Bảo Tô Lê nấu cơm cho đôi cha con Đinh Hải và Đinh Kiến Quân lòng lang dạ sói vừa thấy tiền là sáng mắt ra này là không thể nào.
Phòng của Đinh Tiểu Lệ có một chiếc đồng hồ báo thức nhỏ, mới hơn năm giờ sáng, Tô Lê vừa định tắt đèn suy nghĩ trong bóng tối xem đời này nên làm sao để sống tốt thì chợt chú ý tới phòng của Đinh Tiểu Lệ có một chiếc giá áo đơn sơ, trên kệ áo treo một bộ đồ lao động màu xanh da trời. Đó là đồng phục của công nhân nữ ở xưởng may.
Xem ra Đinh Tiểu Lệ chưa đính hôn với Trần Bưu, trong ký ức của linh châu, Đinh Tiểu Lệ không còn làm ở xưởng may sau khi đính hôn.
Tô Lê nhẹ nhàng thở ra.
Tống Y Lan có bên ngoại làm chỗ dựa, cha chồng Thích Kính cũng hoàn toàn ủng hộ nàng, Tống Y Lan bắt lỗi Thích Kiêu Thần buộc hắn hòa ly rất dễ dàng. Đinh Tiểu Lệ thì khác, Trần Bưu là một kẻ tàn nhẫn, mấy người bên ngoại đều xem trọng tiền tài hoặc hèn yếu vô dụng, bên cạnh Đinh Tiểu Lệ lại không có một nha hoàn có thể bảo vệ cô, nếu thật sự kết hôn sẽ rất khó ly dị.
Đinh Tiểu Lệ cần mẫn ấy thích sạch sẽ, căn phòng nho nhỏ được quét dọn ngăn nắp trật tự, trên bàn đặt một chiếc ví tiền cũ. Tô Lê đi qua, mở ra xem, bên trong chỉ có 2 hào [1] . Tô Lê rất thất vọng, lúc trong tay có tiền thì cô thấy tiền chỉ là một con số, một công cụ, bây giờ nghèo rớt mồng tơi, Tô Lê mới nhận ra được tầm quan trọng của tiền.
[1] Khoảng 600 VNĐ.
Tô Lê ngồi xuống, lục lọi ngăn kéo, bên trong có một cái gương nhỏ hình tròn đặt trên một quyển nhật ký bọc da đỏ.
Tô Lê cầm cái gương lên, rọi về phía mình.
Cũng như đời của Tống Y Lan, lần này Tô Lê mang dung mạo của chính cô nhưng ngũ quan có điều chỉnh đôi chút, từ một tiểu Hoa Lê ngọt ngào hoạt bát biến thành tiểu Đinh Hương xinh đẹp yếu đuối, vừa mềm mại vừa ngoan ngoãn, trông rất dễ bị bắt nạt. Nghĩ đến mùi thơm nồng của Đinh Hương, Tô Lê nâng cánh tay lên mũi, vẫn là mùi hương hoa lê của cô nhưng thơm hơn trước, có lẽ vừa đến gần cô một chút là đã có thể ngửi thấy, không cần phải ôm cô thật chặt rồi say mê mà ngửi như Thích Lăng Vân.
Soi gương xong, Tô Lê mở quyển nhật ký bọc da đỏ kia ra.
Cô cho rằng Đinh Tiểu Lệ sống đau khổ như vậy nhất định sẽ oán trách phàn nàn vào trong đó, nhưng lật ra vài tờ, Tô Lê phát hiện mỗi một trang nhật ký đều là tràn đầy ánh nắng, ví dụ như thứ hai trời xanh thăm thẳm, thứ ba làm thêm nhiều mấy giờ công, thứ tư đi trên đường nhặt được một cái đinh có thể giữ lại bán sắt vụn..
Nội dung mỗi trang không nhiều lắm, Tô Lê lật một lát thì thấy nhật ký mới nhất vào tối hôm qua: Mai lại là ngày 15 rồi, tháng trước tăng thêm năm ca đêm, chắc tiền lương tháng này được 22 tệ rưỡi [2], mẹ nói, tiền chẵn đưa hết cho bà, còn lại tiền lẻ mình có thể giữ lại. Còn 2 tệ rưỡi, sẽ mua cái gì nhỉ?
[2] Khoảng 74, 000 VNĐ.
Chữ viết cẩn thận, nắn nót, tâm nguyện lại hèn mọn đến đáng thương.
Tô Lê xé toang trang nhật ký này.
Gì mà 2 tệ rưỡi chứ, số tiền này đều do Đinh Tiểu Lệ kiếm được, người nhà họ Đinh đừng hi vọng lại cướp đi một xu từ tay cô.
Xưởng may, xưởng thép là hai nhà máy lớn ở ngoài trấn Bạch Thủy, bình thường các công nhân đều đi làm vào 8 giờ sáng, tan tầm vào 6 giờ tối. Đinh Kiến Quân ngủ đến 7 giờ 10 mới tỉnh, ra chuẩn bị đánh răng mới phát hiện trên bàn cơm không dọn sẵn đồ ăn sáng cho anh ta như trước.
Chưa lấy ra à?
Đinh Kiến Quân mở nắp nồi, trong nồi sắt lớn sạch sẽ đến mức một giọt nước cũng không có.
Vậy là không làm bữa sáng?
Đinh Kiến Quân tức giận đến gõ cửa phòng phía Đông, "Cộc, cộc, cộc" đến mấy lần, Đinh Kiến Quân mới phát hiện trên cửa treo một chiếc khóa sắt nhỏ!
"Mới sáng sớm mày gõ cái gì mà gõ?" Đinh Hải một cái chân vạch thành vòng tròn đi ra, miệng hơi lệch, nói vẫn nghe rõ. Năm đó ông bị ngã, liệt nửa người, may mà không quá nghiêm trọng, chữa trị mấy năm miễn cưỡng có thể tự gánh vác sinh hoạt.
Đinh Kiến Quân tức giận nói: "Tiểu Lệ ra đây! Con nhóc chết tiệt chẳng chịu làm bữa sáng gì cả!"
Đinh Hải nghe xong không có bữa sáng cũng tức giận, ông đói, con gái thì không thấy đâu, ông ta bèn bảo Đinh Kiến Quân đến quầy bán quà vặt mua năm cái bánh bao thịt.
Trong trấn Bạch Thủy, quầy bán quà vặt chẳng những bán tạp hóa thường ngày mà còn bán một vài thức ăn chín thường gặp. Một cái bánh bao thịt có giá 2 hào, năm cái là 1 tệ, Đinh Hải ăn nhậu bên ngoài đã tiêu hất sạch tiền lương tháng trước từ lâu, hôm qua Đinh Kiến Quân vừa mới hao hết miệng lưỡi lấy được 2 tệ từ Vương Hải Hà để mua thuốc lá, anh ta không nỡ lấy ra mua bánh bao cho ông già nhà mình.
"Tôi không có tiền, ông cho tôi 2 tệ đi." Đinh Kiến Quân chìa tay về phía người đàn ông lớn tuổi đang dựa vào cửa.
Đinh Hải có giấu chút tiền riêng nhưng cũng không muốn lấy ra, lớn giọng quát con trai: "Đồ bất hiếu, mày dám đòi tiền sao! Tao và mẹ mày thức khuya dậy sớm tạo điều kiện cho mày ăn học đại học để trông cậy mày hiếu kính chúng tao, cuối cùng mày kiếm ra tiền, một cắc cũng không đưa để phụ giúp nhà mà còn ngửa tay xin lại tao! Cái đồ chỉ biết tiền tiền tiền, hôm qua mẹ mày mới cho mày 2 tệ, mày còn xin tao hả? Nhanh ra quầy bán quà vặt đi, trễ thì còn nước ăn rau thôi đấy!"
Đinh Kiến Quân là người có học, cần thể diện, lúc này bị hai bên hàng xóm nghe thấy lời ông bố già mắng mình, nếu để lâu thêm nữa thì ông bố già càng mắng khó nghe hơn cho mà xem, Đinh Kiến Quân khẽ cắn môi, tùy tiện đánh hai cái răng, chải tóc rồi rồi đến quầy bán quà vặt. Anh ta tới muộn, bánh bao nhân thịt thật sự đã bị bán hết, Đinh Kiến Quân đành phải mua bảy cái bánh bao nhân rau, anh ta ăn hai cái, năm cái còn lại thì mang về nhà.
"Còn bánh bao nhân rau thôi, ông tạm ăn đi, tôi sắp muộn làm rồi, đi đây."
Đinh Kiến Quân nhét một túi bánh bao nhân rau vào trong tay Đinh Hải, đạp xe đạp ra khỏi nhà còn nghe thấy tiếng chửi rủa của ông bố già.
Mới sáng ra đã bị mắng, mặt Đinh Kiến Quân đen như đáy nồi.
Anh ta âm thầm ghi tội cho đứa em gái của mình.
Tô Lê ra ngoài từ hơn 6 giờ, cô đi quanh trấn Bạch Thủy một vòng cho quen thuộc đường đi, sau đó mang 2 hào ra quầy bán quà vặt. Quầy bán quà vặt vào khoảng 7 giờ rất náo nhiệt, khách đều là những người không có thời gian làm bữa sáng hoặc mua thực phẩm chín, Tô Lê đứng sau cùng của đội ngũ xếp hàng chờ, cô cũng không biết 2 hào có thể mua được gì, trong lòng có chút chán chường.
Cô mặc bộ đồ lao động màu xanh da trời đó của Đinh Tiểu Lệ, tay áo và ống quần đều rộng, không hề thể hiện ra thân hình của một cô gái trẻ tuổi, nhưng Tô Lê có nước da trắng, tựa như một thiên kim nhà giàu được nuông chiều từ bé, hầu như không ai ở nông thôn có da trắng cả, thế nên những ai đi ngang qua Tô Lê đều nhìn chằm chằm vào cô một lát.
Đều là người trong thị trấn, ít nhiều gì cũng biết nhau, có người chào hỏi với cô, Tô Lê lễ phép cười đáp lại.
Dần dần sau lưng Tô Lê có mấy người xếp hàng. Cuối cùng đến lượt Tô Lê, bà chủ quán cười tủm tỉm hỏi cô mua gì, Tô Lê hỏi giá bánh bao, lấy sạch tiền tiết kiệm mua hai cái bánh bao nhân rau. Tiền trao cháo múc, Tô Lê cầm hai cái bánh bao ra ngoài, lúc sắp đi qua phía cuối đội ngũ xếp hàng, có người huýt sáo với cô, dáng vẻ lưu manh.
Tô Lê ngẩng đầu, nhìn thấy hai người thanh niên khoảng hai mươi tuổi, họ đều mặc đồng phục lao động sẫm màu in dòng chữ "Xưởng thép", dáng người cao lớn, ngũ quan xem như đoan chính, chỉ là da bị phơi nắng nên ngăm ngăm, cười lên rất khù khờ ngốc nghếch. Vừa rồi hai người này còn dám huýt sáo với cô, khi cô nhìn qua thì lại làm bộ nhìn xung quanh, song người đàn ông mặc áo sơ mi đen và quần đồng phục cùng màu đang xếp hàng ở phía trước thì hơi hứng thú đánh giá cô.
Tô Lê chú ý tới là vì anh ta vừa mới cúi đầu châm thuốc lá, bây giờ anh ta lộ mặt ra, Tô Lê ngẩn người. Người này trông rất đẹp trai, khí chất cũng không giống những người chuyên làm việc chân tay, anh ta miệng ngậm điếu thuốc, hơi híp mắt nhìn người, vừa lưu manh vừa hoang dã.
Đọc đầy đủ truyện chữ Xuyên Nhanh Chi Nữ Phối Kiều Diễm, truyện full Xuyên Nhanh Chi Nữ Phối Kiều Diễm thuộc thể loại Ngôn Tình cực kỳ hấp dẫn và kịch tính tại: Xuyên Nhanh Chi Nữ Phối Kiều Diễm