“ Thất nhi bái kiến Vương Phi “
Ngay từ khi bước chân vào tiền sảnh nàng vốn nghĩ chỉ là một tiểu hài tử tới bái phỏng, lại không nghĩ tới trong phòng rộng lớn có thêm nhiều nữ nhân khác khuôn mặt lạ lẫm khiến Ly Y Khả Sanh trên đầu giống như có có tổ quạ u ám luẩn quẩn
” Bái kiến Vương Phi “
Ly Y Khả Sanh gật đầu đã nghe thấy, không hề có một động thái gì hơn. Đi tới chiếc ghế lớn ở tiền sảnh, trên bàn đã có sẵn một đĩa điểm tâm cùng một đĩa kẹo vo tròn bọc đường và tách trà mới pha. Bên cạnh ghế có một nữ nhân trung niên đứng chờ nàng an tọa,người này hiền hậu khí chất trên người ấm áp khiến nàng híp mắt, khuôn mặt giãn ra cười nhẹ với nàng.
Di ma thấy vậy, hai mắt cười híp lại, vết nhăn theo năm tháng khiến khuôn mặt bà phúc hậu hiền từ, bà vốn đang đứng sau lưng nàng thì thấy nàng chỉ tay tới chiếc ghế ghỗ gần nhất “ Ngồi đi “
” Việc này, Vương phi... “
” Ngồi đi “ Ly Y Khả Sanh nhắc lại lần thứ hai khiến bà khó xử, Vân Hiểu cùng Vân tranh đều cùng ngồi nên không có vấn đề gì, chỉ có vài người trong tiền sảnh đều trố mắt, không khỏi kinh ngạc nhìn hành động của Ly Y Khả Sanh. Để hạ nhân ngồi cùng ghế với bọn họ, ở đây đều là những người cao quý chẳng phải muốn vũ nhục tôn nghiêm ư, lại không kể đến Ngũ công chúa còn ở đây. Nàng ta cho dù có là Vương phi được Nhị vương sủng ái cũng quá ngạo mạn không coi ai ra gì đi
Người đang bị lôi ra biểu đạt là Ly Y Khả Sanh còn ung dung thưởng trà, nào hay biết chỉ là động thái nhỏ của bản thân mà bị đem ra cân nong đo đếm
Ngũ công chúa được cưng chiều như bảo ngọc sắc mặt khó coi, cắn môi phẫn nộ nói “ Vương phi, để hạ nhân ngồi cùng ghế ngang hàng với vai vế của mọi người ở đây là ý gì “
” Huh... “ Ly Y Khả Sanh nâng mắt lúc này mơi phát hiện đám người ở tiền sảng vẫn đứng giữa, chưa hề an tọa. Nhìn sắc mặt khó coi của Ngũ công chúa gì kia đã tức giận ra mặt, nàng đau đầu suy nghĩ. Ở bên ngoài quá lâu tùy tùy tiện tiện quen đường, trong đây lại có quá nhiều quy củ phức tạp khiến nàng quên hẳn
” Ý gì? “ Ngậm một viên kẹo, dung nhan sau màn lụa không đổi thản nhiên hỏi lại Ngũ công chúa
” Vương phi, người đây là chủ không nghiêm lại để bọn hạ nhân hạ đẳng ngồi ngang hàng với chúng ta, ngươi coi thiên pháp của Lục đế không vừa mắt hay vũ nhục thân phận công chúa cùng vài vị hoàng tẩu có mặt tại đây? “
A, rắc rối rồi. Dưới chân thiên tử, cần cúi đầu cúi đầu, nhìn sang đám Vân Hiểu ngại khiến nàng khó xử vốn muốn đứng dậy rời khỏi ghế, Ly Y Khả Sanh phất tay ý cứ ngồi yên. Chẳng nói nhiều mà ngậm kẹo suy tư, tâm hồn đang lơ lửng trên mây. Gặp nữ nhân không phải là chuyện tốt, gặp nhiều nữ nhán cùng lúc lại càng không phải chuyện hay ho, Ly Y Khả Sanh nàng đích thực đã hiểu ý tứ.
” Trong phủ này, bản Vương phi là luật, bản Vương phi cho phép hạ nhân nghỉ ngơi còn cần các ngươi một đám nữ nhân miệng vểnh đến mang tai gật đầu đồng ý sao? “
Hạ nhân trong phủ âm thầm cúi đầu cuời không khỏi cảm thán Vương phi nhà họ cũng quá thẳng thắn rồi. Trình độ khiến nguời khác ngậm miệng ứ nghẹn đến cổ so với Vương Gia thật kẻ chín người mười
Giữa tiền sảnh sắc mặt ai nấy đều như đạp phải phân, miệng không nâng nổi nhìn Ly Y Khả Sanh nhàn nhã chống đầu trên thành ghế chủ tọa. Gần một năm không xuất hiện, gần đây Viễn phủ mới thông báo Vương Phi muốn xuất môn, bọn họ mang lòng khiêu khích muốn tới đả kích cũng muốn xem xem nàng ta sống như thế nào ẩn dật trong vòng một năm qua, cuối cùng đến nơi không thể ngồi, ai nấy mang một bộ nuốt không nổi cục tức lớn này xuống họng
” Vương phi ngươi... “ Ngũ Công chúa kiêng dè uy danh Nhị Vương, lời đến miệng lại ngậm chặt, xin cáo từ rời khỏi phủ. Hôm nay thỉnh an gặp một hồi mất mặt không thôi,tính tình hài tử giận dỗi đi cáo trạng.
Tiền sảnh im ắng lại, Ly Y Khả Sanh hài lòng híp mắt, giải quyết nhanh gọn là tác phong của Ly Y Khả Sanh nàng, bên ngoài nắng dịu nhẹ, nhấc mông rời khỏi ghế
” Đi thôi “ đi được nửa đoạn tới cửa mới nhớ tới liền quay sang Dì ma “ Trong phủ hạ nhân đều không ngược đãi, tuổi lớn đều phải tôn kính như bậc trưởng bối không phân biệt địa vị. Dì nên thôi những việc đứng lâu, xương cốt không tốt “
” Tạ Vương phi” Hốc mắt Dì ma đỏ hoe ướt nước trực cung kính cúi đầu, hạ nhân trong phủ ai nấy đều nhẹ nhõm cuời nói. Vị Vương phi này trước kia bọn họ không có cơ hội tiếp xúc, nay được chạm mặt nàng tuy dung nhan vô cảm nhưng gần gũi thân thiết lay động lòng người. Hạ nhân trong Viễn phủ về sau khi thấy một nữ nhân có dung mạo như hai giọt nước với Vương Phi muốn bước chân vào phủ đều âm thầm ghét bỏ ra mặt, tuyệt nhiên không hề muốn để bất cứ ai thay thế Vương Phi. Sự tình về sau được hé lộ, dần dần thân phận không che giấu đều một mực thương cảm, đấy là chuyện về sau
Nên mới nói, dùng tiền dùng uy quyền mua chuộc được lòng người chỉ là trong chốc lát, thật lòng đối đãi, dùng tâm thu phục tâm mới là về lâu dài
Nắng dịu nhẹ, rời khỏi Viễn phủ một thân y phục khí chất cao quý tới tới lui lui trên đường lớn.Nam nữ tại Lục Đế hoàng triều đều thanh tú động lòng người, cho dù nữ tử nhìn qua tưởng yếu đuối nhưng tay cầm kiếm vẫn toát lên cốt khí võ học. Người ra kẻ vào tấp nập, đường phố cổ đại không khí trong lành, mọi vật đều theo tự nhiên nhuốm đậm việc đây là nơi khác hoàn toàn so với hiện đại, mang khung cảnh của một triều đại không có thật trong lịch sử.
Tới mỗi khi Ly Y Khả Sanh cho dù đi giữa đường lớn nhìn mọi vật cũng hoàn toàn không thể tin bản thân thật sự đang sống ở một nền văn minh cổ đại khác. Ngước nhìn cách đó không xa thấy một tiệm thuốc lớn người ra vào kha khá, nàng dừng chân
” Thập phu nhân ở đây à? “ ( Xem lại
” Vâng, cuộc sống không quá khốn khó, nàng cùng một nam tử nên duyên, nam tử kia là thư sinh am hiểu y thuật nên có vốn mở một tiệm thuốc nhỏ “
Ly Y Khả Sanh dõi mắt nhìn theo bên trong cửa tiệm một nam một nữ đang bận rộn cân đong đo đếm thuốc. Trên khuôn mặt lấm tấm mồ hôi nhưng vẫn giữ nụ cười vui vẻ, khung ảnh ấm áp, nữ nhân trên tay ôm hài tử đang ru ngủ. Nam nhân lau mồ hôi chờ người tới khám bệnh, tận lực đưa ra phương thuốc. Kể từ khi rời khỏi Phi Yên, Ly Y Khả Sanh nói với Vân Hiểu đưa Thập phu nhân ngân lượng, căn dặn nàng tới Lục Đế, lý do cũng bởi Lục Đế trật tử ổn định nhất trong Tam lục địa, người ra kẻ vào nếu thuận tiện thì mở một tiệm may buôn bán nhỏ lẻ để kiếm sống nuôi hài tử
Cho nên hôm nay Ly Y Khả Sanh mới nhớ ra, muốn gặp lại người nữ nhân kiên cường kia. Nàng ấn tượng rất tốt, muốn xem cuộc sống của Thập phu nhân sau khi rời đi Phi Yên, không nghĩ tới lại có một nam tử rộng lượng chấp nhận nàng đã không còn trong sạch mà nên duyên phu thê. Ly Y Khả Sanh nâng khóe miệng cười nhẹ sau tấm màn lụa, nắng rọi tới một bên dung nhan như thấp thoáng phát quang trên đường lớn thu hút không ít người chú ý tới.
” Vương phi, chúng ta có ghé qua không? “
Gần tiệm thuốc một nam tử khuôn mặt hốc hác, hai mắt thâm đen như thiếu ngủ, người gầy ruộc trơ xương lờ đờ đi vào tiệm thuốc. Lướt qua đám Vân Tranh, khuôn mặt hầm hừ khiến Ly Y Khả Sanh chú ý tới,nàng không hề nhầm, chỉ là đi lướt qua nhưng mùi hương ảm đạm trên nguời hắn rõ ràng là mùi thuốc phiện quanh quẩn,trong ống tay áo rộng thùng thình của hắn thấp thoáng một con dao không ai chú ý tới đi nhanh vào tiệm thuốc đang vắng người
” A Tranh “ Ly Y Khả Sanh theo thói quen mỗi lần muốn mượn vũ khí đều sẽ kêu tên tiểu nha đầu A Tranh khiến nàng không biết nên khóc hay nên cười, Vương phi hình như đã quên mất việc người cũng có một tiểu đao phòng thân do Vân Tranh đưa
Ly Y Khả Sanh hơi ngừng lại, nhìn hài tử đang được Thập phu nhân ẵm ru ngủ khiến nàng không dùng tới tiểu đao, chân nhanh chóng phi tới bóp lấy cổ nam nhân kia khiến hắn bất ngờ vội rút tiểu đao ra đâm tới sau gáy nàng. Tiếng động đủ lớn thu hút sự chú ý nguời trong tiệm thuốc, nam nhân kia bị Ly Y Khả Sanh bẻ cổ hắn nằm sõng xoài trên đất không cử động
” A... “
Thập phu nhân sợ hãi ôm chặt lấy tiểu hài tử, tướng công của nàng che lấy hai mẫu tử nhìn Ly Y Khả Sanh đánh ngã nam nhân kia, hắn đáy mắt tối đen như mực, liếc nhìn Ly Y Khả Sanh. Khuôn mặt giống như sợ sệt mà ôm lấy hai mẫu tử Thập Phu nhân bảo hộ
” Đừng sợ, đừng sợ có ta ở đây “
” Tướng công... “
Ly Y Khả Sanh ngồi xổm xuống nhìn người trên mặt đất, hắn mắt nhắm tịt đã lâm vào tình trạng mất nhận thức. Tay nàng dò dẫm trong người y, dò tới khi thấy một gói bột lạ mới thu tay, nhét vào trong thắt lưng
” Ly cô nương... Ly cô nương, là ngươi “
Thập phu nhân lúc này mới chấn tĩnh lại, mừng rỡ nhìn nữ nhân đeo màn lụa đang dò tìm trên người tên nam nhân nằm bất động trên đất. Nàng ôm hài tử nhanh chóng tới gần Ly Y Khả Sanh, khuôn mặt không nén nổi xúc động “ Là người,, đã đường xa vất vả tới đây rồi “
” Thập phu nhân “ Ly Y Khả Sanh gật đầu
” Đừng... ta không còn là Thập phu nhân nữa, chỉ là một nữ tử bình thường “ Nàng ẵm hài tử, quạy lại mìm cười với nam nhân đang lại gần
Tướng công của Thập phu nhân ôm lấy nàng, cúi đầu kính cẩn với Ly Y Khả Sanh,hẳn đã được nghe nàng kể qua về việc Ly Y Khả Sanh là ân nhân cứu mạng Thập phu nhân,thái độ người này rất ôn hòa, có chừng mực, hắn thay Thập phu nhân ẵm lấy con để các nàng có thể hàn huyên.
Vân Hiểu giơ tay, đợi bên ngoài hai gia đinh trong phủ vào tới đưa nam nhân kia đi, Ly Y Khả Sanh không chú ý tới việc ngoại trừ ba người các nàng, Viễn phủ còn phái đi thêm vài gia đinh khác để tiện việc vặt.
Đọc đầy đủ truyện chữ Xuyên Cố Tình Hương, truyện full Xuyên Cố Tình Hương thuộc thể loại Ngôn Tình cực kỳ hấp dẫn và kịch tính tại: Xuyên Cố Tình Hương