Người ta nói nhân duyên do trời ban nhưng, đối riêng với truyện này mà nói thì đúng hơn là do tác giả một tay định đoạt.
Từ dạo ấy trở đi, cái tên Lâm Tử đã nhạt phai theo năm tháng dần dần trôi vào quên lãng.
Ngay buổi lễ hôm nay, nhà trường tổ chức bế giảng trao bằng cử nhân cho những sinh viên trải qua bao năm miệt mài đèn sách cuối cùng cũng tốt nghiệp đại học.
Hiệu Trưởng cất giọng thanh thao của mình lên đọc to:
Tân cử nhân Du Vỹ Tường lên nhận bằng tốt nghiệp, đạt học lực Giỏi.
Tiếp theo là em Châu Lập Tuyên, tốt nghiệp loại Giỏi.
Cổ Lực Quân, tốt nghiệp cử nhân loại Giỏi.
Lần lượt những bạn sinh viên khác bước lên sân khấu nhận bằng, dưới lối đi được lót thảm đỏ rực tựa như buổi lễ trao giải Oscar cho các diễn viên Hollywood trông bầu không khí vô cùng trang trọng.
Phía dưới khán đài tràn ngập các vị thân nhân phụ huynh đến dự, các tân cử nhân mặc bộ lễ phục tốt nghiệp bước xuống trong tiếng vỗ tay vinh quang của mọi người.
Du Vỹ Tường nở nụ cười rạng rỡ bước đến bên gia đình mình, cậu ôm hôn má từng người một.
Ba cậu, ông Du Thành dang rộng đôi tay đón lấy cậu con trai vào lòng xúc động nói: Tiểu Tường à! Cuối cùng con đã lớn thật rồi! Ba đã đợi ngày này rất lâu, nào đến với mẹ con đi!
Du Vỹ Tường ôm chầm người mẹ hiền hậu của mình thủ thỉ: Ôi mẹ của con hôm nay đẹp như nữ hoàng ấy!
Bà cốc đầu cậu bảo: Thằng ranh, biết nịnh nọt khi nào thế?
Chị cậu đứng bên giả vờ giận dỗi nguýt môi: Quên người chị này rồi à?
Vỹ Tường cười quay qua ôm chị mình tặng cho chị một nụ hôn trên má hỏi nhỏ: Sao chỉ có mình chị? Anh rể không đến sao?
Ai bảo anh không đến? Ngày quan trọng của em vợ sao có thể thiếu anh chứ? _ Lý Diệc Thần lên tiếng bước vào khán phòng.
HaHaHa...! Anh này.... thật khéo nói! À anh đi đâu giờ mới thấy thế? _ Vỹ Tường cười cợt hỏi.
Anh tìm chỗ đậu xe, bãi trước nghẹt cả rồi! _ Lý Diệc Thần gãi đầu.
Hiểu Tinh... đâu rồi? _ Du Vỹ Tường đưa mắt ngó đám đông hỏi.
À...con bé đó sao nãy giờ không thấy nhỉ? _ Mẹ cậu thắc mắc.
Ngoài cửa, Mạc Hiểu Tinh cầm bó hoa vội vã chạy vào, cô thở hỗn hễn:
Hà...Hà...may quá mém trễ!
Du Vỹ Tường khoác tay cô cười dịu dàng bảo:
Làm gì thở dữ vậy? Mệt lắm hả?
Xin lỗi mọi người, cháu... cháu... bị kẹt... kẹt...xe! _ Cô vẫn còn hụt hơi nói.
Nói đoạn, cậu gom mọi người lại cùng nhau chụp vài bức ảnh kỷ niệm.
Lực Quân mặc đồng bộ lễ phục đang chụp với người nhà và Lưu Trinh phi đến nhiều chuyện: Hey! Vỹ Tường trông cậu...hôm nay, đẹp trai thật nha! Chụp với bọn tớ một tấm đi!
Vỹ Tường đi về hướng đám bạn thân kéo theo Hiểu Tinh hất hàm nói:
Chụp là phải có đôi có cặp mới đẹp bức ảnh chớ! Hehe!
Đọc đầy đủ truyện chữ Xuyên Không Bất Đắc Dĩ!, truyện full Xuyên Không Bất Đắc Dĩ! thuộc thể loại Ngôn Tình cực kỳ hấp dẫn và kịch tính tại: Xuyên Không Bất Đắc Dĩ!