thụ Mộ Vân, truyện full Xuân Thụ Mộ Vân thuộc thể loại Huyền Huyễn cực kỳ hấp dẫn và kịch tính tại: Xuân Thụ Mộ Vân