CHƯƠNG 53
“Ước định là gì?” Thiên Tứ hiếu kì hỏi, nhãn mâu trong suốt tinh lượng khiến người ta nhìn vào cảm thấy yêu thích.
Huyền Thanh vươn tay lên, ngón cái nhẹ nhàng vuốt ve gương mặt non mềm của nó, mi tâm giãn ra ôn nhu trả lời: “Một con rồng trưởng thành phải mất một ngàn năm tu luyện, ta chờ ngươi một ngàn năm, một ngàn năm sau ngươi cùng với ta định hạ Tiên Khế.”
Cái gì gọi là Tiên Khế? Tiên Khế chính là khế ước mà các Tiên Lữ dùng để trói buộc lẫn nhau, nếu khế ước vừa thành lập liền muốn giải khai thì song phương phải trả lại nửa đời tu vi xem như phí tổn, cho nên Tiên Giới không có quá nhiều người dám định ra Tiên Khế.
“Huyền Thanh thực sự muốn cùng ta định hạ Tiên Khế sao?” Thiên Tứ vội nắm lấy bàn tay Huyền Thanh, hơi thở nóng bỏng cứ thế mà tập kích bất ngờ, gương mặt xinh đẹp kề sát bên tai hắn, ái muội nói: “Định ra Tiên Khế rồi Huyền Thanh nhất định phải gả cho ta.”
Rầm —— Lão Hòe già là người đầu tiên nhổ rễ tận gốc oanh oanh liệt liệt ngã xuống đất.
Tập thể lông tơ của Huyền Thanh cứ thế mà dựng ngược cả lên, Thiên Tứ cười tít cả mắt thuận miệng hôn lên khuôn mặt nhìn thì có vẻ lãnh tĩnh nhưng kỳ thực là cứng đờ ra, “Huyền Thanh nhất định phải chờ ta một ngàn năm, ta sẽ cố gắng trưởng thành đưa ngươi hồi cung làm Long Hậu của ta.”
“Phập —— A —— Đau!” Thất Sắc Mai Hoa Thần Lộc đi ăn cỏ về, vừa vặn bước vào cửa nghe thấy câu nói của Thiên Tứ. Ai~dô~Cỏ non thì không nhai sao lại đi nhau đầu lưỡi của mình a??!?!?
Thất Sắc Mai Hoa Thần Lộc lập tức quỳ xuống đất dùng chân che lấy cái miệng đáng thương, ánh mắt hướng bọn họ mà ngắm loạn.
Huyền Thanh hơn nửa ngày mới tìm lại thanh âm của mình, vội nói: “Chuyện Tiên Khế kia…Ta muốn suy nghĩ kĩ lại một chút.”
Hắn nhanh chóng rút tay ra khỏi Thiên Tứ, nào ngờ lại bị Thiên Tứ siết chặt lại, ủy khuất nói: “Huyền Thanh, ngươi không thích ta.”
“Ta không có.” Huyền Thanh lui về phía sau một bước, Thiên Tứ cứ thế mà tiến thêm một bước.
“Ngươi không muốn cùng ta định hạ Tiên Khế, rõ ràng là không thích ta.” Thiên Tứ từng bước tới gần.
Huyền Thanh vội ho khan một tiếng, mặt không đổi sắc nói: “Thiên Tứ, định hạ Tiên Khế chính là xác định quan hệ, xác định quan hệ không nhất thiết là phải kết hôn.” Hắn vỗ mạnh bả vai của Thiên Tứ, “Kết hôn là chuyện của người ta, chúng ta chỉ cần giống như bây giờ thấu thấu hiểu hiểu nhau cả đời là được rồi.”
Nói xong, hắn âm thầm gạt mồ hôi lạnh, bất quá hơn nửa năm qua Thiên Tứ đã hiểuthêm được nhiều chuyện không nên hiểu, còn những chuyện nên hiểu thì lại không chịu hiểu.
“Như vậy cũng được sao?” Thiên Tứ bị hắn xoay đến hồ đồ, nghệch đầu qua một bên cảm thấy có chỗ không được hợp lý cho lắm, nhưng nhìn thấy Huyền Thanh trịnh trọng gật gật đầu, thì liền không nghĩ nhiều làm gì, thần tình vui vẻ mà mỉm cười, “Huyền Thanh không được trốn ta đâu đấy, nhất định phải chờ ta lớn lên, ta sẽ thật lòng thật dạ mà yêu thương ngươi.”
Huyền Thanh mỉm cười, “Ngoan, sắc trời không còn sớm, ta đưa ngươi trở về Long Cung.”
“Được.” Vừa nghe Huyền Thanh muốn đưa nó trở về Long Cung, Thiên Tứ vui vẻ nhảy cẫn lên lưng của hắn, thân mật cọ cọ lên cổ hắn.
Chờ hai thân ảnh biến mất khỏi chân trời, Thất Sắc Mai Hoa Thần Lộc thập phần đồng tình với ý kiến của Thiên Tứ, “Thiên Tứ thật đáng thương, Huyền Thanh căn bản không muốn bị “đè”, nói mấy câu liền xoay nó như chong chóng, làm cho hồ đồ.”
Lão Hòe già không cho là đúng, lung lay cành lá nói cho Thất Sắc Mai Hoa Thần Lộc biết, Thiên Tứ quả thực rất thông minh, có nhiều chuyện nói một chút là hiểu được, chỉ là hắn còn quá nhỏ, bây giờ đấu không lại Huyền Thanh, Tứ Hải Long Vương không phải là mấy lão già ngồi không xơi nước, một ngàn năm cũng đủ đem Thiên Tứ giáo dưỡng thành một Đại Long Đế, đến lúc đó. . . Ha hả. . .Lúc đó chúng ta có thể thưởng thức dáng vẻ kinh hoàng của Huyền Thanh.
Thất Sắc Mai Hoa Thần Lộc đảo mắt nhìn lão Hòe già một cái cười đến hoa chi loạn chiến, “Ngươi có biết rằng ngươi xấu xa lắm không?”
Bắt chước điệu bộ của Huyền Thanh, lão Hòe bày dáng vẻ “Cây ngay không sợ chết đứng” không chút hổ thẹn mà chống nạnh cười lớn.
Khắp nơi tràn ngập tiếng cười không thanh âm.
Tứ Hải Long Vương vừa nhìn thấy cái bản mặt của Huyền Thanh, thì sắc mặt so với cái đít nồi còn khó coi hơn, nhưng ngại sự có mặt Thiên Tứ lúc này, cho nên chỉ đành kìm nén ở trong lòng.
Thiên Tứ quyến luyến buông tay Huyền Thanh ra, “Huyền Thanh, ngày mai ta lại đến thăm ngươi, ta còn muốn ngươi tiễn ta về.”
Đọc đầy đủ truyện chữ Xui Xẻo Nhặt Được Một Quả Trứng, truyện full Xui Xẻo Nhặt Được Một Quả Trứng thuộc thể loại Huyền Huyễn cực kỳ hấp dẫn và kịch tính tại: Xui Xẻo Nhặt Được Một Quả Trứng